Lật Bàn Rồi! Ngôi Sao Tuyến 18 Bỗng Chốc Vụt Sáng!

Chương 91




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dư Vãn vòng tay ôm lấy cổ Lục Trầm, khẽ thì thầm:

 

“Hôm nay anh đeo thắt lưng đúng là khó chịu thật.”

 

Cơ thể Lục Trầm thoáng cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ bình thản.

 

Sau khi nấu xong nước đường đỏ, anh lập tức đứng dậy, đi vào phòng tắm xả nước lạnh.

 

Dư Vãn ngồi trên giường, cười thỏa mãn, nhấm nháp chén nước đường đỏ trên tay.

 

“Nước đường đỏ thầy Lục nấu ngọt thật đấy, em thích lắm.”

 

Khi Lục Trầm tắm xong bước ra, Dư Vãn cố tình tiến sát lại gần, thì thầm bên tai anh.

 

Ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào, bắt đầu mân mê trên cơ bụng rắn chắc của anh.

 

Lục Trầm cau mày, ngón tay của cô như mang theo tia lửa, di chuyển đến đâu là để lại một cơn run rẩy nóng bỏng.

 

Anh khẽ rên, lập tức nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của cô.

 

“Vãn Vãn, anh chưa từng nói mình là người quân tử. Nếu em còn cố ý chọc anh, anh không ngại dùng m.á.u mình mà chiến đấu đâu.”

 

Một câu nói khiến Dư Vãn lập tức ngoan ngoãn im lặng. Cô nhanh chóng xoay lưng, kéo chăn trùm kín người.

 

“Thầy Lục, tự nhiên em buồn ngủ quá. Ngủ ngon nhé!”

 

Lục Trầm không nhịn được bật cười. Anh chống tay nhìn cô, thấy đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt thoáng nét căng thẳng, liền cúi xuống hôn nhẹ.

 

“Ngủ ngon, Vãn Vãn.”

 

 

Sáng hôm sau, Dư Vãn mơ màng xoay người.

 

Một chân cô vắt lên người Lục Trầm, hai tay quàng chặt cổ anh.

 

Lục Trầm mở mắt, bất lực thở dài.

 

Anh nhẹ nhàng gỡ tay và chân cô ra, sau đó đứng dậy đi tắm, tiện thể tắt luôn chuông báo thức đầu giường.

 

Vì cơ thể khó chịu, cả đêm qua Dư Vãn ngủ không yên giấc. Nhưng cũng vì thế mà Lục Trầm phải dậy ba lần đi xả nước lạnh.

 

Nếu không nhờ thể lực anh tốt, có lẽ anh đã đổ gục trước cô.

 

Khi Dư Vãn tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng.

 

Cô lục điện thoại, vừa nhìn màn hình đã trừng mắt, tỉnh cả ngủ.

 

Không đúng. Rõ ràng cô đặt báo thức lúc 7 giờ sáng, sao giờ lại trễ thế này?

 

Hoảng hốt, cô vội vàng rời giường, nhanh chóng rửa mặt rồi chạy vào phòng thay đồ.

 

Lúc xuống dưới, cô thấy Lục Trầm đang ung dung dùng bữa sáng. Thấy cô, anh mỉm cười vẫy tay:

 

“Vãn Vãn, em dậy rồi à? Qua đây ăn chút gì đi.”

 

Dư Vãn lườm anh một cái, giọng trách móc:

 

“Anh tắt báo thức của em đúng không?”

 

Lục Trầm gật đầu, điềm tĩnh trả lời:

 

“Anh thấy em vất vả quá, định để em ngủ thêm chút. Anh đã nói với đạo diễn Lâm rồi, hôm nay họ quay cảnh của các diễn viên phụ. Em cứ nghỉ ngơi ở nhà đi.”

 

Nghe vậy, Dư Vãn mới thở phào nhẹ nhõm. Vai nữ chính lần này cô phải nỗ lực rất nhiều mới có được, không muốn vì bất kỳ lý do gì mà lơ là.

 

Cô bước nhanh tới, nắm tay Lục Trầm ngồi xuống:

 

“Lần sau anh phải hỏi ý kiến em trước, cơ hội này em không thể lơ là được.”

 

Căng thẳng trong lòng dần buông lỏng, cô thầm tính toán. May mà cảnh quay với Ôn Vũ Thần không nhiều, chỉ cần thêm ba, bốn ngày nữa là có thể hoàn thành.

 

Vừa nhai bánh mì, cô vừa mở điện thoại, nhận ra những tin đồn xấu ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn.

 

“ Thầy Lục, cảm ơn anh.”

 

Cô xúc động, hôn nhẹ lên má anh.

 

Lục Trầm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như nước, khóe môi mang theo ý cười:

 

“Em là bạn gái anh, sao phải khách sáo với anh như vậy?”

 

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Dư Vãn ngạc nhiên nhìn màn hình. Là Ôn Vũ Thần gọi tới.

 

Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Trầm.

 

Anh vẫn bình thản uống cà phê, dáng vẻ như chẳng để tâm, nhưng tai thì đã vểnh lên.

 

“Cô Dư, hôm nay cô không đến đoàn làm phim sao?”

 

Bên kia, giọng nói ôn hòa của Ôn Vũ Thần vang lên.

 

“Hôm nay tôi hơi khó chịu. Hai cảnh đối diễn của chúng ta có thể để chiều nay quay được không?”

 

Dư Vãn đáp lại có phần rụt rè, sợ rằng Ôn Vũ Thần sẽ nghĩ cô làm lỡ việc.

 

Đầu dây bên kia, Ôn Vũ Thần lập tức đồng ý một cách thoải mái.

 

“Đương nhiên là được, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Tôi không vội đâu.”

 

Nghe vậy, Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười cảm kích.

 

“À đúng rồi, cô Dư, nếu thầy Lục không tiện đưa cô đến, tôi có thể đích thân tới đón.”

 

Bàn tay đang cầm cốc cà phê của Lục Trầm thoáng run lên, khiến cà phê trong cốc tràn ra bàn.

 

Dư Vãn sững người, lập tức lấy giấy lau bàn, nhưng vẫn không quên trả lời Ôn Vũ Thần:

 

“Không cần phiền vậy đâu, lát nữa chúng ta gặp ở phim trường nhé.”

 

Nói xong, cô cúp máy.

 

Lục Trầm đặt cốc cà phê xuống bàn, giả vờ thở dài.

 

“‘Cô Dư’, em đúng là có không ít người hâm mộ đâu nhỉ?”

 

Nhìn vẻ ngoài như không quan tâm nhưng bên trong lại ghen tuông rõ ràng của Lục Trầm, trái tim Dư Vãn như tan chảy.

 

Trên đời làm gì có người đàn ông nào đáng yêu thế này chứ?

 

Cô vòng tay qua cổ anh, đứng sau ghế, dịu dàng trêu:

 

“Thầy Lục, sao anh lại thích ghen thế nhỉ?”

 

Nhưng việc được anh để tâm làm khóe môi cô bất giác nở nụ cười.

 

“Em với anh ta chỉ là quan hệ công việc, ngoài ra không có gì cả. Anh yên tâm đi.”

 

Lục Trầm gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn khó chịu với thái độ của Ôn Vũ Thần.

 

Rõ ràng biết Dư Vãn lạnh nhạt với mình, cũng biết cô đã có bạn trai, vậy tại sao hắn vẫn cố tình thể hiện thiện cảm?

 

Lục Trầm hừ lạnh hai tiếng, nói:

 

“Anh thấy cái kiểu để ý một cô gái đã có bạn trai như cậu ta đúng là không đáng mặt chút nào.”

 

Dư Vãn gật đầu đồng tình, vỗ nhẹ vai anh.

 

“Được rồi, em lên lầu chuẩn bị đồ. Chiều nay còn phải tới phim trường quay nữa.”

 

Cô vừa nói vừa nhảy chân sáo lên lầu. Lục Trầm mặc áo vest, kiên nhẫn đứng dưới nhà đợi cô.

 

Không lâu sau, Dư Vãn xuất hiện.

 

Cô mặc một chiếc áo croptop quyến rũ cùng quần ống rộng, để lộ vòng eo thon gọn.

 

Dư Vãn khẽ chỉnh lại tóc, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

 

“Đi thôi, em chỉ còn hai cảnh nữa, quay xong là kết thúc rồi.”

 

Cô nhẹ nhõm thở phào.

 

Suốt hai tháng qua, cô đã dồn toàn bộ tâm huyết vào bộ phim này và nhận được sự khen ngợi từ toàn bộ ê-kíp.

 

Dù chưa đóng máy, nhưng Dư Vãn đã bắt đầu mong chờ ngày bộ phim lên sóng.

 

Mở điện thoại, cô vào phần bình luận của đạo diễn Lâm và nhận thấy rất nhiều người đang háo hức chờ phim.

 

Cộng đồng fan của tiểu thuyết gốc cũng có sự chia rẽ rõ rệt.

 

Một số cho rằng Dư Vãn chính là lựa chọn hoàn hảo cho vai Vũ Lê, nhưng cũng có người cảm thấy nhân vật này trong sách là không thể thay thế.

 

Bên cạnh đó, nhiều người vẫn còn hoài nghi về diễn xuất của cô, bởi phim chưa chính thức ra mắt.

 

Tuy vậy, Dư Vãn chỉ mỉm cười. Trước mọi ý kiến, cô không để cảm xúc bị chi phối.

 

Với bộ phim này, cô đã dành tất cả tâm huyết và mang đến trạng thái tốt nhất.

 

Cô tự nhủ mình hoàn toàn không thẹn với lòng.

 

 

Buổi tối hôm đó, hai cảnh quay cuối cùng đã hoàn thành.

 

Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, mắt ngấn lệ cảm ơn đạo diễn Lâm cùng toàn bộ ê-kíp.

 

Đúng lúc này, trong đám đông vang lên một tiếng xôn xao.

 

Dư Vãn ngạc nhiên quay lại nhìn.

 

Hóa ra Ôn Vũ Thần đang ôm một bó hoa hồng lớn, từ từ bước về phía cô.

 

Cô ngay lập tức ngẩn người, khóe miệng giật nhẹ, vô thức nháy mắt ra hiệu với Kiều Sở Sở.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.