(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Không được, chúng ta tắm riêng đi, hôm nay em thật sự mệt lắm rồi.”
Dư Vãn ngẩng đầu lên, ánh mắt đáng thương nhìn về phía Lục Trầm.
Lục Trầm không nhịn được bật cười, bước tới nắm lấy tay cô.
“Yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Nghe được lời hứa của Lục Trầm, Dư Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi bước ra khỏi phòng tắm, đôi chân cô vẫn mềm nhũn.
Lục Trầm nhìn cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười tinh quái, phớt lờ ánh mắt trách móc của cô, trực tiếp bế cô đặt lên giường.
“Vãn Vãn, công việc ở nước ngoài cần được mở rộng, anh phải đi công tác vài ngày.”
Lục Trầm nghiêm túc nói, ánh mắt đầy lo lắng không giấu được.
“Em quay phim khuya, anh sẽ để trợ lý đến đón em. Người của anh, em có thể tùy ý điều động. Nhớ chú ý an toàn. Đợi anh trở về.”
Anh ôm lấy vai cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán.
Dư Vãn ngượng ngùng gật đầu:
“Em biết rồi, vậy em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.”
Cô khẽ lắc lắc tay anh, giọng nói đầy nũng nịu.
Lục Trầm cảm thấy vô cùng hài lòng, siết chặt cô vào lòng mình.
Đột nhiên, chuông điện thoại của anh reo lên.
Lục Trầm nhấc máy, khuôn mặt lập tức trầm xuống.
“Mẹ, mẹ gọi con có chuyện gì vậy?”
“Thằng nhóc này, có vợ là quên mẹ, đến cả nhà cũng không về.”
Không đợi Lục Trầm đáp lại, giọng bà Lục đột nhiên thay đổi:
“Đúng rồi, công ty ở nước ngoài đang cần mở rộng, con nhất định phải đích thân xử lý, đừng làm mẹ thất vọng.”
Lục Trầm bất đắc dĩ bóp trán:
“Con biết rồi, con sẽ đi ngay.”
Nghe vậy, bà Lục yên tâm, dứt khoát cúp máy.
Ngồi bên cạnh bà, Tống Nghiên nở nụ cười rạng rỡ, tựa vào vai bà Lục, giọng ngọt ngào:
“Bác gái ơi, thật sự cảm ơn bác rất nhiều.”
Bà Lục vỗ tay Tống Nghiên, cười đến không khép miệng:
“Nghiên Nghiên, bác không thể để con chịu thiệt đâu. Hơn nữa, chỉ cần A Trầm đi rồi, muốn xử lý Dư Vãn, chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.”
Ánh mắt bà tràn ngập sự đắc ý, còn Tống Nghiên thì mừng rỡ không thôi.
“Bác đối với con là tốt nhất. Chờ con gả vào nhà họ Lục, nhất định sẽ hiếu thảo với bác.”
Bà Lục cười càng thêm rạng rỡ, trong lòng càng thêm yêu mến Tống Nghiên.
Rời khỏi nhà họ Lục, vẻ mặt Tống Nghiên lập tức thay đổi. Cô đeo kính râm lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Dư Vãn, sắp tới sẽ có kịch hay để cô xem.”
Sáng hôm sau, khi Dư Vãn tỉnh dậy, chiếc giường bên cạnh đã trống không.
Cô mở điện thoại, lập tức thấy tin nhắn báo tin của Lục Trầm.
“Vãn Vãn, anh lên máy bay rồi.”
Dư Vãn mỉm cười, đặt điện thoại xuống rồi đi rửa mặt.
Khi tới trường quay, cô phát hiện mọi người đã chuẩn bị xong xuôi.
Dư Vãn nhanh chóng nhập tâm. Cảnh quay này là phân đoạn cao trào, cực kỳ thử thách khả năng diễn xuất và phản ứng của diễn viên.
Dư Vãn bật khóc nghẹn ngào, cả cơ thể khẽ run rẩy. Cảm xúc của cô đã lây lan, khiến Ôn Vũ Thần cũng nhanh chóng nhập vai.
Đạo diễn vui mừng vỗ đùi, lớn tiếng nói:
“Hay! Hai người vất vả rồi, cảnh quay này qua ngay từ lần đầu.”
Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lau nước mắt trên mặt.
Ôn Vũ Thần vội bước tới, đỡ lấy cô.
“Cô Dư, được diễn cùng cô thật sự là vinh hạnh của tôi.”
Ánh mắt của Ôn Vũ Thần ngập tràn sự ngưỡng mộ và tán thưởng.
Dư Vãn mỉm cười lắc đầu:
Anh cũng diễn rất tốt. Nghỉ ngơi chút đi, chuẩn bị cho cảnh tiếp theo nhé.”
Dư Vãn cầm khăn giấy rời đi, ánh mắt của Ôn Vũ Thần như dừng lại trên người cô.
Bà Lục đặc biệt gọi điện xác nhận Lục Trầm đang ở nước ngoài, liền dẫn theo Tống Nghiên đến thẳng công ty giải trí Thịnh Tinh.
Cô lễ tân nhìn thấy hai "vị tổ tông" này tới, biết mình không thể đắc tội, lập tức nở nụ cười tiếp đón.
“Thì ra là bà Lục và cô Tống đến, mời vào, mời vào ạ.”
Bà Lục đảo mắt khinh thường, kiêu ngạo bước vào trong.
Tống Nghiên khoác tay bà, cười dịu dàng.
“Bác gái, đừng làm khó họ nữa. Cháu chỉ muốn biết ai là người quản lý của Dư Vãn thôi ạ?”
Trong lòng Kiều Sở Sở thoáng căng thẳng. Nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Tống Nghiên, cô biết lần này đối phương nhắm vào mình.
Không còn cách nào khác, Kiều Sở Sở cắn răng bước tới.
“Cô Tống, tôi là quản lý của chị Dư. Không biết cô có việc gì cần tìm tôi?”
Tống Nghiên nhìn Kiều Sở Sở với vẻ mặt đầy khinh bỉ:
“Cô làm quản lý kiểu gì mà chỉ biết che chắn cho Dư Vãn? Làm thế thì có ý nghĩa gì chứ?”
Bà Lục hừ lạnh hai tiếng, thẳng thừng nói:
“Người chịu trách nhiệm công việc của Dư Vãn đâu? Ra đây gặp tôi.”
Lý Phương trong lòng bàng hoàng. Dù rất không muốn nhưng vẫn phải bước tới, nở nụ cười gượng gạo.
“Bà Lục, bà có việc gì ạ?”
Bà Lục đánh giá Lý Phương từ đầu đến chân, tức giận hỏi:
“Ai cho phép cô ta nhận vai diễn đó? Còn dám cướp mất vai nữ chính của Nghiên Nghiên nhà tôi.”
Lý Phương ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng không ngừng mắng thầm.
Trong công ty, không thể ép buộc nghệ sĩ thay đổi quyết định. Hơn nữa, Dư Vãn có năng lực để giành vai, lại còn thành công. Giờ bà Lục tới đây, chẳng phải là chuyện đã rồi sao?
Lý Phương cố giữ bình tĩnh, nhẹ giọng giải thích:
“Bà Lục, tôi…”
Cô chưa kịp nói hết, đã bị đẩy lùi về phía sau.
Ngẩng đầu lên, cô thấy người vừa đẩy mình là quản lý trực tiếp – tổng giám đốc công ty, Vương Điền Khoát.
Vương Điền Khoát liếc Lý Phương một cái, rồi nhanh chóng tiến tới trước mặt bà Lục, cười niềm nở.
“Bà Lục, cuối cùng cũng gặp được bà. Nghe danh đã lâu!”
Ông ta nắm lấy tay bà Lục, trên mặt tràn đầy vẻ xu nịnh.
Sắc mặt bà Lục dần hòa hoãn, gật đầu hài lòng.
“Anh cũng là người hiểu chuyện đấy. Lần này tôi đến là để nói rõ một việc.”
Bà đưa mắt nhìn quanh, vẻ không vui hiện rõ.
Vương Điền Khoát hiểu ý, vội vã xua tay với mọi người:
“Làm việc đi, không được tụ tập ở đây! Bà Lục, cô Tống, mời vào trong!”
Mọi người trong công ty nhanh chóng tản ra, trở lại công việc.
Nhưng không ít người tinh mắt nhận ra, lần này chắc chắn họ nhắm vào Dư Vãn.
“Xong rồi, chị Dư gặp phiền phức lớn rồi.”
“Đúng vậy, vừa vào đã ra oai phủ đầu, chắc chắn là để đối phó chị ấy.”
“Tổng giám đốc của chúng ta thì chuyên bắt nạt kẻ yếu, chắc chắn không bênh vực chị Dư đâu.”
Nhưng cũng có vài đồng nghiệp không thích Dư Vãn, nghe vậy liền chen vào:
“Dư Vãn là nghệ sĩ của công ty, đương nhiên phải nghe lời tổng giám đốc rồi.”
“Đúng thế, tôi thấy diễn xuất của cô ta cũng chẳng ra sao. Biết đâu mấy tin đồn trước đây đều là thật.”
Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng còn tâm trí làm việc.
Trong văn phòng, bà Lục và Tống Nghiên ngồi ở ghế sofa, còn Vương Điền Khoát thì tất bật lo liệu, nụ cười lúc nào cũng thường trực trên mặt.
“Không biết hai vị đến đây vì việc gì mà phải tự mình tới?”
Bà Lục khoanh tay sau lưng, nghiêm nghị nói:
“Tôi đến đây chỉ để yêu cầu một chuyện: Dừng toàn bộ công việc của Dư Vãn, công ty không được phép giao thêm bất cứ tài nguyên nào cho cô ta.”
Tống Nghiên lập tức phụ họa:
“Đúng thế. Dư Vãn có đầy tai tiếng, vừa mới tẩy trắng được chút ít, giờ lại dây dưa không rõ với đạo diễn. Công ty thật sự muốn nâng đỡ người như vậy sao?”
Vương Điền Khoát mồ hôi túa ra như tắm, ngẩng đầu lên liền đối diện ánh mắt đầy đe dọa của Tống Nghiên.
“Ấy, cô Tống nói đúng lắm. Dư Vãn quả thật có vấn đề, công ty cũng đã sớm không muốn nâng đỡ cô ta rồi.”
Ông ta ngừng lại một lát, rồi tiếp tục:
“Tối nay tôi sẽ sắp xếp, rút toàn bộ công việc của cô ta và cho cô ta vào danh sách đóng băng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");