(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Muốn trả thù không?”
Dư Vãn đứng trước Tiểu Ái, mặt không biểu cảm mà hỏi.
Tiểu Ái ngẩng đầu lên, không thể tin nổi, mắt trợn tròn: “Sao lại là cô?”
“Muốn không?” Dư Vãn không đáp mà hỏi lại.
Trong mắt Tiểu Ái thoáng hiện một tia oán hận: “Muốn, vì cô ta mà tôi mất hết mọi thứ!”
Dư Vãn bình tĩnh gật đầu: “Tiếp theo, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói.”
Gần tối, điện thoại của Kiều Sở Sở đột nhiên reo vang.
“Chị Dư, chị mau lên mạng xem hot search đi!”
Dư Vãn tắt điện thoại, nhìn từ khóa hot search, hiểu ý mà cười.
#Dư Vãn làm giá#
#Dư Vãn chèn ép nhân viên trường quay#
Nhấp vào từ khóa, có hình có chứng, thậm chí còn có cả video hiện trường.
Chỉ là bị cắt đầu bỏ đuôi, không đầy đủ.
Dư Vãn sớm đã nghĩ rằng Tống Nghiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, không ngờ còn chưa tới tối đã bắt đầu giở trò.
Kiều Sở Sở hoảng loạn, liên tục gửi tin nhắn dồn dập trên WeChat, nhưng Dư Vãn lại rất điềm nhiên, bảo cô ta cứ làm như chưa thấy gì.
Kiều Sở Sở tuy trong lòng có nghi ngờ, nhưng niềm tin vào Dư Vãn lớn hơn, cuối cùng quyết định không làm gì cả.
Dư Vãn thản nhiên đọc các bình luận dưới bài viết, những người không biết sự thật đã bắt đầu chỉ trích.
【Cái gì thế này, Dư Vãn vừa được tẩy trắng lại đen rồi?】
【Mới có chút danh tiếng đã làm giá, từ fan chuyển thành anti luôn!】
【Đồ vô liêm sỉ! Bắt nạt nhân viên trường quay thì được coi là bản lĩnh à?】
Dư Vãn đọc với vẻ rất hứng thú, tiện tay chọn vài bình luận mà đáp trả, khiến đám anti fan bại trận tơi bời, sau đó mới thả điện thoại xuống, duỗi người một cái.
Không vội, để thời gian trả lời tất cả.
Buổi ghi hình thứ ba của chương trình diễn ra đúng lịch, các khách mời tập trung tại trung tâm thành phố.
Vì đây là tập cuối, nên có khá nhiều thay đổi so với hai tập trước.
Ngay cả đội quan sát ban đầu cũng bị loại bỏ, thay vào đó là trực tiếp đối mặt với khách mời để giải quyết vấn đề.
Mọi người đứng dưới mái che của ê-kíp, nghe đạo diễn tuyên bố quy tắc.
“Các thầy cô lát nữa sẽ cùng ra ngoài, giúp đỡ những người đang gặp khó khăn về tình cảm, hôm nay nhiệm vụ là hai cặp, còn việc chọn ai thì để các thầy cô tự quyết định.”
老师 (Lǎoshī): cách xưng hô thể hiện sự lịch sự
Lời vừa dứt, Đàm Thi có chút không hài lòng, bĩu môi.
“Hôm nay nắng to thế này, còn phải chạy khắp nơi ngoài đường, không thể ở đây chờ người ta tự đến được à?”
Đạo diễn không vui lắm nhưng vẫn kiên nhẫn nói: “Cô Đàm, xin hãy tôn trọng quy tắc của chương trình.”
Đàm Thi miễn cưỡng bĩu môi, không nói gì thêm, chỉ thì thầm vài câu với trợ lý bên cạnh.
【Đàm Thi đừng có làm kiêu nữa được không, người khác còn chưa lên tiếng mà sao cô ta lắm chuyện vậy?】
【Thi Thi của tôi là người thẳng tính, chẳng lẽ các bạn muốn chạy ngoài trời nắng sao?】
【Một tập ghi hình kiếm vài triệu, phơi nắng một chút cũng không chịu được à?】
Không lâu sau, trợ lý của Đàm Thi mang về một đống đồ.
Đàm Thi lập tức bôi kem chống nắng, dán miếng dán lạnh, một phen loay hoay bận rộn.
Đạo diễn chuẩn bị thông báo xuất phát, nhưng thấy cảnh đó cũng đành phải tạm dừng chờ đợi.
Đàm Thi chẳng vội vàng gì, còn rất ngây thơ hỏi những người khác.
“Các bạn có cần không?”
Mọi người lịch sự lắc đầu, Đàm Thi bị từ chối liền chăm chú tiếp tục bôi trát.
Thấy cô ấy bôi đã hơn mười phút mà vẫn chưa xong, Dư Vãn có chút không nhịn nổi nữa.
“Hôm nay ngoài trời hơn 40 độ, cô đã biết trước phải quay ngoài trời, sao không chuẩn bị sẵn từ trước?”
Đàm Thi hoàn toàn không có ý thức việc ảnh hưởng đến người khác, ngược lại còn bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.
“Tôi cũng đâu có ngờ hôm nay trời lại nóng như vậy, tôi không chuẩn bị kỹ càng thì bị đen da thì làm sao?”
Dư Vãn nghe đến đây không nhịn được nữa: “Cô cũng biết trời nóng, thế sao để mọi người chờ cô lâu vậy? Đâu phải chỉ có mình cô sợ đen da, sao người khác không như thế?”
Đàm Thi nghe vậy cười lạnh một tiếng, ném bình xịt chống nắng xuống đất, khoanh tay ngang ngực, ngạo mạn nói.
“Người khác có nói gì đâu, sao chỉ có cô lắm chuyện thế? Nếu cô thật sự khó chịu, thì cô cũng bôi đi, tôi đâu có nói không cho cô bôi.”
Rõ ràng Đàm Thi đang giở trò vô lại, những người khác vốn đang nhẫn nhịn cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
“Cô bớt nói vài câu đi, bọn tôi không nói không có nghĩa là không để ý đâu.” Bạch Kỳ giận đỏ cả mặt, không hài lòng lên tiếng.
Tính khí của Dư Vãn cũng nổi lên, nhịn một lúc thì yên ổn, nhưng nhịn mãi chỉ càng bực thêm.
Có những người không thể dung túng, càng dung túng họ càng được đà lấn tới.
“Bọn tôi đâu có quý giá như cô, sợ đến mức cả kẽ chân cũng bôi, biết là cô đang chống nắng, không biết còn tưởng đang đánh bóng lợn đấy.”
【Đàm Thi sao lại đáng ghét vậy? Chỉ lo cho bản thân, ích kỷ quá rồi đấy.】
【Không hổ danh là chị Dư của tôi, đúng là người thay tôi nói ra những lời tôi nghĩ!】
【Tôi đã sớm không ưa sự điệu đà của Đàm Thi rồi, chị Dư nói câu nào trúng câu đó, sảng khoái ghê!】
“Đánh bóng lợn à, thừa thãi.” Lục Trầm thản nhiên nói.
Đàm Thi sững người: “Cô nói ai là lợn hả?”
Dư Vãn trợn mắt: “Tôi đâu có nói cô là lợn.”
“Hiện giờ cô đang làm mất thời gian của mọi người, nếu sợ đen da, có thể rút khỏi chương trình.”
Lục Trầm nói xong, liền quay sang nhìn đạo diễn.
“Mỗi chương trình đều có thời gian giới hạn, còn phải đợi sao?”
Lục Trầm nói bằng vẻ mặt bình thản, như đang nêu một sự thật, nhưng lại toát lên chút áp lực.
Đạo diễn không khỏi toát mồ hôi lạnh, anh ta dù nói gì cũng không muốn đắc tội với Lục Trầm.
Huống chi, từ lâu anh ta đã không hài lòng với hành vi của Đàm Thi rồi.
“Vậy chúng ta sẽ xuất phát ghi hình trước, khi nào cô Đàm chuẩn bị xong thì quay lại sau.”
Đàm Thi không nhịn được dậm chân: “Mấy người không thể bỏ tôi lại một mình, chúng ta là một đội mà!”
“Lúc cô lãng phí thời gian, đâu thấy cô có tinh thần đồng đội thế này.”
Dư Vãn không chút nể nang mà đáp trả, sau đó bước thẳng ra khỏi lều, tìm khách mời, không thèm liếc nhìn Đàm Thi một cái.
Những người khác cũng lần lượt đi ra, không ai quan tâm đến Đàm Thi đang giậm chân tại chỗ.
Đàm Thi cuống lên, chẳng còn để ý mình có bị đen da hay không nữa, vội vàng đuổi theo.
Dù sao mà chậm một chút, thì sẽ mất đi không ít cảnh quay, chẳng phải cô ta sẽ bị người khác lấn át hay sao?
Mọi người vừa đi ra đường tìm mục tiêu, để chương trình thêm phần hấp dẫn, ai nấy đều ngầm hiểu là sẽ tìm khách mời đẹp trai.
Đi được vài bước, họ đã gặp được mục tiêu của ngày hôm nay.
Đó là một chàng trai nước ngoài tóc vàng mắt xanh, đang trò chuyện với bạn bên cạnh, thỉnh thoảng cười lộ ra chiếc răng khểnh, đúng chuẩn một chàng trai trẻ trung, tươi sáng.
Dư Vãn là người đầu tiên bước tới, “Xin lỗi đã làm phiền, chúng tôi có thể phỏng vấn một chút được không?”
Bên cạnh Dư Vãn có không ít người, chàng trai nước ngoài không khỏi có chút căng thẳng.
Anh ta gật đầu, nói bằng một giọng phổ thông cực kỳ lưu loát.
“Tất nhiên là được.”
Dư Vãn cùng mọi người khen ngợi tiếng phổ thông của chàng trai, sau khi giới thiệu chương trình bằng vài câu ngắn gọn, liền bắt đầu phần tự giới thiệu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");