Lâu Rồi Không Gặp

Chương 40




Ở thủ đô Luân Đôn đổi một chuyến máy bay, bọn họ mới đến đích của chuyến đi này. Đó là một trấn nhỏ gần trường đại học Edinburgh một trường Đại học có lịch sử lâu đời tại Scotland.

Thị trấn này có trường đại học Edinburgh rất là nổi tiếng, trường này xây dựng đã hơn 200 năm, văn hóa gốc gác vô cùng thâm hậu, năm đó Trình Dịch Hòa ở đây học nghiên cứu sinh.

Đem Trình Lâm tới đây, một là Trình Dịch Hòa rất quen thuộc nơi này, nguyên nhân thứ hai là, năm đó bóng tối thất tình ảnh hưởng rất lớn đến Trình Dịch Hòa, lúc mới tới anh đã từng mất ngủ nhiều đêm, sinh hoạt bị ảnh hưởng rất lớn, dưới sự giúp đỡ của giáo sư anh đi khám bác sĩ tâm lý nên làm quen được với Alan. Trình Dịch Hòa biết Alan có nghiên cứu về bệnh tâm thần hơn nữa anh tín nhiệm Alan hơn rất nhiều bác sĩ khác.

Lúc hai người xuống máy bay đã là 4 giờ chiều, bởi vì nghịch múi giờ nên trước tiên phải tìm một khách sạn để Trình Lâm nghỉ ngơi thật tốt.

Trình Dịch Hòa tận dụng thời gian lên mạng tìm kiếm thuê một căn nhà ở đây, bệnh của Trình Lâm không biết lúc nào mới có thể hết, cho nên phải thuê phòng mới tiết kiệm tiền.

Trải qua một phen tìm kiếm cuối cùng anh nhìn trúng một căn phòng nhỏ có một phòng ngủ một phòng khách. Đó là một căn biệt thự ba tầng chỉ có một đôi vợ chồng già cư trú, cho nên họ đem lầu ba cho thuê, như vậy có thể thu được thêm một ít tiền. Hơn nữa để cho tiện, chủ nhà xây một cái cầu thang ở cửa sau biệt thự nên thuê ở nơi này gần như là thuê một căn nhà riêng biệt, hơn nữa quan trọng là…, vị trí của biệt thự chỉ cách nhà Alan có một phố rất là thuận tiện.

Trình Dịch Hòa đã chọn căn nhà này, hẹn ngày kế xem phòng.

Hôm sau trời vừa sáng, Trình Dịch Hòa kêu Trình Lâm dậy rất sớm mang theo cậu đi xem phòng ở. Nhìn căn nhà rất giống như giới thiệu trên mạng, hơn nữa đôi vợ chồng già thoạt nhìn hòa ái dễ gần, thấy Trình Dịch Hòa và Trình Lâm là người ngoại quốc, càng đặc biệt nhiệt tình, song phương liền quyết định ký hợp đồng, giao tiền đặt cọc. Buổi chiều Trình Dịch Hòa và Trình Lâm dọn vào ở.

Giải quyết vấn đề quan trọng nhất là chỗ ở, rốt cục Trình Dịch Hòa cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt, đơn giản dọn dẹp ăn xong cơm tối, anh cùng Trình Lâm ngủ một giấc.

Muốn gặp Alan thì phải hẹn trước, trước khi tới Trình Dịch Hòa cũng đã chào hỏi Alan, cho nên ngày kế trực tiếp đi qua là được.

Nhưng mà Trình Lâm lại thức dậy trễ hơn thường ngày gần một tiếng đồng hồ, cho nên hai người đi trễ hơn so với dự kiến.

Đi trên con đường nơi đất khách quê người, lui tới đều là người mắt xanh da trắng, Trình Lâm vô cùng hứng thú không chớp mắt nhìn chằm chằm người khác.

Tình cờ gặp một phụ nữ có bộ ngực đẫy đà, người ta đi qua cậu còn quay đầu lại nhìn chằm chằm. Trình Dịch Hòa biết cậu chỉ cảm thấy mới mẻ nhưng Trình Lâm cứ nhìn chằm chằm ngực người khác, thất lễ không nói, trong lòng Trình Dịch Hòa cũng rất ghen tị.

Lúc này, Trình Dịch Hòa cùng Trình Lâm mười ngón tay liên kết, vai sóng vai chậm rãi đi chung với nhau, Trình Dịch Hòa chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể kề tai Trình Lâm lén lút nói nhỏ, anh thấp giọng nói: “Lâm Lâm, em cứ nhìn chằm chằm người khác như vậy rất kỳ quái.”

Lúc này Trình Lâm mới thu hồi ánh mắt, nói nhỏ: “Nhưng đây là lần đầu em thấy nhiều người nước ngoài như vậy, hơn nữa ngực thật to nha.”

Trình Dịch Hòa nói: “Chúng ta bây giờ ở Anh Quốc, đương nhiên đều là người ngoại quốc.”

Trình Lâm chợt nói: “Hả, anh nói ở đâu.” Sau đó cậu một mình lầm bầm: “Em nhớ lộn sao? Em nhớ tới ngày hôm qua còn ở bệnh viện mà?”

Trình Dịch Hòa cũng không biết cậu nói đến bệnh viện nào, nói: “Em ngủ đến mơ hồ rồi phải không?”

Trình Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Chắc vậy.” Sau đó cậu nhìn Trình Dịch Hòa ngại ngùng nở nụ cười.

Trình Dịch Hòa cao hơn Trình Lâm khoảng mười cen-ti-mét, từ góc độ của anh, vừa vặn có thể thấy rõ ràng hàng lông mi cong vút của Trình Lâm, chỉ cần Trình Lâm cười ngước mắt nhìn anh, đuôi mắt cong cong rất câu dẫn người.

Trình Dịch Hòa trong lòng ngứa ngáy ôm vai kéo cậu vào trong ngực, một tay trượt xuống vỗ nhẹ nhẹ cái mông Trình Lâm, nói nhỏ vào tai Trình Lâm: “Hơn nữa phụ nữ có cái gì tốt mà xem, còn không có bằng chỗ này của em vừa mềm vừa trắng, vừa cong nữa…” Ngay sau đó, sắc tình cắn cắn lỗ tai Trình Lâm.

Trình Lâm trong nháy mắt bị huyên náo mặt đỏ tới mang tai, tránh xa Trình Dịch Hòa ra một chút: ” Tại sao anh lại như vậy, ở ngoài đường nói mấy câu như thế này.”

Trình Dịch Hòa cười xấu xa: “Có người khác nghe cũng không hiểu, nếu em không thích, vậy sau này trong chăn lặng lẽ nói.”

Trình Lâm chưa bao giờ là đối thủ của Trình Dịch Hòa, không biết nên làm sao tiếp lời, đỏ mặt nghiêng đầu qua chỗ khác.

Hai người cười đùa đi một đường, chuyển qua đầu phố, đi về hướng tây gần 200 mét là tới chỗ Alan làm việc.

Ở bệnh viện Alan có một phòng khám độc lập ở lầu một phía đông bắc. Nơi này lui tới đều là bệnh nhân, bác sĩ, y tá, Trình Lâm nhìn thấy bọn họ tâm tình có chút sốt sắng, dính sát Trình Dịch Hòa, hỏi: “Tại sao tới nơi này?”

Trình Dịch Hòa giải thích: “Anh ở bên này có một người bạn, hôm nay tới thăm anh ấy, em cùng đi với anh có được hay không?”

Trình Lâm bất an nhìn bốn phía, mới miễn cưỡng gật gật đầu: “Được.”

Ngay sau đó bọn họ đi qua một hành lang rất dài, trước mắt xuất hiện một vườn hoa rộng rãi sáng sủa rộng khoảng hai mươi mét, đi qua hoa viên không có bóng người là đến phòng làm việc của Alan.

Song khi Trình Dịch Hòa và Trình Lâm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo trắng diện mạo tuấn mỹ như không cột sống tựa vào bên trong ghế, người này chính là Alan, trong lồng ngực của hắn vẫn còn ôm một nữ trợ lý xinh đẹp như hoa, vạt áo trước ngực cô gái mở ra, Alan giả vờ cầm ống nghe ở trước ngực cô khoa tay múa chân.

Nhìn thấy người đi vào, hai người kia cũng không kiêng kị, nữ trợ lý còn kiều mị chào hỏi: “Đến rồi?”

Trình Lâm tính cách hướng nội, đột nhiên nhìn thấy một màn có lực trùng kích như vậy, trong nháy mắt đỏ mặt, ngay sau đó trốn ra sau lưng Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa biết rõ bản tính của Alan, đi tới chỗ nào cũng có thể động dục. Đối với loại hình ảnh này không cảm thấy kinh ngạc, nhưng không ngờ tới hắn có thể ở văn phòng chơi trò coslay, khóe miệng giật giật cũng không biết nên nói cái gì.

Alan đối với sự xuất hiện của Trình Dịch Hòa không đáng kể, chỉ khi thấy Trình Lâm hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, đẩy nữ trợ lý đang ngồi ở trên chân mình, nói: “Mau vào ngồi, làm sao có thể để mỹ nhân đứng như vậy.” Cũng không quay đầu lại nói với cô gái ôn hương nhuyễn ngọc khi nãy: “Đi pha hai ly cà phê.”

Alan là người phương Tây điển hình, lông mày rậm mắt sâu, nhưng mà khuôn mặt của hắn đường nét nhu hòa, làm hắn thoạt nhìn rất trẻ trung, hai con mắt phong lưu đa tình, không quản hắn nhìn người nào đều có thể hiện ra sự thâm tình. Hắn đi lên trước, không khách khí đẩy Trình Dịch Hòa, cứ như vậy nhìn Trình Lâm, nói: “Mỹ nhân, thực sự đã lâu không gặp.”

Trình Dịch Hòa lạnh như băng nói: “Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.”

Mắt Alan nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo trắng như tuyết của Trình Lâm, vô liêm sỉ nói: “Ý của tôi là, đã lâu không gặp người xinh đẹp như vậy.”

Alan tinh thông tiếng Trung, tiếng nói rõ ràng, Trình Dịch Hòa nghe vậy lườm nguýt hắn.

Nhưng Trình Lâm lại không chịu được loại nhiệt tình quá phận như vậy, ở trong mắt cậu Alan giống như mặt người dạ thú. Thấy Alan trừng mắt nhìn mình lại càng nhích đến gần Trình Dịch Hòa, nhỏ giọng nói: “Anh, em muốn đi về.”

Trình Dịch Hòa trừng Alan một cái, làm cho hắn thu liễm lại, an ủi Trình Lâm nói: “Ngoan, một chút nữa thôi, sau đó chúng ta lập tức về nhà.”

Trình Dịch Hòa kéo tay Trình Lâm dẫn cậu tới ghế salông ngồi xuống, lúc này nữ trợ lý cũng vừa đem cà phê bưng vào, có lẽ nhìn Trình Lâm như trẻ con nên cô đặt ở trước mặt Trình Lâm một ly nước chanh, Trình Dịch Hòa liền bưng cho Trình Lâm, nhưng khi Trình Lâm cầm lấy thì anh nhìn thấy đầu ngón tay cậu đang phát run.

Trình Dịch Hòa liền duỗi cánh tay ôm lấy vai Trình Lâm, ám chỉ nhìn về phía Alan nói: “Ngày hôm nay chính là giới thiệu em ấy cho anh, anh đàng hoàng một chút đi”

Trình Dịch Hòa hẹn trước nói đến khám bệnh, Alan còn tưởng rằng Trình Dịch Hòa đến khám bệnh cho mình, kết quả lại là khám bệnh cho tiểu mỹ nhân. Chuyện ngoài ý muốn làm Alan Lan ngẩn người một chút, ngay sau đó liền thu hồi cỗ khí chất xốc nổi, cả người từ trong tới ngoài như biến thành người khác trở nên hòa ái dễ gần, là một bác sĩ bình dị gần gũi đáng tin cậy.

Alan ngồi đối diện bọn họ, hắng giọng một cái, vô cùng hiền lành cười nói: “Anh Trình, giới thiệu cho tôi một chút đi.”

Trình Dịch Hòa nói: “Đây là Trình Lâm.”

Alan khoa trương trợn to hai mắt, hiểu rõ nói: “Ác nha, không trách được, cậu vì cậu ấy …”

Trình Dịch Hòa đánh gãy hắn: “Được rồi, ngày hôm nay không phải đến ôn lại chuyện xưa.”

Alan buồn cười nhún vai một cái, nửa đùa nửa thật nói với Trình Lâm: “Mỹ nhân, làm sao cậu lại ở cùng người giả vờ chính đáng này, loại người giống tôi trước sau như một mới đáng giá phó thác cả đời đây.”

Nhưng mà đối với sự thân thiện của Alan, Trình Lâm chỉ đề phòng mím chặt đôi môi, ôm chặt cánh tay Trình Dịch Hòa, ánh mắt vẻn vẹn nhìn Alan có một lần liền rũ xuống mi mắt.

Alan nhìn ra Trình Lâm dị thường, cho Trình Dịch Hòa một cái ánh mắt nghi hoặc, nói: “Chuyện gì thế này?”

Nụ cười trên mặt Trình Dịch Hòa phai nhạt rất nhiều, nói: “Nói rất dài dòng.”

Nhưng thế nào nói rất dài dòng, Trình Dịch Hòa không nói, Alan cũng không vội vã, yên lặng chờ Trình Dịch Hòa. Nhưng Trình Dịch Hòa khẽ vuốt lưng Trình Lâm chốc lát, bỗng nhiên bưng ly cà phê trên bàn ực một cái uống cạn, nhìn Trình Lâm thấp giọng nói: “Ngoan, em giúp anh đi rót một ly, được không?”

Trình Lâm không quá tình nguyện, cậu cũng không muốn cách Trình Dịch Hòa quá xa, nhưng Trình Dịch Hòa nói cậu sẽ luôn nghe, xoắn xuýt mấy giây, liền thuận theo hướng Trình Dịch Hòa chỉ đi đến phòng giải khát.

Trình Dịch Hòa cùng đi tới trước cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng gầy gò của Trình Lâm.

Trình Dịch Hòa thở dài, lúc này mới nói: “Tinh thần của em ấy xảy ra vấn đề. Lúc trước ở quốc nội xem qua rất nhiều bác sĩ, thế nhưng tuy rằng em ấy hồ đồ, nhưng bình thường không khác người chút nào, bác sĩ cũng phán đoán không ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, tôi không muốn tùy tiện đưa em ấy vào bệnh viện tâm thần. Không thể làm gì khác là đến nơi này tìm anh.”

Alan xì cười một tiếng, nói: “Những người cậu gặp chỉ có thể nói lý luận suông thôi, bọn họ còn nói với cậu cần phải dùng loại thuốc có hiệu quả nhất đúng không? Hoặc là tốt nhất đem người đưa vào bệnh viện quan sát một quãng thời gian.”

Trình Dịch Hòa gật gật đầu.

Alan làm ra một biểu tình khinh bỉ, sau đó nói: ” Trước tiên anh nói cho tôi một chút về tình huống của Trình Lâm.”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm đã pha xong cà phê, liền nhanh chóng nói hết những gì quan trọng mình biết cho Alan nghe.

Sau khi nghe xong Alan trầm tư chốc lát: “A… Chuyện này có hơi phiền toái. Bởi vì Trình Lâm không phải người thân trong gia đình của cậu cho nên không có cách nào phán đoán có nhân tố di truyền hay không, nếu như thân thuộc cậu ấy từng có lịch sử bệnh tâm thần vậy đối với trị liệu của cậu ấy sẽ khó khăn, nói trắng ra là không có cách nào trị liệu, tạm thời chữa khỏi cũng sẽ rất lâu. Nếu như sau này chịu kích thích lớn chỉ cần khai thông chính xác tâm lý có thể chữa trị được bình thường.”

Trình Dịch Hòa nói: “Mấu chốt lúc tôi ôm em ấy về nhà em ấy chỉ là một đứa bé sơ sinh, ai biết họ hàng thân thuộc em ấy như thế nào.”

Alan nói: “Cho nên tạm thời bài trừ yếu tố này, chúng ta phán đoán bệnh là: “Chịu chấn thương tâm lý tạo thành tinh thần thất thường”, trước kia có tiến hành can thiệp trị liệu tâm lý không?”

Trình Dịch Hòa lắc lắc đầu: “Không rõ ràng, trước mắt tôi chỉ biết lúc em ấy bị bệnh vẫn luôn dùng thuốc an thần cũng không có đưa tới bệnh viện tâm thần trị liệu.”

Alan nói: “Cậu cho cậu ấy uống thuốc? Đây là việc làm không đúng, thuốc an thần uống nhiều sẽ bị nghiện, cũng không thể bởi vì bệnh nhân sản sinh tâm tình buồn bực mà lạm dụng dược phẩm a.”

Trình Dịch Hòa nhất thời cả giận nói: “Tôi sao có thể cho em ấy uống thứ đó!”

Lúc này Trình Lâm cũng đang đi vào, hỏi: “Uống cái gì?”

Thần sắc Trình Dịch Hòa trong nháy mắt biến thành ôn nhu: “Không có gì ” anh nhận café trong tay Trình Lâm: “Cảm ơn em.”

Alan vốn là người không hình tượng, thấy Trình Lâm trở về cũng trong nháy mắt thẳng người, đi tới Trình Lâm bên cạnh, thân thiết nói: “Lâm Lâm, chúng ta đi chơi một trò chơi có được hay không?”

Trình Lâm thấy hắn nói chuyện, liền cảnh giác lui về sau một bước, nói: “Tôi không muốn cùng chơi với anh.”

Alan ôm ngực làm một động tác tan nát cõi lòng, nói: “Chúng ta cùng chơi anh của em cũng tham dự.”

Trình Lâm nghi hoặc nhìn về phía Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Hòa cũng không biết Alan đang giở trò quỷ gì, chỉ có thể phối hợp gật đầu.

Trình Lâm lại dị thường kiên trì nói: “Em không muốn, anh họ, người này như bệnh thần kinh, em không muốn ở chỗ này ngốc.”

Trình Dịch Hòa quả thực dở khóc dở cười, chút nữa đem café mới vừa uống vào trong miệng phun ra ngoài, Alan thân là bác sĩ, lại bị người bệnh nói thành bệnh tâm thần, cũng không có người nào được như hắn.

Trình Dịch Hòa nói: “Lâm Lâm, ngoan, anh này là bác sĩ, chúng ta hôm nay tới thuận tiệni cho anh ấy kiểm tra thân thể của em một chút.”

Không ngờ Trình Lâm nghe vậy càng thêm sợ hãi, nói: “Không! Không được! Em không kiểm tra thân thể, chúng ta mau trở về nhà”.

Trình Dịch Hòa cũng không ngờ Trình Lâm lại phản ứng lớn như vậy, anh ngẩn ra mấy giây, Trình Lâm vội vã kéo tay anh muốn rời khỏi. Trình Dịch Hòa theo quán tính bước theo Trình Lâm mấy bước, sau đó quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi Alan.

Thật vất vả đến một chuyến, lẽ nào cứ như vậy trở về?

Nhưng tâm tình Trình Lâm đang kích động, hiện tại cái gì cũng không làm được, Alan nhún vai một cái, biểu thị hắn cũng không có cách nào.

Trình Dịch Hòa không thể làm gì khác là động viên nói: “Lâm Lâm, đều nghe em, không nên gấp gáp, chúng ta đi về.”

Trình Dịch Hòa gật đầu chào tạm biệt Alan sau đó liền dẫn Trình Lâm vội vã đi về.

Mặc dù về tới phòng, Trình Lâm vẫn không hăng hái lắm, mệt mỏi vùi ở ghế sô pha không nhúc nhích. Trình Dịch Hòa rót ly nước trái cây để ở trước mặt, Trình Lâm cũng không thèm nhìn tới.

Trình Dịch Hòa ngồi ở bên cạnh Trình Lâm, sờ sờ mái tóc đen mềm mại của Trình Lâm, nói: “Nghe lời em trở về, làm sao còn không vui vẻ vậy.”

Trình Lâm oan ức bĩu môi, nói: “Em không thích bạn của anh.”

Trình Dịch Hòa nói: “Tại sao không thích.”

Trình Lâm nói: “Anh ấy là bác sĩ.”

Trình Dịch Hòa nói: “Bác sĩ có thể cứu sống người, là người tốt.”

Trình Lâm nói: “Nhưng em chán ghét bệnh viện.”

Trình Dịch Hòa nghĩ, Trình Lâm trong bệnh viện bị mất đứa con nên bản năng đối với bệnh viện có mâu thuẫn, xem ra hôm nay lựa chọn đi đến bệnh viện là sai lầm.

Trình Dịch Hòa nói: “Được rồi, sau này chúng ta không đi bệnh viện, như vậy có được hay không?”

Lúc này Trình Lâm mới ngước mắt nhìn Trình Dịch Hòa, nói: “Được.”

Thời khắc này, khoảng cách hai người rất gần, trong phòng ánh đèn dìu dịu chiếu vào đôi mắt Trình Lâm dần hiện ra một luồng ánh sáng như hào quang, quả thực còn đẹp hơn bảo thạch chiếu sáng động lòng người, nhưng Trình Dịch Hòa lại phảng phất nhìn thấy lắng đọng ở bên trong và bất an và sợ hãi.

Lòng Trình Dịch Hòa hốt hoảng một chút, nói: “Bảo bối, có phải em có chuyện muốn nói?”

Trình Lâm không đề phòng Trình Dịch Hòa nhưng vẫn cứ do dự gật đầu, rồi lại lắc đầu, cuối cùng ưu sầu thở dài.

Trình Dịch Hòa nói: “Có lời gì, vẫn không thể nói cho anh sao?”

Trình Lâm nói: “Không phải.”

Trình Dịch Hòa nói: “Vậy tại sao không nói?”

Trình Lâm lại ngậm miệng.

Trình Dịch Hòa suy nghĩ một chút, tựa hồ tất cả đầu nguồn đều là bắt đầu từ bệnh viện, vì vậy nói với Trình Lâm: “Vậy thì lén lút nói cho một mình anh thôi, tại sao không thích đi bệnh viện?”

Trình Lâm suy nghĩ thật lâu, lúc này mới đem môi tiến đến bên tai Trình Dịch Hòa nói nhỏ: “Bởi vì bác sĩ sẽ thấy trong bụng em có bảo bảo, sẽ bắt em lại.”

Trình Dịch Hòa quả thực dở khóc dở cười, nghĩ thầm, quả nhiên vẫn không thể nói chuyện với người bệnh tâm thần. Anh nói: “Lâm Lâm, con trai sẽ không có con được.”

Thấy Trình Dịch Hòa nói như thế, Trình Lâm một mặt bị thương, xoay lưng về phía Trình Dịch Hòa, dùng trầm mặc lên án sự hoài nghi của anh đối với mình.

Trình Dịch Hòa liền dụ dỗ nói: “Được được được, anh nói sai có được hay không? Lâm Lâm mới đúng được chưa.”

Lúc này Trình Lâm mới nở nụ cười, nói: “Đúng vậy, anh họ, anh biết không? Ninh Ninh thật biết điều, lúc ở trong bụng chưa bao giờ làm ầm ĩ, sau khi sinh ra coi như đói bụng khóc, cũng chỉ là nhẹ nhàng hừ vài tiếng, chưa bao giờ quậy phá.”

Trình Lâm hạnh phúc miêu tả đứa con mình chưa từng gặp, trong lòng Trình Dịch Hòa cũng đủ loại cảm giác khó mà diễn tả bằng lời: “Đúng, con của chúng ta nhất định rất giống em, thật biết điều.”

Nhắc đến Ninh Ninh, Trình Lâm hứng thú cao hơn, nhất thời mặt mày hớn hở nói với Trình Dịch Hòa: “Đúng đúng đúng, Ninh Ninh thật biết điều, nó lớn lên cũng giống anh lắm, nhưng dinh dưỡng theo không đủ, quá gầy.”

Trình Dịch Hòa bắt buộc phải mỉm cười, vốn muốn nói tới Ninh Ninh để tâm tình Trình Lâm khá hơn một chút, nhưng Trình Lâm chợt không nói, cả người ngơ ngác, phát ngốc.

Trình Dịch Hòa hỏi: “Lâm Lâm, làm sao không nói tiếp?”

Trình Lâm bất ngờ rớt nước mắt: “Nhưng Ninh Ninh không thấy đâu cả, nó còn nhỏ như vậy, nên làm cái gì bây giờ?”

Trình Dịch Hòa nắm chặt tay Trình Lâm an ủi: “Ngoan, chúng ta nhất định sẽ tìm thấy nó. Em yên tâm.”

Trình Lâm liền ngã vào trong ngực Trình Dịch Hòa, không ngừng thương tâm nức nở.

Trình Dịch Hòa không biết nên an ủi cậu ra sao, chỉ có thể nhẹ nhàng ôm Trình Lâm, nỗ lực cho cậu một ít ấm áp. Cuối cùng Trình Lâm ở trong ngực Trình Dịch Hòa khóc một hồi rồi ngủ, Trình Dịch Hòa mới đem người ôm đến giường ngủ.

Lúc đầu Trình Dịch Hòa còn ưu sầu, sợ hôm sau Trình Lâm tỉnh dậy vẫn còn suy nghĩ đến Ninh Ninh, anh không biết nên đối phó thế nào. Nhưng sáng sớm hôm sau, Trình Lâm rời giường, nhìn nội thất xa lạ, hỏi: “Anh họ, đây là nơi nào, sao chúng ta không ở nhà?”

Trình Dịch Hòa cũng không biết nên vui mừng hay là nên bất đắc dĩ, Trình Lâm quên chuyện ngày hôm qua, như vậy có thể một lần nữa làm quen với Alan, Alan có thể thu lại vẻ lưu manh trên người, thế nhưng ký ức Trình Lâm thay đổi thất thường, không biết lúc nào bắt đầu mới phải.

Trình Dịch Hòa liền dùng danh nghĩa bạn bè mang theo Trình Lâm đến gặp Alan.

Lần này địa điểm gặp mặt xác định ở nhà Alan.

Lúc Trình Dịch Hòa mang Trình Lâm đến, mới vừa gõ một tiếng Alan liền mở cửa phòng ra, lúc giương mắt nhìn thấy Alan, Trình Dịch Hòa cũng không khỏi ngẩn ra.

Alan đeo một bộ mắt kiếng gọng vàng, điều này làm cho ngũ quan phong lưu của hắn trở nên nghiêm chỉnh không ít, cả người thoạt nhìn cũng ngoan ngoãn biết điều, khác hẳn với lần đầu hắn gặp Trình Lâm, khi đó hắn phong lưu bất kham so với bây giờ tạo thành tương phản to lớn, nhưng ở trong mắt Trình Dịch Hòa Alan như một con hồ ly khoác áo tiểu bạch thỏ, thấy thế nào cũng biệt nữu.

Alan nho nhã lễ độ nói: “Đến rồi? Mời vào.” Ánh mắt chuyển hướng Trình Lâm, cũng làm bộ lần gặp gỡ: “Trình Lâm phải không? Không cần gò bó, mau vào.”

Trình Lâm ngượng ngùng cười nói: “Chào ngài.”

Alan mời Trình Lâm vào, lấy ra dép lê chuẩn bị sẵn cho cậu đổi, Trình Lâm vừa bước vào phòng khách, Trình Dịch Hòa ở phía sau nói khẽ với Alan: “Làm gì phải giả bộ như thế.”

Alan liếc mắt đưa tình: ” Lần trước tôi suy nghĩ ra được, Trình Lâm nhà cậu rất thích loại người nhã nhặn bại hoại tương tự như cậu, tôi không thể làm gì khác là phải giả vờ như thế.”

Trình Dịch Hòa mắng: “Cút đi!”

Trên khay trà phòng khách đã bày xong điểm tâm và hoa quả, càng làm cho Trình Lâm kinh ngạc chính là, một ngôi nhà của người nước ngoài lại có một khay trà bằng gỗ tử đằng, trên khay đựng trà là một bộ dụng cụ uống trà sáng long lanh, cốc trà từng cái từng cái đầy đặn đáng yêu, Trình Lâm không nhịn được cầm lấy một cái ở trong tay thưởng thức: “Trong nhà của anh sao có cái này, thật đáng yêu.”

Alan cười nói: “Biết các cậu muốn tới, nên tôi phải chiêu đãi quý khách, đương nhiên phải tỉ mỉ chuẩn bị.”

Lúc này Trình Lâm mới biết Alan nói được tiếng Trung, còn kinh ngạc hơn: “Anh biết nói tiếng Trung?”

Alan nói: “Đúng, tôi rất thích tiếng Trung, tiếng Trung là một loại văn tự cổ mỹ lệ tràn ngập mị lực, cho nên tôi vẫn luôn muốn học tập.”

Trình Lâm thở dài nói: “Thật là lợi hại, anh nói rất giỏi.”

Trình Dịch Hòa không nhìn nổi Alan thích giả vờ này, nói: “Đừng nghe anh ta nói linh tinh, tiếng Trung của anh ta hay là do anh chỉ giáo, trước đây nói chính là một đống…” Còn chưa nói xong, Alan đã tầng tầng ho khan một tiếng, Trình Dịch Hòa không nói nữa chỉ ý tứ sâu xa cười cười.

Trình Lâm không nghe Trình Dịch Hòa muốn nói cái gì, chỉ ngơ ngác cười theo, bầu không khí nhanh chóng trở nên thân thiết hơn, giữa ba người Trình Lâm vẫn nói ít nhất, tình cờ chỉ góp một đôi lời, đều là Trình Dịch Hòa và Alan nói xấu nhau.

Mắt thấy tâm trạng Trình Lâm buông lỏng không ít, Trình Dịch Hòa liền vô tình hay cố ý nói: “Gần đây anh có đang bận cái gì không?”

Alan cũng rất hiểu ý: “Cũng không bận cái gì, gần đây có tìm một thầy tâm lý thâm niên để học thôi miên, thu hoạch rất lớn.”

Trình Lâm rất hứng thú, hỏi: “Thôi miên? Thật sự có thôi miên chuyện thần kỳ như vậy sao?”

Alan cười nói: “Đúng rồi, hơn nữa thành quả học tập của tôi cũng không tệ lắm, cậu có muốn thử một lần hay không?”

“Em? Thôi miên em?” Trình Lâm có chút do dự, nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú, quay đầu hỏi Trình Dịch Hòa: “Anh họ, em có thể sao?”

Trình Dịch Hòa nói: “Đương nhiên có thể.”

Trình Lâm nói: “Nhưng em lo lắng anh thừa dịp thôi miên hỏi em vấn đề kỳ quái, ”

Alan thầm nghĩ, người này cũng không ngốc nha, không nhịn được âm thầm nở nụ cười. Trình Dịch Hòa lườm hắn một cái, ôn nhu nói với Trình Lâm: “Có anh ở đây, anh sẽ nhìn anh ta không dám bắt nạt em.”

Trình Lâm liền yên lòng, nói: “Được rồi.”

Alan ngồi xuống bên cạnh Trình Lâm: “Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”

Trình Lâm nghi ngờ nói: “Liền như vậy, không cần chuẩn bị cái gì?”

Alan nói: “Chỉ cần cậu chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.”

Trình Lâm nhất thời ngồi nghiêm chỉnh: “Tốt rồi, em đã chuẩn bị xong!”

Alan vốn muốn cho cậu buông lỏng thân thể, thế nhưng lo lắng sẽ làm cậu căng thẳng, trái lại đối với thôi miên hiệu quả không tốt nên không nói ra.

Hắn dùng một tay chống vào chỗ tựa lưng ở ghế sô pha, nhìn chăm chú vào mắt Trình Lâm, tiếng nói trầm thấp mà lại có tính mê hoặc: “Không cần sốt sắng, đầu tiên cần phải làm là hít sâu. Hãy làm theo tôi, hít sâu một hơi.”

Trình Lâm liền ung dung mà hít một hơi thật sâu.

Alan nói: “Để khí ở lá phổi dừng lại ba giây đồng hồ, sau đó chậm rãi, chậm rãi, phun ra.”

Trình Lâm liền nghe theo.

Alan nói: “Được rồi, hiện tại cái gì cũng không nên nghĩ, nhìn vào mắt của tôi.”

Trình Lâm chỉ dùng ánh mắt tò mò nhìn chăm chú vào đôi mắt Alan gần trong gang tấc, nhìn kỹ, Trình Lâm mới phát hiện hai con mắt Alan không phải màu đen mà là màu nâu nhạt, điều này làm cho tròng mắt của hắn đặc biệt trong suốt, như là một tinh thể phát sáng. Thế nhưng dần dần, Trình Lâm thấy càng sâu bên trong hiện ra không gian vũ trụ, từng hành tinh theo quỹ đạo không ngừng không nghỉ xoay tròn.

Mắt thấy ánh mắt Trình Lâm dần dần dại ra, tâm lý Alan tự mình ám chỉ, chậm rãi nói: “Cậu nhìn thấy gì?”

Trình Lâm nói: “Sao em lại di chuyển.”

Alan nói: “Đúng, xoay tròn sao, cậu có thể tưởng tượng mình cũng là một vì sao, giữa bầu trời đêm không ngừng xoay tròn.”

Ngay sau đó, hắn nhẹ tay phẩy qua hai gò má Trình Lâm. Trình Lâm liền nhắm hai con mắt lại, Alan đỡ vai Trình Lâm làm cho cậu ngã xuống ghế salông.

Toàn bộ quá trình, chỉ dùng không tới mười giây đồng hồ.

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Dịch Hòa nhìn thấy Alan tiến hành thôi miên, khó có thể tin nói: “Thế nào là xong rồi sao?”

Alan thoáng nhướn mi: “OK.”

Sau đó hắn ôm ngang Trình Lâm bên đặt ở một bên khác rộng rãi hơn để Trình Lâm nằm thoải mái hơn.

Sau đó nắm tay Trình Lâm để lên bụng, tương tự như một tư thế tự bảo vệ làm cho trong lòng có cảm giác an toàn.

Alan dùng mắt ra hiệu cho Trình Dịch Hòa, biểu thị hắn muốn bắt đầu.

Trình Dịch Hòa rất hồi hộp thậm chí không tự chủ nắm chặc hai tay.

Alan dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp như đọc truyện trước khi ngủ, nói: “Hiện tại, chúng ta cùng nhau trở về nhà, về tới bảy năm trước, lúc đó cậu đang học cấp ba, cậu còn nhớ mình làm cái gì không?”

“Rất nhiều rất nhiều.”

“Vậy thí dụ như, liên quan đến anh họ của cậu đi.”

“Tôi có đi thủ đô tìm anh họ.”

“Vậy tại sao muốn đi tìm anh ta?”

“Muốn cùng nhau chạy trốn.”

Alan vốn định thuận tiện trêu đùa Trình Dịch Hòa một câu, nhưng nhìn sắc mặt Trình Dịch Hòa nghiêm nghị, biết phía sau câu trả lời nhất định ẩn giấu tình cảm sâu đậm chua xót mà cả hai không biết.

Alan liền hỏi tiếp: “Vậy tại sao không có đi?”

“Anh họ phải đi học.”

“Được rồi, sau đó em theo ba ba về nhà, xảy ra chuyện gì?”

Nguyên bản Trình Lâm chỉ như một người yên tĩnh ngủ say, nhưng vấn đề này làm cho cậu kích động, đôi mắt tràn đầy nước mắt, thậm chí cả người đều run rẩy kịch liệt: “Không, không muốn, đừng nhốt con.”

“Ai? Ai nhốt cậu?”

“Là ba ba.”

“Sau đó thì sao?”

Trình Lâm nhất thời hét lên một tiếng, kịch liệt giằng co, Alan lập tức ôm lấy Trình Lâm áp chế cậu.

Trình Dịch Hòa không nhịn được hô một tiếng: “Lâm Lâm!”

“Cậu câm miệng!” Alan khẽ quát, sau đó hai tay hắn dùng sức nắm chặt tay Trình Lâm, nói: “Cậu từ từ suy nghĩ, còn xảy ra chuyện gì?”

Nhưng mà không quản làm ra loại ám chỉ gì, Trình Lâm vẫn như cũ căng thẳng toàn thân, dưới mí mắt có thể thấy rõ ràng tròng mắt của cậu không ngừng run run, đó là do sợ hãi và tâm tình khẩn trương sản sinh phản xạ có điều kiện. Alan không thể làm gì khác hơn là từ bỏ ý định làm thức tỉnh ký ức của cậu, ôn nhu nói: “Không cần phải sợ, không cần phải sợ, đây chỉ là một giấc mộng không quá quan trọng mà thôi, chỉ cần quên nó là tốt rồi.”

Móng tay Trình Lâm đã bấm sâu vào mu bàn tay của Alan, Alan vẫn cứ kiên trì an ủi Trình Lâm, không ngừng nói với cậu: “Quên là tốt rồi, đây là ác mộng nên triệt để quên.”

Chờ Trình Lâm bình tĩnh lại, phía sau lưng Alan đều ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn vỗ nhẹ nhẹ trên đỉnh đầu Trình Lâm, nói: “Ngủ đi, tỉnh ngủ cái gì cũng đều qua.”

Trình Lâm ngẹo đầu, lâm vào giấc ngủ sâu.

Rốt cục Alan có thể đứng lên, thật dài thở phào nhẹ nhõm, nói với Trình Dịch Hòa: “Xem ra đoạn ký ức kia đối với cậu ấy hình thành thương tổn rất lớn, trước mắt chỉ có thể để đoạn ký ức kia ngủ say trong tiềm thức, chờ cậu ấy tỉnh lại, nhìn hiệu quả rồi tính tiếp”

Trình Dịch Hòa nói: “Không có biện pháp khác sao?”

Alan nói: “Kỳ thực cậu cũng phát hiện, cậu ấy chỉ có ký ức thác loạn mà thôi, nếu như không bị kích thích thì tình trạng của cậu ấy giống như người bình thường, e rằng quên những chuyện kia, đối với cậu ấy mà nói ngược lại là chuyện tốt.”

Trình Dịch Hòa trầm mặc mấy giây, nói: “Được. Theo lời của anh nói đi.”

Alan nói: “Nhưng phương thức thôi miên che giấu ký ức cũng không phải cắt bỏ ký ức mà làm cho đoạn trí nhớ kia ngủ say ở sâu trong óc, cho nên vẫn có khả năng cậu ta sẽ nhớ lại, cho nên sau này tôi còn cần phải căn cứ tình huống, tăng mạnh ám ảnh tâm lý cho cậu ấy.”

Tuy rằng Trình Dịch Hòa rất muốn biết chuyện năm đó, nhưng trong lòng biết không thể cưỡng cầu, chỉ trầm mặc gật gật đầu.

Alan vỗ vỗ vai Trình Dịch Hòa: “Nhiệm vụ hôm nay của tôi xem như là hoàn thành, rốt cục có thể đi tìm người đẹp rồi. Cậu ở lại chăm sóc cậu ta đi.”

Alan tiêu sái hất tay chào tạm biệt, phòng khách to lớn chỉ còn Trình Lâm đang ngủ say và Trình Dịch Hòa mặt ủ mày chau.

Sau hai giờ, Trình Lâm mới tỉnh lại.

Lúc đó Trình Dịch Hòa đưa lưng về phía cậu đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn thủy triều ngoài khơi, sóng biển đánh vào những tảng đá lớn phát ra âm thanh, thỉnh thoảng còn có thể xa xa truyền đến.

Trình Lâm yên lặng đứng dậy, ngoẹo cổ nhìn bóng lưng Trình Dịch Hòa mười mấy giây, cuối cùng mới không xác định nhỏ giọng kêu lên: “Anh họ?”

Trình Dịch Hòa lập tức quay người, thấy Trình Lâm tỉnh lại, liền sãi bước đi qua, ngồi ở bên cạnh Trình Lâm: “Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”

Trình Lâm hiếu kỳ nhìn chằm chằm gương mặt Trình Dịch Hòa rồi cười nói: “Anh họ, sao anh khác quá vậy.”

Trình Dịch Hòa thấy ánh mắt Trình Lâm trong suốt, không giống trước thỉnh thoảng ngẩn người, biết đến đây là bước đầu thấy hiệu quả, trong lòng cũng có chút trấn an, ôn nhu nói: “Khác chỗ nào?”

Trình Lâm nói: “Em cũng không nói được. Nhưng vẫn đẹp trai như trước.”

Trình Dịch Hòa thân mật nặn nặn gò má Trình Lâm: “Tiểu bại hoại, làm sao miệng trở nên ngọt như vậy.”

Trình Lâm cười đắc ý nhìn Trình Dịch Hòa, ngừng một chút rồi khẽ nâng cằm, nghiêng đầu hôn môi Trình Dịch Hòa, nụ hôn này không chứa tình dục, vẻn vẹn chỉ có đôi môi dán vào nhau, dù vậy, tim của Trình Dịch Hòa vẫn cứ đập tùng tùng tùng, như một thiếu niên mười tám tuổi bỗng nhiên được người yêu thầm đã lâu hôn môi, rất căng thẳng và kinh hỉ.

Trình Dịch Hòa ôm chặt thân thể thon gầy của Trình Lâm, muốn làm sâu sắc thêm nụ hôn này, nhưng Trình Lâm ngay sau đó cúi đầu, đem mặt chôn ở hõm cổ Trình Dịch Hòa. Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ cười cười, không thể làm gì khác cúi đầu hôn một cái lên đỉnh đầu Trình Lâm. Anh nói: “Nếu như đã thoải mái, chúng ta về nhà đi?”

“Được.” Trình Lâm gật gật đầu, cậu xốc chiếc áo khoác màu xám trên đùi, nói: “Anh họ, đây là áo của anh?”

“Đúng ” Trình Dịch Hòa cầm lấy áo khoác mặc vào, lại từ trên kệ gần huyền quan lấy áo khoác phủ thêm cho Trình Lâm. Lúc này Trình Lâm mới phát hiện tại sao lúc mới vừa tỉnh lại cậu cảm thấy kỳ quái, nơi này cậu chưa từng thấy hết thảy đều xa lạ.

Trình Lâm một bên đưa cánh tay vào trong tay áo, một bên hỏi: “Anh họ, đây là đâu? Sao chúng ta lại ở đây?”

Trình Dịch Hòa nói: “Em không nhớ rõ?”

Trình Lâm nói: “Cái gì gọi là không nhớ rõ.”

Trình Dịch Hòa thở dài, nói: “Em ngã bệnh, không nhớ gì hết.”

Trình Lâm kinh ngạc nói: “Mất trí nhớ!? Chuyện này quá huyền ảo đi!”

Trình Dịch Hòa gật gật đầu, nói: “Đúng thế.”

Trình Lâm nói: “Em không tin, anh chỉ đùa em. Em rõ ràng còn nhớ anh.”

Trình Dịch Hòa nói: “Vậy em nói cho anh nghe một chút, em còn nhớ cái gì?”

Trình Lâm nghiêng đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút: “Em đều nhớ hết.”

Trình Dịch Hòa nói: “Vậy em biết mình bây giờ bao nhiêu tuổi không?”

Trình Lâm không chút do dự nói: “17!”

Trình Dịch Hòa lắc lắc đầu: “24.”

Trình Lâm nhất thời trợn mắt ngoác mồm, đầy mặt khó có thể tin: “Sẽ không, em nhớ rõ ràng em học cấp ba, anh đã sắp tốt nghiệp, sau đó em đi thủ đô tìm anh”

Trình Dịch Hòa nói: “Sau đó thì sao?”

Trình Lâm cau mày gõ gõ đầu, tựa hồ có cái bóng mơ hồ từ trong đầu chợt lóe lên, nhưng làm thế nào cũng không bắt được: “Em không biết.”

Trình Dịch Hòa thấy Trình Lâm hai mắt mê man, xem ra là không nghĩ ra thật, mặt khác lại lo lắng cậu nhớ tới đến, nói: “Vậy thì thôi đi, chúng ta về nhà.”

Anh nắm tay Trình Lâm rời khỏi nhà Alan.

Đi trên đường, Trình Lâm nhìn đường phố nước ngoài xa lạ, vẫn cứ lẩm bẩm nói: “Em thật cái gì cũng không nhớ rõ?”

Trình Dịch Hòa nói: “Không phải một lần hai lần, anh cũng quen rồi, không nhớ ra được thì đừng nhớ nữa.”

Trình Lâm nói: “Vậy căn nhà khi nãy là của ai? Chúng ta sao lại ở đây? Không phải anh chuẩn bị xuất ngoại du học sao?”

Trình Dịch Hòa kiên trì giải đáp từng cái: “Căn nhà khi nãy là của bác sĩ trị liệu cho em, anh ấy có việc gấp nên đi trước. Vì trị bệnh cho em nên mới đến nơi này.” Đang chuẩn bị nói tiếp, Trình Dịch Hòa nhớ lại, năm đó anh không có nói cho Trình Lâm biết chuyện mình xuất ngoại du học là ngụy trang, vậy làm sao cậu lại biết?

Anh liền hỏi: “Làm sao em biết anh muốn xuất ngoại du học.”

Trình Lâm nghịch ngợm cười cười, nói: “Em lén lút nhìn thấy tài liệu trong ngăn kéo của anh.”

Trình Dịch Hòa đau lòng nói: “Nhưng anh đã nói nói với em, anh sẽ trở về với em, anh… Anh có phải là người xấu? Nói chuyện không đáng tin.”

Trình Lâm nói: “Không có, quyết định của một người không thể nhất thành bất biến, hơn nữa còn phụ thuộc vào hoàn cảnh không thể chống đối, lúc này nói e rằng một giây sau liền muốn thay đổi, xưa nay em không cảm thấy anh nói chuyện không đáng tin.”

Trình Dịch Hòa miễn cưỡng cười cười, nói: “Vậy là cái gì không thể chống đối?”

Trình Lâm cười khúc khích: “Bác cả.”

Trình Dịch Hòa buồn cười gõ vào trán Trình Lâm: “Con vật nhỏ.”

Trình Lâm nói: “Lúc đó em nghĩ, nếu như anh muốn xuất ngoại du học, vậy thì em sẽ theo anh, em cũng phải cố gắng học tập mới được.”

Trình Dịch Hòa khẽ ừ một tiếng.

Trình Lâm hưng phấn nói: “Vậy anh nói cho em biết đi, sau đó thì sao? Sau đó thế nào rồi?”

Sau đó thì đã chia lìa bảy năm, nhìn đôi mắt Trình Lâm sáng long lanh Trình Dịch Hòa làm sao nhẫn tâm nói cho cậu biết sự thực, anh chỉ nói: “Sau đó đương nhiên chúng ta luôn luôn ở cùng nhau, kết quả em sinh bệnh mất trí nhớ, chúng ta liền xuất ngoại tìm bác sĩ chữa bệnh”

Trình Lâm thất vọng nói: “A? Thì ra như vậy? Nhưng em không nhớ rõ, ngay cả mình học hành ra sao cũng không biết, rất đáng tiếc. Anh họ, vậy anh nói xem em học hành thế nào.”

Trình Dịch Hòa lại phản ứng chậm nửa nhịp, ngập ngừng vài giây mới đột nhiên hỏi: “Em nói cái gì?”

Trình Lâm nói: “Em hỏi anh, em học hành thế nào.”

Trình Dịch Hòa nói: “Ồ.”

Trình Lâm vội la lên: “Anh làm cái gì vậy, em đang hỏi anh đấy!”

Trình Dịch Hòa lại cười đáp lại, Trình Lâm bất mãn hừ một tiếng: “Anh làm sao trở nên âm u đầy tử khí, nói chuyện nửa ngày cũng không rên một tiếng, rốt cuộc là em sinh bệnh, hay là anh sinh bệnh!”

Trình Dịch Hòa trầm mặc vài giây, nói: “Em sinh bệnh, lòng anh đương nhiên so với em càng khó chịu hơn.”

Trình Lâm chỉ thuận miệng đùa giỡn oán trách một câu, nhưng sắc mặt Trình Dịch Hòa lại đau thương, ngữ khí cũng trịnh trọng như vậy, Trình Lâm không khỏi ngẩn ngơ, nói: “Xin lỗi, em không nên trẻ con đùa giỡn với anh như vậy”

Trình Dịch Hòa dừng chân lại, quay người đối mặt Trình Lâm, nói: “Anh thích em đùa giỡn với anh như vậy.”

Trình Lâm đang sốt sắng vì câu nói này bỗng nhiên tim ầm ầm ầm nhảy dựng lên, một mặt cảm thấy mừng rỡ, một mặt cảm thấy được vừa nãy mình quá mức vô lý, cẩn thận hỏi: “Anh, hiện tại em không nhớ việc gì, có phải như một đứa con nít không ”

Trình Dịch Hòa ôn nhu nhìn Trình Lâm, nói: “Đúng vậy, em là trẻ con.” Cố ý ngừng vài giây, nói tiếp: “Nhưng mà anh yêu thích.”

Trình Lâm cảm thấy những lời tâm tình này của Trình Dịch Hòa không thể dễ dàng nói ra, làm cho cậu không thể tin được: “Anh nói thật dễ nghe.”

Trình Dịch Hòa nói: “Không phải nói thật dễ nghe, mà là tất cả những gì của em anh đều yêu thích.”

Trình Lâm chớp mắt mấy lần, nói lắp: “Thật, có thật không? Trước đây anh chưa hề … Anh không nói với em những câu như thế này, em còn tưởng rằng…”

Trình Dịch Hòa nhíu mày hỏi: “Em còn tưởng rằng cái gì?”

Giọng nói Trình Lâm dần dần nhỏ lại, cậu nói: “Em còn tưởng rằng anh bị em cưỡng bách.”

Trình Dịch Hòa quả thực dở khóc dở cười: “Em thật bị choáng váng sao? Ai có thể cưỡng bách được anh?”

Nhưng ngay sau đó lòng Trình Dịch Hòa dâng lên chua xót, tuy rằng anh yêu Trình Lâm đến mức thuốc không thể cứu, nhưng hồi tưởng lại quá khứ, thứ tình cảm này anh chưa bao giờ tuyên bố ngoài miệng. Hai người có thể cùng nhau, vẫn do Trình Lâm đầu tiên chủ động, anh mới “Bị động” đáp ứng, bây giờ nghĩ lại, đoạn tình cảm này e rằng Trình Lâm cũng sống trong bất an và khủng hoảng.

Trình Dịch Hòa không khỏi hối hận, anh vẫn muốn cho Trình Lâm yên ổn thư thích sinh hoạt, nhưng khởi nguồn bất an và khủng hoảng của Trình Lâm, quay đầu lại cũng có một phần do anh.

Trình Dịch Hòa nắm hai vai Trình Lâm, nói một cách vô cùng trịnh trọng: “Lâm Lâm, em hãy nghe cho kỹ, anh ở cùng với em là bởi vì yêu em, yêu em, không phải bất kỳ nguyên nhân nào khác, hiểu chưa? Những suy nghĩ ngổn ngang kia nhanh chóng thu lại đi.”

Trình Lâm không ngờ Trình Dịch Hòa bỗng nhiên nói ra những câu như thế này, ngẩn ngơ, sững sờ nói: “Ừm.”

Trình Dịch Hòa bó lấy khăn quàng cổ Trình Lâm: “Vậy về nhà đi, em lạnh rồi.”

Nhưng mà những lời thông báo của Trình Dịch Hòa đối với Trình Lâm có hơi quá mức đột ngột, Trình Lâm chưa có chuẩn bị tâm lý thì bị “Vỏ đạn bọc đường” cỡ lớn đập vào làm cho đầu óc choáng váng, mãi đến khi Trình Dịch Hòa làm xong cơm tối kéo cậu đến trước bàn ăn ngồi xuống, Trình Lâm mới mờ mịt nói: “Ăn cơm?”

Trình Dịch Hòa nói: “Đúng vậy nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Một giây sau, Trình Lâm chợt từ trên ghế nảy lên: “Em.. Em.. Em đi làm cơm!”

Trình Dịch Hòa bật cười nói: “Anh đã làm xong em còn làm cái gì?”

Mặt Trình Lâm nhất thời hồng thấu, Trình Dịch Hòa để Trình Lâm ngồi trên ghế, nói: “Đây là thế nào, ngày hôm nay vẫn luôn vờ ngớ ngẩn.”

Trình Lâm thật không tiện nói, là bởi vì hạnh phúc tới quá đột ngột, ít nhất cậu có thể mơ hồ cảm giác được, nếu như thật nói ra Trình Dịch Hòa sẽ không vui. Cậu gãi gãi hai má, nói: “Ăn cơm đi, thật đói.” Sau một hồi lâu, lại nói: “Chỉ là ngày hôm nay anh đột nhiên nói những câu kia, em có chút không quen.”

Trình Dịch Hòa hôn một cái vào đỉnh đầu Trình Lâm, sau đó ngồi vào chỗ, nói: “Vậy sau này mỗi ngày sẽ nói cho em nghe, như vậy sẽ thành thói quen.”

Buổi tối trước khi ngủ, Trình Dịch Hòa theo thường lệ đi tắm, sau đó theo thói quen dựa vào đầu giường xem sách. Chờ sau khi Trình Lâm từ buồng tắm ra ngoài cậu trực tiếp lên giường xốc chăn Trình Dịch Hòa lên rồi chui vào. Sau khi gặp lại, tuy rằng hai người ngủ chung thế nhưng ở trên giường, Trình Dịch Hòa vẫn là chia làm hai cái chăn để ngủ. Trình Lâm không biết, Trình Dịch Hòa cũng không nói thêm gì.

Trình Lâm tới liền ôm eo Trình Dịch Hòa, đầu lệch qua ngực Trình Dịch Hòa, nói: “Anh họ, em muốn nghe anh nói một chút về chuyện xảy ra mấy năm qua.”

Trình Dịch Hòa nhẹ nhàng lật sách, nhàn nhạt nói: “Có cái gì tốt để nói, nhiều chuyện như vậy.”

“Đương nhiên là chuyện của chúng ta!” Trình Lâm thấy Trình Dịch Hòa thờ ơ không động lòng, cậu đến gần hôn cằm Trình Dịch Hòa một cái, muốn làm nũng để Trình Dịch Hòa nhẹ dạ.

Nhưng đây là chuyện Trình Dịch Hòa không muốn nhắc tới, anh giả bộ ngáp một cái, để sách xuống, tắt đèn, nói: “Rất buồn ngủ, vẫn là ngủ đi.”

Trình Lâm cũng không tiện cưỡng bách, rầu rĩ nói: “Vậy cũng tốt.”

Trình Dịch Hòa mất ngủ, trợn tròn mắt nhìn trần nhà trong bóng tối.

Giờ khắc này, Trình Lâm đang gắt gao dựa vào trong lồng ngực của anh, hô hấp phun bên gáy anh, hơn nữa Trình Lâm ngủ rất thích đem chân đặt ở trên đùi anh. Trình Lâm đại khái cũng không buồn ngủ, cẳng chân thon nhẹ nhàng cọ vào người anh, điều này làm trong đầu Trình Dịch Hòa sản sinh vài ý nghĩ kiều diễm lái đi không được.

Bỗng nhiên, Trình Lâm sờ vào chỗ không nên sờ, Trình Dịch Hòa liền cầm lấy tay cậu dời đi, anh nói: “Làm gì?”

Trình Lâm nói: “Nơi này của anh rất cứng.”

Trình Dịch Hòa nói: “Không có chuyện gì, một chút nữa sẽ tốt thôi, ngủ đi.”

Ngày thường Trình Lâm nhát gan thẹn thùng, lần này lại rất kiên nhẫn sờ soạng, nhỏ giọng nói vào tai Trình Dịch Hòa: “Nhưng anh sẽ không thoải mái.”

Tay Trình Lâm nhẵn nhụi trơn mềm, hơn nữa đầu ngón tay man mát âm thầm đi vào bên trong lập tức làm cho Trình Dịch Hòa da đầu nổ tung, thiếu chút nữa đã cướp cò.

Trình Dịch Hòa hô hấp dồn dập, đã không nhịn được. Nhưng anh vẫn cảm thấy Trình Lâm đang sinh bệnh, anh không thể thừa dịp người gặp nguy. Không quản năm đó làm sao, hiện tại anh nguyện ý chăm sóc Trình Lâm là chuyện của chính mình, nếu như có một ngày Trình Lâm khôi phục bình thường, Trình Lâm chọn con đường nào vẫn do Trình Lâm tự mình quyết định.

Nhưng những gì tự chủ của Trình Dịch Hòa ở trước mặt Trình Lâm toàn bộ xuống giá trị âm, trong lòng Trình Dịch Hòa chửi bới một tiếng, mẹ kiếp!

Lập tức vươn mình đè lại Trình Lâm.

Sáng sớm hôm sau, bên trong gian phòng đã bị dằn vặt khắp nơi bừa bộn, Trình Lâm uể oải còn đang trong giấc mộng, lộ ra ở bên ngoài đường nét ưu mỹ của chiếc lưng để lại những vết tích xanh tím. Cánh tay rắn chắc của Trình Dịch Hòa còn đặt ở phần dưới eo Trình Lâm, bàn tay vẫn cứ bao lấy cánh mông tròn trịa trắng nõn của Trình Lâm.

Sáng sớm không khí còn hơi lạnh, nửa người Trình Lâm lộ ở bên ngoài, không bao lâu liền rùng mình một cái. Trình Dịch Hòa nhận ra được động tác này của cậu, ngay sau đó mở mắt ra kiểm tra tình huống của Trình Lâm sau đó ôm cậu vào trong lồng ngực, dùng chăn chặt chẽ bao lấy.

Vừa mới chuẩn bị ngủ thêm một hồi, điện thoại di động lại vang lên.

Trình Dịch Hòa cầm lấy thấy là Alan nên rời giường mặc quần áo tử tế, đến phòng khách mới nhận cuộc gọi: “Chuyện gì?”

“Trình Lâm tỉnh dậy như thế nào, tôi bảo cậu nói cho tôi nghe tình trạng của cậu ấy, làm sao cậu không phản ứng.”

Trình Dịch Hòa im lặng vài giây, nói: “Quên mất.”

Alan bất đắc dĩ nói: “Vậy trạng thái của cậu ấy khá hơn chút nào không?”

“Ổn hơn.”

Alan nói: “Cậu có thể nói thêm vài câu được hay không?”

Trình Dịch Hòa mới nói: “Rất tốt.”

Alan nói: “Tôi biết, cậu muốn cho cậu ấy nhớ tất cả mọi chuyện, nhưng cậu cũng thấy đấy, mặc dù nằm ở trong tiềm thức, đối với cậu ấy mà nói cũng đã rất khó chịu đựng, nếu chúng ta muốn con đường có lợi nhất cho Trình Lâm thì không nên cưỡng bách cậu ấy chịu đựng thống khổ đó, cậu hiểu chưa?”

Trình Dịch Hòa bị chọt trúng tâm sự, vốn anh đung đưa không ngừng, giờ khắc này chỉ có thể nghe theo lời dặn của bác sĩ, nói: “Tôi biết. Bây giờ trạng thái của em ấy tốt hơn rất nhiều, thế nhưng em ấy vẫn luôn truy hỏi tôi những chuyện em ấy quên, tôi nên trả lời ra sao?”

Alan vô lại cười nói: “Đó chính là chuyện của cậu, nếu như cậu còn muốn cho cậu ấy bảo trì trạng thái như bây giờ thì xế chiều hôm nay dẫn cậu ấy lại đây, muốn ám chỉ hiệu quả nhất định phải làm thêm mấy lần, mới có thể lâu dài.”

Trình Dịch Hòa nói: “Tôi biết rồi.”

Cúp điện thoại, Trình Dịch Hòa ngồi trên ghế sa lon trầm mặc một lúc, Trình Lâm lại mở cửa phòng đi ra: “Anh họ, anh đang làm gì?”

Trình Dịch Hòa liền thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, nói: “Gọi điện thoại, không có gì.”

Trình Lâm lại ngồi ở bên cạnh Trình Dịch Hòa, thấy anh cầm trên tay đồ vật chưa từng gặp rất tò mò, nói: “Anh họ, cái này là cái gì?”

Ký ức Trình Lâm dừng lại ở bảy năm trước, vào lúc ấy điện thoại di động chỉ là kiểu cũ, màn hình một khối nho nhỏ, văn tự, hình vẽ đều vô cùng đơn điệu, khác với điện thoại di động thông minh bây giờ một trời một vực.

Không trách Trình Lâm hết sức tò mò.

Trình Dịch Hòa liền giúp Trình Lâm mở màn hình điện thoại di động, nói: “Đây là iện thoại di động, hiện tại dùng đều là loại điện thoại thông minh này”. Anh đưa điện thoại di động cho Trình Lâm, sau đó tùy ý mở ra mấy cái app cho cậu xem.

Trình Lâm hứng thú càng to lớn hơn: “Oa, thật là lợi hại.”

Cậu tràn đầy phấn khởi cầm điện thoại di động bắt đầu chơi, Trình Dịch Hòa ở bên cạnh mỉm cười nhìn Trình Lâm, chỉ cho cậu những chỗ cậu không hiểu.

So với lần đầu gặp lại bây giờ Trình Lâm đã được Trình Dịch Hòa nuôi tăng thêm mấy lạng thịt, sắc mặt cũng hồng nhuận rất nhiều, thêm vào vóc dáng cậu vốn nhỏ nhắn, bỏ đi quần áo dày nặng, cả người như tỏa ra một loại ánh sáng chói mắt, giống cậu trai 17 tuổi năm đó như đúc.

Nhìn cậu như vậy trong lòng Trình Dịch Hòa như bị rót đầy dấm chua.

“Nếu em thích, buổi chiều đi ra ngoài anh mua cho em một cái, còn có thể chơi rất nhiều game, em cũng sẽ không tẻ nhạt.”

Mắt Trình Lâm không rời màn hình, không ngừng gật đầu: “Được được được.”

Một hồi lâu, Trình Dịch Hòa lại nói: “Thuận tiện lại đi đến bác sĩ một chuyến, bệnh của em vẫn cần kéo dài trị liệu.”

Lúc này sự chú ý của Trình Lâm đều trên điện thoại di động, Trình Dịch Hòa nói gì cũng chỉ tùy ý gật gật đầu.

Buổi chiều Trình Dịch Hòa dẫn Trình Lâm đi đến chỗ Alan. Vì muốn khôi phục ký ức nên Trình Lâm rất phối hợp. Theo sự chuyển biến tích cực của cậu từ mỗi ngày một lần thôi miên, đổi thành mỗi tuần một lần.

Cuối cùng mùa đông cũng đến, thời tiết Bắc Âu lạnh hơn ở thủ đô Bắc Kinh rất nhiều. Tuy rằng muốn mau sớm khôi phục ký ức, thế nhưng Trình Lâm thực sự không quen với khí hậu bên này, lúc không cần đi đến chỗ Alan thì hai người vùi ở nhà xem sách, chơi game, sinh hoạt vui vẻ tự tại.

Làm Trình Dịch Hòa tương đối đau đầu chính là, Trình Lâm mê mẩn một trò chơi game trực tuyến, thỉnh thoảng muốn bỏ tiền mua trang bị cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chơi suốt đêm thì ảnh hưởng lớn đến sức khỏe, Trình Dịch Hòa nói mấy lần, Trình Lâm thu liễm rất nhiều. Nhưng thừa dịp Trình Dịch Hòa ngủ cậu lại lén lút chơi. Bây giờ Trình Lâm tánh tình như trẻ con, Trình Dịch Hòa cũng không đành lòng trách móc cậu quá nặng nề, thật sự là quá bất đắc dĩ.

Trước lễ giáng sinh một đêm, hai người hẹn ngày kế cùng đi tham gia hoạt động lễ giáng sinh nên phải ngủ sớm.

Nhưng ngày hôm sau Trình Dịch Hòa tỉnh ngủ, đúng như dự đoán nhìn thấy Trình Lâm mở game nằm úp sấp ở trên gối đang ngủ.

Trình Dịch Hòa bất đắc dĩ kiềm chế nóng giận cũng không tiện kiên quyết đánh thức cậu, lấy điện thoại di động giúp Trình Lâm thoát game, đắp chăn, sau đó đi làm điểm tâm.

Ở nhà bếp lúc chiên trứng Trình Dịch Hòa không nhịn được suy nghĩ, Trình Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ “Đại nghịch bất đạo” như vậy, lẽ nào cái này kêu là “Mẹ hiền con hư ”? Là do anh không biết dạy dỗ? Thế nhưng Trình Dịch Hòa cũng cảm giác được, khi xa nhà xa những người kia, chỉ có hai người cùng nhau sinh hoạt, làm cho Trình Lâm có thêm nhiều cảm giác an toàn, những cẩn thận lo sợ ở quá khứ chôn sâu trong xương cũng dần dần tiêu tán, bản tính lười nhác và phản nghịch bên trong phá tầng ngoan ngoãn bên ngoài từ từ hiển lộ ra.

Thế nhưng sự thay đổi này làm Trình Dịch Hòa cảm thấy rất vui mừng, anh vẫn luôn hi vọng Trình Lâm có thể trải qua sinh hoạt thoải mái tự tại.

Không hề có một tiếng động thở dài, Trình Dịch Hòa quyết định lúc Trình Lâm thức dậy mình vẫn tạm thời làm bộ không biết cậu lén lút chơi game.

Bởi vì suy nghĩ không tập trung thiếu chút nữa anh làm khét hai trứng gà rán, Trình Dịch Hòa lấy đĩa dọn ra, đúng lúc đó, điện thoại trong túi quần ong ong ong chấn động.

Trình Dịch Hòa một tay còn bưng cái đĩa, một tay móc điện thoại di động ra nhận cuộc gọi: “Alo?”

“Tiểu Dịch a, lâu như vậy rồi sao không gọi điện thoại về nhà?”

Trình Dịch Hòa không xem số điện thoại nên thật bất ngờ khi biết Triệu Anh gọi điện thoại tới, bởi vì từ khi anh dẫn Trình Lâm xuất ngoại Triệu Anh chưa bao giờ quan tâm đến anh. Càng làm cho anh ngạc nhiên chính là Triệu Anh lại hòa ái dễ gần, thái độ khác thường, Trình Dịch Hòa có thể đoán được, Triệu Anh có việc mới tìm anh.

Trình Dịch Hòa nói: “Mẹ, bên này khá bận, cũng không có thời gian. Mẹ và Duệ Duệ cũng khỏe chứ?”

“Được được được, Duệ Duệ ở bên này đã học tiểu học, thành tích cũng tốt, giáo viên vẫn luôn khen nó.”

“Vậy thì tốt, có nhu cầu gì cứ việc nói cho con biết.”

Triệu Anh thở dài mấy lần mới nói: “Duệ Duệ ngoan, không có việc gì. Chính là chuyện của em trai con…”

Trình Dịch Hòa thầm nghĩ quả thế, Triệu Anh muốn nói lại thôi, mặt sau chính là chờ Trình Dịch Hòa chủ động hỏi, anh cũng lười nói chuyện vòng quanh: “Nó lại muốn làm cái gì?”

“Tại sao con lại nói em mình như vậy?” Triệu Anh trách mắng một câu, ngay sau đó mới phản ứng không nên nói như thế với Trình Dịch Hòa vào lúc này, liền mềm nhũn nói: “Tiểu Tân còn nhỏ, con làm anh, phải rộng lượng một chút, anh em ruột phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Trình Dịch Hòa yên lặng thầm nghĩ, 27 tuổi vẫn còn nhỏ? Vậy cũng đủ nhỏ đấy.

Triệu Anh nói anh em ruột thì phải giúp đỡ lẫn nhau nói dài dòng một hồi mới rốt cục nói đến điểm mấu chốt: “Sáng sớm nó gọi điện thoại cho mẹ, nói là không có tiền mua vé máy bay về nước, nếu con có tiền thì trước hết cho nó một ít, cũng không thể để nó có nhà không về được.”

Trình Dịch Tân không chịu thua kém Trình Dịch Hòa, nhưng y không thi đậu chương trình du học có chi phí do nhà nước cung cấp, nhưng mà Trình Dịch Hòa “Không chịu thua kém”, tiền Trình Dịch Tân xuất ngoại du học đều do anh cho, sinh hoạt phí cũng bao hết, cho nên Trình Dịch Tân thiếu tiền, liền gọi điện thoại cho Triệu, Triệu Anh tiếp tục chuyển đạt cho Trình Dịch Hòa, Trình Dịch Tân muốn tiền, sẽ lập tức có tiền.

Nhưng Trình Dịch Hòa nhớ rõ ràng Trình Dịch Tân đã tốt nghiệp, đồng thời nói ở bên này tìm được công việc, sau này không chuẩn bị về nước phát triển.

Trình Dịch Hòa nói: “Chính nó có thể kiếm tiền, làm sao còn nói thiếu tiền?”

Triệu Anh nói: “Ở bên ngoài sinh hoạt không dễ dàng, huống chi là ở nước ngoài, khẳng định cái nào cũng phải dùng tiền.”

Nếu như là quá khứ, Trình Dịch Hòa khẳng định thiếu kiên nhẫn khi Triệu Anh thao thao bất tuyệt, anh đã sớm cúp máy điện thoại vội vàng đem tiền chuyển qua. Nhưng không biết sao, lòng Trình Dịch Hòa hơi động, nghĩ rằng Trình Tiến là một người khờ khạo, bảy năm trước cũng còn nhỏ, không biết trong nhà xảy ra chuyện gì cũng bình thường, nhưng Trình Dịch Tân thì sao? Nó là một đứa trẻ tinh quái, không thể không biết chuyện gì xảy ra.

Tại sao trước đây anh không nghĩ sẽ hỏi Trình Dịch Tân?

Suy nghĩ kỹ một chút trải qua mấy năm khi Trình Dịch Hòa xuất ngoại du học, Trình Dịch Tân đang học đại học. Khi đó Trình Dịch Hòa nản lòng thoái chí, cũng chưa hề nghĩ tới hỏi Trình Dịch Tân chuyện của mình và Trình Lâm. Sau khi về nước, dấn thân vào công tác, bận đến trời đất quay cuồng, Trình Dịch Tân lại xuất ngoại du học, hai người vẫn cứ cách xa trùng dương, hơn nữa giữa hai người rất ít điện thoại cho nhau, đều là Triệu Anh ở chính giữa truyền lời, tình cờ gặp nhau nhân dịp tết nói không tới mấy câu Trình Dịch Tân đã chạy ra khỏi nhà đi chơi.

Giữa bọn họ không có giao lưu nói chuyện đàng hoàng.

Trước đây không cảm thấy gì nhưng giờ khắc này lại cảm thấy được khắp nơi lộ ra quái dị. Trình Dịch Tân cố ý trốn tránh mình. Lẽ nào nó thật biết chuyện gì xảy ra?

Mặc dù chỉ là một suy đoán ba phải, nhưng nếu từ Trình Dịch Tân có thể thăm dò chuyện đã qua vẫn làm Trình Dịch Hòa kích động đầu ngón tay hơi run, anh cật lực áp chế kích động lập tức đi tìm Trình Dịch Tân chất vấn, nói: “Nó đã lớn như vậy, mẹ cũng đừng cưng chìu nó, trước tiên cho nó phơi nắng mấy ngày, con sẽ cho nó tiền sau.”

Thấy Trình Dịch Hòa không từ chối, Triệu Anh thoả mãn cúp điện thoại.

Trình Dịch Hòa bỏ điện thoại di động vào túi quần, vẫn còn đang suy tư làm sao cạy miệng Trình Dịch Tân, sau đó nghe phòng ngủ truyền đến vài tiếng vang trầm, ngay sau đó, Trình Lâm như một cơn gió vọt tới cửa phòng bếp: “Anh họ, em thức dậy rồi!”

Trình Dịch Hòa bị cắt đứt dòng suy nghĩ, toàn bộ lực chú ý bỏ vào trên người Trình Lâm. Trong phòng có lò sưởi nên Trình Lâm chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng của Trình Dịch Hòa, áo này so với Trình Lâm quá lớn, lúc chạy lộ ra xương quai xanh cùng nửa cái vai trắng như tuyết.

Xuống chút nữa, là hai cái chân thon dài, áo sơmi miễn cưỡng che đến bắp đùi, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nhìn thấy giữa hai chân lưu lại vết xanh tím đêm qua.

Ánh mắt Trình Dịch Hòa tối sầm, hầu kết trên dưới trượt trượt, vốn muốn đối với chuyện Trình Lâm đêm qua lén lút chơi điện thoại di động làm như không thấy, rồi lại nổi lên tâm tư trêu đùa, nói: “Bảo bối, em cũng thật là chuyên nghiệp, vận động dữ dội xong còn tinh lực suốt đêm chơi điện thoại di động.”

Trình Lâm biết mình bị phát hiện, xấu hổ cúi đầu, Trình Dịch Hòa chậm rãi đi tới trước mặt cậu, ôm lấy eo Trình Lâm ám muội thấp giọng nói: “Em nói, nếu tinh lực em quá thừa, sau này mỗi đêm chúng ta sẽ vận động đến hừng đông, được không?”

Trình Lâm hai tai trở nên hồng thấu: “Em.. Em.. Em, không trách em được là điện thoại di động tự vang lên, em bị đánh thức.”

“Ồ? Sao anh không nghe thấy.”

“Là anh quá mệt mỏi.”

Trình Dịch Hòa nguy hiểm nheo lại hai con mắt, Trình Lâm qua vài giây mới biết được mình nói sai lời, không đợi cậu bổ cứu, Trình Dịch Hòa một cái ôm lấy Trình Lâm đem cậu vác ở trên vai, không để ý Trình Lâm giãy dụa, nhanh chân đi về phía phòng ngủ: “Vậy bây giờ chúng ta so một lần, xem ai thể lực tốt hơn.”

Vốn là nói sẽ đi tham gia hoạt động giáng sinh, kết quả hai người lại lăn trộn một ngày.

Trình Dịch Hòa vốn cho là, đợi bốn, năm ngày sau Trình Dịch Tân khẳng định không nén được tức giận sẽ chủ động tới tìm mình. Không nghĩ tới đêm đó anh nhận một tin nhắn của Trình Dịch Tân: “Anh hai, chừng nào thì anh chuyển tiền cho em?”

Trình Dịch Hòa nhìn lướt qua, làm như không nhìn thấy, ném điện thoại di động qua một bên.

Ngày thứ hai Trình Dịch Tân gửi thêm hai tin nhắn, Trình Dịch Hòa cũng không để ý tới. Nhưng dù sao cũng là anh em ruột, Trình Dịch Tân biết Trình Dịch Hòa trước khi ngủ có thói quen tắt điện thoại di động nên trước mười giờ rưỡi điên cuồng gửi tới mười mấy tin nhắn.

Trình Dịch Hòa không mặn không nhạt gửi lại một tin: “Em gọi điện thoại sẽ chết?”

Trình Dịch Tân rất mau nhắn trả lại: “Tiền điện thoại cũng sắp không còn, gọi điện thoại thì sẽ nhanh mất liên lạc (ㄒoㄒ) ”

Mặt sau còn mang theo một icon khóc lóc, Trình Dịch Hòa ghét bỏ nói: “Vậy thì mất liên lạc đi, có em không có em cũng vậy thôi.”

Trình Dịch Tân nói: “Anh hai, em thật không có tiền, coi như cứu mạng em có được hay không?”

Trình Dịch Hòa không nghĩ tới y lại đến mức độ này, vậy bắt bí cần phải thoải mái một chút, nhân tiện nói: “Vậy gặp mặt bàn lại đi. Anh cũng ở nước Anh.”

“Được, vậy anh đến chỗ em đi, em không có tiền đi những nơi khác.”

Hai người tin nhắn hẹn địa điểm, Trình Dịch Tân hỏi thời gian, Trình Dịch Hòa suy nghĩ một chút, ngày mai vừa vặn muốn mang Trình Lâm đi đến chỗ Alan, anh có thể đem Trình Lâm tạm thời ở đó, một ngày vừa vặn có thể đi qua lại, cái gì cũng không làm lỡ. Liền hẹn thời gian buổi trưa hôm sau.

Ngày ấy buổi sáng, Trình Dịch Hòa cùng Trình Lâm đi trên đường đến nhà Alan, anh mới nói với cậu chuyện mình phải đi xa một ngày.

Trình Lâm nói: “Vậy anh đi nơi nào?”

Trình Dịch Hòa nói: “Anh đi New Town, cách nơi này không xa, buổi chiều sẽ trở lại.”

Trình Lâm nói: “Nhưng em không muốn xa anh, chúng ta cùng đi có được hay không?”

Trình Dịch Hòa nói: “Ngoan, anh đi đâu cũng đều muốn mang theo em, nhưng lần này thật không được, em nghe lời.”

Thấy Trình Dịch Hòa thái độ kiên quyết, Trình Lâm không vui hừ một tiếng, lúc đó hai người đi tới chỗ quẹo vào nhà Alan, Trình Lâm nổi giận bước nhanh đi trước Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa cũng đã nói chuyện xong với Alan rồi, cũng không có đuổi theo dỗ dành, nhìn Trình Lâm đi vào nhà Alan rồi vội vã đi về.

Trình Dịch Hòa đón xe đến New Town, lúc đến quán cà phê đã hẹn trước mới phát hiện mình đến sớm một tiếng đồng hồ, tranh thủ khoảng thời gian Trình Dịch Tân còn chưa tới, anh bình phục tâm tình nóng vội của mình.

Cho nên sau khi Trình Dịch Tân vào cửa, đầu tiên nhìn thấy Trình Dịch Hòa nhàn nhã ngồi ở ghế dài, tâm trạng y bồn chồn, dùng sức nuốt nước miếng, mới cất bước đi đến bên cạnh Trình Dịch Hòa.

Trình Dịch Hòa liếc nhìn người đến, nhàn nhàn hất lên mí mắt, nói: “Đến? Ngồi đi.”

Trình Dịch Tân ngồi xuống, trước mặt là ly cà phê còn bốc khói do Trình Dịch Hòa kêu.

Trình Dịch Tân như một học sinh tiểu học phạm sai lầm cúi đầu, Trình Dịch Hòa nói: “Người lớn như vậy, sao em vẫn cứ một bộ dạng không dám gặp người như thế.”

Trình Dịch Tân thầm nghĩ, chỉ là không dám gặp anh mà thôi, bưng lên cà phê nhấp một miếng, muốn nhờ vào đó đè ép một chút lòng sốt sắng.

Bên trong quán cà phê phát ra tiếng nhạc du dương, Trình Dịch Hòa tùy ý quấy cà phê truớc mặt. Còn Trình Dịch Tân như đặt mông ngồi lên bàn đinh, không ngừng nhích tới nhích lui.

Trầm mặc có tới mấy phút, Trình Dịch Hòa rốt cục từ bi mở miệng nói: “Đến cùng chuyện gì xảy ra?”

Trình Dịch Tân trộm dò xét sắc mặt của Trình Dịch Hòa, như đứa trẻ phạm sai lầm nói: “Công ty kết toán thiếu một số thập phân, tổn thất mười mấy vạn.”

“……” Trình Dịch Hòa nhất thời không biết làm sao: “Em sinh ra không mang đầu óc à? Sao em có thể sống đến lớn được như vậy?”

Trình Dịch Tân giải thích: “Em thật không phải cố ý.”

Trình Dịch Hòa lạnh lùng nói: “Nếu em cố ý thì không phải là ngồi ở trước mặt anh nói chuyện, mà là ngồi ở cục cảnh sát.”

Trình Dịch Tân liền rụt cổ lại, nói: “Số tiền kiếm được trước kia hầu như đều dùng để trả nợ, hiện tại em không còn đồng nào.”

Trình Dịch Hòa thở dài, nói: “Trả hết chưa?”

“Còn thiếu 20 ngàn… Bảng Anh.” Đầu Trình Dịch Tân cúi thấp đầu co vào ngực mình.

Trình Dịch Hòa hít sâu một hơi, kềm chế kích động muốn đánh chết đứa em này, anh nói: “Thay em trả nợ không phải là không thể, nhưng anh có lời muốn hỏi em.”

Trình Dịch Tân thấy Trình Dịch Hòa chịu hỗ trợ, lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt toả sáng nhìn Trình Dịch Hòa nói: “Nói cái gì? Em nhất định biết gì nói nấy.”

Trình Dịch Hòa dừng một chút, nói: “Năm đó Trình Lâm ở nhà xảy ra chuyện gì?”

Trình Dịch Hòa tập trung nhìn Trình Dịch Tân, thấy rõ ràng, đồng tử của Trình Dịch Tân đột nhiên co rút nhanh, ngay sau đó y nhân tiện nói: “Em không biết! Anh đừng hỏi em.”

Trình Dịch Hòa nhíu mày: “Vậy em tự mình đi trả nợ đi, không trả nổi thì bị đưa vào cục cảnh sát.”

Nói xong Trình Dịch Hòa lập tức đứng dậy, Trình Dịch Tân hoảng loạn vội vàng nắm tay Trình Dịch Hòa, nói: “Anh hai, em thật không biết, anh không thể thấy em chết mà không cứu!”

Trình Dịch Hòa ngoái đầu nhìn lại cười lạnh nói: “Em không chịu nói thật, anh dựa vào cái gì giúp em?”

Trình Dịch Tân thực sự không chịu được ánh mắt sắc bén như dao của Trình Dịch Hòa, phảng phất bất cứ lúc nào cũng nhìn thấu ý nghĩ của y, ngập ngừng chốc lát, nói: “Nếu em nói anh cũng sẽ đánh chết em.”

Trình Dịch Hòa lành lạnh nói: “Em muốn bị anh đánh chết, hay là muốn vào cục cảnh sát.”

Trình Dịch Tân nghĩ cũng phải, y đã cùng đường mạt lộ, quyết tâm, cắn răng một cái, nói: “Được, em nói!”

Chương này dài ơi là dài, đuối thật


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.