Lão Tổ Xuất Quan

Chương 40: 40: Giết Người Vì Cứu Người




Mặc dù Từ Phương không phải là người để ý chuyện thiên hạ nhưng nếu có thể cứu một số người đương nhiên hắn không hi vọng sinh linh đồ thán.

“Tiểu hữu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Ngay lúc này, sau lưng Từ Phương truyền đến âm thanh của Trương Thiên Tuấn.

Từ Phương quay người, vừa cười nói: “Đại nhân, ta muốn một đồ vật của ngươi, ta nghĩ chắc ngươi có, nếu có thể đưa cho ta, ta có thể cân nhắc nói kĩ với ngươi”

Trương Thiên Tuấn nhìn nụ cười âm hiểm của Từ Phương, trong lòng trở nên căng thẳng, vô ý hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”

Từ Phương nói: “Thủ hạ của các ngươi vừa tìm được Linh thuyền, không hổ là Linh Bảo các, tài vật vô cùng phong phú, hẳn các ngươi còn không ít, ta có thể mua không?”

Từ Phương tràn đầy hy vọng nhìn Trương Thiên Tuấn, khi vừa mới nhìn thấy Linh thuyền, Từ Phương đã bắt đầu đánh chủ ý tới nó.

ý

Bởi vì hắn có cảnh giới Luyện Khí kỳ, không có cách nào phi hành, cho nên mỗi lần thay đổi vị trí, lúc nào hắn cũng cảm giác chân như muốn gãy ra.

Trương Thiên Tuấn nghe Từ Phương nói, cười khổ: “Đại nhân, ngươi hiểu lầm rồi, Linh Bảo các chúng ta cũng chỉ có một chiếc, là ta đưa cho Triệu Thiên Vũ dùng”

Từ Phương bừng tỉnh ngộ, hắn còn tưởng rằng Linh Bảo các là thổ hào thật sự, Linh thuyền cũng đã phân phối đến cho từng người bên dưới.

Nhưng mà......!

Tất nhiên, nếu đã không có Linh thuyền khác, Từ Phương cũng không thể tìm được Linh thuyền thứ hai.

“Được rồi, các ngươi đã không có thứ khác, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ cần giao Linh thuyền duy nhất các ngươi có cho ta là được rồi.

Từ Phương thản nhiên nói.

Trương Thiên Tuấn khổ sở nói: “Linh thuyền này cũng không phải của ta, là phía trên đưa xuống, ta không có cách nào làm chủ.

Hơn nữa, yêu cầu này của ngươi hình như có hơi quá đáng thì phải.

Trương Thiên Tuấn đang ngủ cũng giật mình, nếu không phải kiêng kị Từ Phương có thực lực thâm sâu khó lường, hắn ta đã sớm một quyền đánh chết.

“Quá đáng sao?” Từ Phương cười lạnh, bỗng nhiên, vung nắm đấm lên.

Tốc độ nhanh như tia chớp khiến Trương Thiên Tuấn không kịp phản ứng đã hứng chịu một quyền.

Thân thể bị b ắn ra ngoài với tốc độ cao như đạn pháo.

Từ Phương lại bắt được Trương Thiên Tuấn ở giữa không trung với tốc độ quá nhanh, rồi hung hăng nện trên mặt đất.

Âm.

Mặt đất lập tức rạn nứt ra những khe hở như mạng nhện, những rãnh sâu kéo dài mấy chục mét.

“Bây giờ, ngươi còn cảm thấy quá đáng không?” Từ Phương đè Trương Thiên Tuấn xuống đất với vẻ mặt

bất cần.

“Không quá đáng!” Mặc dù cục diện này vô cùng hùng vĩ, nhưng Trương Thiên Tuấn là tu sĩ có tu vi Nguyên Anh ngũ trọng.

Ngoại trừ hắn ta cảm giác xương cốt toàn thân như muốn gãy, còn lại không có vấn đề gì khác.

Nhưng mà một quyền vừa rồi của Từ Phương đã chấn nhiếp được Trương Thiên Tuấn.

Mặc dù bây giờ Trương Thiên Tuấn không chuyện gì nhưng hắn ta biết, nếu Từ Phương muốn mệnh của của hắn thì chỉ lấy trong nháy mắt.

“Rất tốt, hiện tại ngươi lệnh tên kia mang Linh thuyền trở về, sau đó cho ta.

Từ Phương thản nhiên nói.

Khi Triệu Thiên Vũ đang tự hào về bản thân thông minh tuyệt đỉnh, biết nhanh chóng điều khiển Linh thuyền rời khỏi nơi thị phi này, lại nhận được mệnh lệnh của Trương Thiên Tuấn bảo hắn dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Mặc dù Triệu Thiên Vũ rất không tình nguyện, nhưng mà vừa nghĩ tới kết quả nếu không tuân lệnh, hắn phải nhanh chóng chọn quay trở lại.

Rất nhanh, Từ Phương đã nhìn thấy Linh thuyền.

Lúc Triệu Thiên Vũ từ Linh thuyền đi xuống, Từ Phương thản nhiên nhìn gã mỉm cười nói.

“Linh thuyền này là của ta.

Nói xong, Từ Phương cười vui vẻ.

Triệu Thiên Vũ có chút ngây người, đưa ánh mắt nhìn về phía Trương Thiên Tuấn.

Nhưng lúc này Trương Thiên Tuấn khá chật vật, giống như một lão già gần đất xa trời.

“Hội trưởng...!Chuyện này......!Triệu Thiên Vũ dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

“Đưa cho hắn đi thôi, chúng ta......!Haizzz.

Trương Thiên Tuấn lắc đầu, nói.

Tất nhiên, nếu Trương Thiên Tuấn đã nói như vậy, Triệu Thiên Vũ cũng sẽ không nói gì thêm, chỉ biết trơ mắt nhìn Từ Phương bước lên Linh thuyền, Linh thuyền lay hoay một chút, tiếp đó nó biến thành một đạo tàn ảnh lướt đi.

Mục tiêu kế tiếp của Từ Phương là Vạn Kiếm Tông, không có lý do đặc biệt gì, chỉ bởi vì người của Vạn Kiếm Tông cũng đi qua chỗ Thiên Phương Tông phong ấn.

Hơn nữa, bây giờ cách vị trí của hắn cũng gần nhất.

Vạn Kiếm Tông ở trung tâm đại hoang rừng rậm quận Thiên Vũ, một đỉnh núi đơn độc xuyên qua những đám mây.

Hình dáng đỉnh núi kia giống như một thanh bảo kiếm, Vạn Kiếm Tông, cũng là một tông môn chỉ tu luyện kiếm đạo.

Từ Phương lái Linh thuyền hạ xuống trước sơn môn Vạn Kiếm Tông, sớm đã có người để mắt tới hắn.

Khi Từ Phương vừa mới từ Linh thuyền bước xuống đã có hai người cười lớn đến trước mặt hắn.

“Trưởng lão Hứa Thanh Doãn, Hứa Thanh Ứng Vạn Kiếm Tông hoan nghênh khách quý”

Hai người này mặc trường bào đen trắng lam xen kẽ, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm.

Mặc dù nhìn thanh kiếm này đơn giản, giống như thanh kiếm bình thường nhưng thỉnh thoảng trên bảo kiếm sẽ lóe lên tia sáng màu xanh lam nhạt, xem ra cũng không phải vật bình thường.

Trên mặt hai người bọn họ đều có khe rãnh nếp nhăn rất sâu, tóc trắng như tuyết, nhưng nhìn qua cả người lại tràn trề sức sống, không có chút suy yếu của người già nên có.

Có câu nói, không đưa tay đánh mặt người tươi cười, thái độ của hai người kia tốt đẹp như vậy, tự nhiên Từ Phương cũng cười vui vẻ theo.

“Vị tiểu hữu Linh Bảo các đến đây có chuyện gì?” Hứa Thanh Ứng cười tiến lên hỏi.

Linh thuyền này của Linh Bảo các, đương nhiên lão ta cũng xem Từ Phương là người của Linh Bảo các.

“Ta không phải là người Linh Bảo các, ta tới chỗ này của các ngươi là muốn biết tung tích của Ma Thiên Cuồng Giao.

Từ Phương không cùng bọn họ hàn huyên thăm hỏi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ma Thiên Cuồng Giao.

Hai người đưa mặt nhìn nhau, không nghĩ tới Từ Phương tìm bọn họ vì chuyện này.

“Vị tiểu hữu này, chúng ta vào trong rồi nói” Hứa Thanh Ứng đưa tay mời.

Qua dò xét qua tu vi của Từ Phương, lão kinh ngạc phát hiện Từ Phương mới chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ mà thôi.

Hứa Thanh Ứng lắc đầu, nếu lão tin tưởng Từ Phương là người chỉ có tu vi đến Luyện Khí kỳ chỉ khi lão bị đân.

Chắc chắc người này che giấu tu vi.

Tiến vào trong Vạn Kiếm Tông, Từ Phương nghe thấy bên trong truyền ra mùi máu tanh nồng nặc, nơi này càng hơn lò sát sinh.

“Vì sao mùi máu tươi nặng như vậy?” Từ Phương cau mày hỏi.

Trên mặt Hứa Thanh Ứng hiện ra thần sắc bị thương, thẳng thắn nói: “Haizzz, còn không phải vì tên súc sinh kia sao? Nếu không phải hắn muốn bài trừ phong ấn, Vạn Kiếm Tông chúng ta sao phải làm chuyện như thế.”

Từ Phương nghe vậy cũng đoán được đại khái, hỏi: “Có phải các ngươi bắt những người có huyết mạch thuần Phương rồi giết......!

Hứa Thanh Doãn trả lời: “Chúng ta cũng vì bất đắc dĩ, nếu không giết bọn họ e rằng còn có nhiều người phải chết hơn”

............!

Từ Phương trầm mặc một chút, biết lão ta nói là sự thật.

Hắn đã tới, hung thú đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Hơn nữa, trận pháp lớn phong ấn đã không còn, giết những người nắm giữ huyết mạch thuần Phương cũng không còn ý nghĩa.

“Trong này còn có người sống không?” Từ Phương hỏi.

Hứa Thanh Ứng thành thật nói: “Tiểu hữu, còn có một ít, đại khái hơn một trăm người, ngày mai sẽ lấy

máu của bọn họ sau đó đưa đến Thiên Phương Tông”

Từ Phương thở dài một hơi, bảo: “Thả bọn họ đi

Hứa Thanh Ứng sửng sốt trong giây lát, không biết làm thế nào.

“Tiểu hữu, chuyện này không được, mặc dù giết nhiều người như vậy trong lòng chúng ta cũng khó chịu, nhưng vì nhiều người còn lại trong thiên hạ bọn họ phải chết.

“Chuyện ác này nhất định phải có người làm, chúng ta đành đắc tội với bọn họ thôi.

Từ Phương bất đắc dĩ cười.

Lúc này, Từ Phương đã đi theo Hứa Thanh Ứng vào trong đại sảnh tiếp khách.

“Chuyện này có liên quan đến việc ta muốn tìm Ma Thiên Cuồng Giao

Từ Phương vừa mới ngồi ở trên ghế đã có hai kiếm đồng mang trà cho hắn.

“Chắc có lẽ tiểu hữu muốn báo tin tức gì cho chúng ta.

Hứa Thanh Ứng mỉm cười, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Khí độ thanh nhã, giống như trời có sập xuống cũng không có quan hệ với lão.

“Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi rồi? Từ Phương thản nhiên nói.

“Phốc? Trà trong miệng Hứa Thanh Ứng phun ra, khuôn mặt hoảng sợ vội hỏi.

“Chuyện này là thật sao?”

Hứa Thanh Doãn bên cạnh sắc mặt trắng bệch, ngồi xụi lơ trên ghế, miệng lẩm bẩm hai chữ xong rồi.

Vây không phải nhà này.

Từ Phương nhìn thấy phản ứng của hai người đã biết không phải Vạn Kiếm Tông làm.

Nhưng trước khi Từ Phương gặp tông chủ chân chính của Vạn Kiếm Tông, sẽ không dễ dàng có kết luận.

“Chuyện này rất quan trọng, hai chúng ta phải mau gọi tông chủ tới.

Hứa Thanh Ứng hốt hoảng nói, trán đổ mồ hôi hột.

“Được”

Từ Phương mỉm cười, hắn vừa định nói đến lời này, Hứa Thanh Ứng đã giúp hắn lên tiếng.

Rất nhanh, một bóng người từ trên trời lướt xuống, lo lắng chạy đến trước cửa phòng khách.

Từ Phương nhìn thấy người này mặc toàn đồ đen, khuôn mặt chữ điền, lông mày bá vương nhếch lên cao, nhìn hắn ta vô cùng chính trực.

Mà trên khí tức trên người hắn ta cũng nói ra điểm này, có một luồng năng lượng cương khí, không có một tia tà khí nào.

“Người nào đã nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi!” Vừa mới đến hắn ta đã lôi kéo tay Hứa Thanh Ứng truy hỏi.

Hứa Thanh Ứng chỉ Từ Phương, nói: “tông chủ đại nhân, chính là vị tiểu hữu này.

Vương Kiếm Phách đến bên cạnh Từ Phương, ánh mắt ngưng lại, một cỗ uy áp cực lớn như cự triều cuốn về phía Từ Phương.

Vù vù.

Ngay cả ghế Từ Phương ngồi cũng phát ra âm thanh trầm thấp, như có thể hóa thành bột mịn bất cứ lúc nào.

Từ Phương ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhìn Vương Kiếm Phách.

Lập tức, Vương Kiếm Phách như bị sét đánh, thế uy áp vừa rồi ngưng tụ cũng nhanh chóng sụp đổ.

Từ Phương cúi đầu, tiếp tục uống trà, thái độ vô cùng bình thản.

Vương Kiếm Phách sửng sốt hồi lâu, mới phản ứng lại.

Khi lần nữa nhìn về phía Từ Phương, sắc mặt trở nên vô cùng cung kính.

“Đại nhân thứ tội” Vương Kiếm Phách chắp tay cung kính nói.

Từ Phương không có ý truy cứu ông ta, hắn biết Vương Kiếm Phách nhìn thấy hắn dáng dấp trẻ tuổi, tu vi vẫn chỉ ở Luyện Khí kỳ nên dò xét một chút mà thôi.

“Không sao? Từ Phương nói.

“Vừa rồi đại nhân nói Ma Thiên Cuồng Giao đã trốn đi, chuyện này là thật sao?” Vương Kiếm Phách hỏi.

“Đương nhiên là thật, ta lừa ngươi làm gì.

Từ Phương thản nhiên nói.

“Có điều, nói trốn đi thì không quá chính xác mà phải nói Ma Thiên Cuồng Giao được thả ra.

י,

Từ Phương nhìn dáng vẻ ngẩn ra của Vương Kiếm Phách, hắn đã xác định được mình tìm nhầm chỗ.

“Thả ra, lời này có ý gì?” Vương Kiếm Phách gãi gãi da đầu, không hiểu.

Từ Phương nói ngắn gọn chuyện đã xảy ra.

Sau khi Vương Kiếm Phách nghe xong, tỏ vẻ vô cùng tức giận.

“Là ai làm? Nếu hung thú mất khống chế, toàn bộ quận Thiên Vũ không ai có thể chế phục, đến lúc đó

chắc chắn sinh linh đồ thán, người chết còn thê thảm hơn nhiều.

Vương Kiếm Phách đấm ngực dậm chân, hai mắt như bốc hỏa, nhìn ra vô cùng tức giận.

“Bình tĩnh đi” Từ Phương uống một ngụm nước trà, nói.

“Cho nên, ta mới tìm các ngươi, xem rốt cuộc là ai dám thả yêu thú kia ra.

Vương Kiếm Phách cũng gật đầu tán thành.

“Không sai, nếu chuyện này Vạn Kiếm Tông biết là ai làm, chúng ta sẽ lột da bọn họ.

Từ Phương chợt nhớ tới những người có huyết mạch thuần Phương xui xẻo kia, nói: “À đúng rồi, những người có huyết mạch thuần Phương kia bây giờ đã không có tác dụng gì, hãy thả bọn họ đi.

Vương Kiếm Phách gật đầu, trong mắt hiện lên một tia áy náy.

“Đương nhiên, bây giờ chúng ta sẽ thả bọn họ ra liền”

Sau khi hàn huyên cùng tông chủ Vạn Kiếm Tông vài câu, Từ Phương cũng rời đi.

Trên đường đi, vừa điều khiển Linh thuyền Từ Phương vừa cảm giác hắn như một con ruồi không đầu, đi tìm lung tung như vậy cũng không được.

“Rốt cuộc trong những tông môn này, ai mới là người coi trời bằng vung, mạo hiểm thả Ma Thiên Cuồng Giao ra”

Nghĩ một lát, mặc dù bọn họ ở quận Thiên Vũ đã lén làm không ít chuyện xấu xa.

Nhưng bên ngoài những tông môn này đều vô cùng chính trực.

“Đúng rồi, Ma Vân Tông" Bỗng nhiên, Từ Phương nhớ tới còn có Ma Vân Tông.

Dù bề ngoài hay bên trong tông môn này là tà giáo.

Công pháp bọn họ tu luyện đều là công pháp âm tà.

“Có thể do bọn họ làm.

Từ Phương bỗng nhiên nghĩ đến.

Lúc nghĩ tới chuyện này, Từ Phương đột nhiên chuyển hướng đi về phía Ma Vân Tông.

Ma Vân Tông có sơn môn to lớn, khí thế mạnh mẽ.

Mặc dù những tông môn khác nhìn Ma Vân Tông như

một ma tông nhưng người Ma Vân Tông thì không như vậy.

Bọn họ sửa sang sơn môn của mình khí thế lẫm liệt hơn nhưng tông môn khác.

Từ Phương đạp vào sơn môn, bên trong ánh mắt có sát ý lẫm liệt.

Bên trong Ma Vân Tông có một cỗ sát khí khiến người ta sợ hãi, chính là sát khí của Ma Thiên Cuồng Giao.

Khi Từ Phương đạp vào sơn môn, hai người Trúc Cơ kỳ khí thế hung hăng quát lớn: “Ngươi là ai? Không phải đệ tử Ma Vân Tông thì không được vào.

Từ Phương quay đầu nhìn vào mắt hai người này, sắc mặt hai đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức trở nên xám xịt, hoảng sợ vô cùng, như cừu non đối diện với móng vuốt của sói đói.

“Chết!” Từ Phương thốt ra một chữ, hai tên đệ tử Trúc Cơ kỳ lập tức như hứng trọn một đòn thật mạnh,

thất khiếu chảy máu, trong nháy mắt chết bất đắc kỳ tử.

“Có ai không? Có người tấn công sơn môn.

Nhưng vào lúc này, một vài đệ tử trông coi sơn môn hoảng sợ

kêu lên.

Cùng lúc đó tiếng chuông báo động vang lên khắp Ma Vân Tông.

Áo ào ào......!

Bóng người nhanh như chớp lướt qua.

Mấy chục đạo thân ảnh nhanh chóng từ bên trong sơn môn phóng ra vây quanh Từ Phương.

Có người vung tay lên hướng về phía những người khác nói.

“Đều xông lên gi3t chết hắn!”

“Có đạo chích muốn tới tìm đường chết!” Dẫn đầu là tu sĩ Kim Đan kỳ, hắn thờ ơ nhìn Từ Phương, sau đó suýt bị sặc nước miếng mà chết.

“Ồ, chỉ là một tên Luyện Khí kỳ? Ma Vân Tông chúng ta quá vô danh, tên tuổi không đủ vang dội sao? Một tên Luyện Khí kỳ nho nhỏ cũng dám tới Ma Vân Tông gây sự, muốn chết đến vậy à, thật hiếm có!”

Tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, thân thể khẩn trương lập tức buông lỏng.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng giết người này cho ta!” Tu sĩ Kim Đan kỳ nói với những người

khác.

Toàn bộ những người xung quanh đều có tu vi Trúc Cơ kỳ, cũng không tính là mạnh, tại tu chân giới đây được xem là tu vi thấp nhất.

Nhưng đối mặt với cặn bã Luyện Khí kỳ của Từ Phương bọn chúng vẫn rất tự tin.

“Giết!” Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ cười gằn hét lớn một tiếng, mấy chục linh khí như dời núi lấp biển đánh về phía Từ Phương.

Mặc dù những linh khí này chất lượng không cao nhưng số lượng lại nhiều, nhìn như mây mù, khí tức dày đặc phiêu tán bốn phía.

Từ Phương cười nhạt một tiếng, linh khí từ trên người hắn phát ra càng nhiều hơn, lập tức nuốt chửng linh khí của các tu sĩ Trúc Cơ kỳ kia.

י

“A..” Theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tu sĩ Trúc Cơ kỳ đó đã bị linh khí cuồng bạo của Từ Phương oanh kích trúng, trong nháy mắt người ngã đầy đất.

“Chuyện gì thế này? Tại sao lại có thể như vậy?” Tu sĩ Kim Đan kỳ nhìn đến ngây ngẩn cả người.

Khi hắn lần nữa phản ứng lại, tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã ngã đầy đất.

Có người bị chết, có người còn chút hơi tàn.

“Ngươi...ngươi không phải có tu vi Luyện Khí kỳ sao?” Tu sĩ Kim Đan kỳ hoảng sợ thốt lên.

Mặc dù những người này chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, nhưng mà bọn họ khá đông, hơn nữa lại phối hợp ăn ý.

Dù cho hắn ta có đánh với những tu sĩ Trúc Cơ kỳ này thì cũng phải tốn một chút thời gian, đánh đổi một số thứ mới có thể thắng lợi.

Nhưng Từ Phương lại dùng một chiêu trực tiếp khiến bọn họ tử thương thảm trọng trong nháy mắt.

Chẳng phải điều này có nghĩa là Từ Phương còn lợi hại hơn cả hắn?

Hắn là tu sĩ Kim Đan kỳ, Từ Phương cũng là một tu sĩ Kim Đan kỳ.

Cũng có thể Từ Phương còn lợi hại hơn hẳn.

Tu sĩ Kim Đan kỳ cố gắng ổn định tâm thần, nghĩ đến bây giờ hắn ta đang ở trong tông môn, còn Từ Phương chỉ có một mình.

Nếu hắn đánh không lại thì có thể gọi thêm người.

Khi nghĩ tới điều này, hắn ta nhổ một bãi nước bọt trên mặt đất, hung hãn nói: “Hừ, ngươi chờ ta, ngươi chờ ta đó!”

Nói xong lời thoại này, tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức kéo quần chạy thục mạng vào trong tông môn.

Từ Phương cười khẽ một tiếng, không trách cứ hắn ta, chỉ lấy ra trái cây màu đỏ nho nhỏ, nhét vào trong miệng, đắc ý mà ăn.

Bộ dáng này của hắn đúng là đang chờ thật.

Vèo vèo vèo.

Không bao lâu, Kim Đan kỳ vừa rồi quay lại.

Lần này bên cạnh hắn ta có hơn năm tu sĩ Kim Đan kỳ, trong đó có một người có tu vi đạt đến Kim Đan hậu kỳ!

“Sư huynh, chính là người này? Kim Đan kỳ vừa rồi chỉ vào Từ Phương nói, gương mặt kiêu ngạo như người vừa chạy muốn tè ra quần không phải hắn.

Một đại hán hai tay để trần, cả người cơ bắp phách lối đi đến trước mặt Từ Phương.

“Tiểu tử, dũng khí của ngươi thật đáng khâm phục, nhưng nhìn ngươi có chút ngu xuẩn” Hắn đến trước mặt Từ Phương, trịch thượng nhìn xuống.

Hắn ta không chỉ có dáng dấp to lớn mà chiều cao cũng hơn Từ Phương một cái đầu.

Từ Phương phải ngẩng đầu mới có thể trông thấy mặt của hắn ta.

Nhưng Từ Phương không thích nhất là ngẩng đầu nhìn người khác.

Cho nên......!

Từ Phương vung tay lên, một quyền mạnh mẽ đập vào bụng đại hán này.

Bụng của đại hán lấp lóe màu đồng, cơ bụng tám múi như tám khối đá lớn.

Từ Phương đập một quyền lên đó chẳng khác nào đánh vào miếng sắt.

Từ Phương kinh ngạc vô cùng, người này có căn cơ tốt thật.

Vừa rồi Từ Phương xuất ra một phần trăm sức lực vốn có, thế mà hắn ta cứng rắn chống đỡ được.

Đại hán kia cũng kinh ngạc nói: “Ngươi cũng có chút lợi hại đấy! Một quyền vừa rồi của ngươi đã đánh khiến ta đau!”

“Nhưng nếu chỉ có như vậy thì ngươi phải chết.

Đại hán kia vừa mới nói xong, một chưởng chộp về phía đầu Từ Phương.

Bàn tay của đại hán to như bằng cả cái đầu của Từ Phương.

Từ Phương cười lạnh, tiếp đó đánh ra một quyền.

Bởi vì vừa rồi đại hán đã đỡ một quyền của Từ Phương mà không có chuyện gì, cho nên hắn ta không mấy để tâm đ ến công kích của Từ Phương nữa.

Âm

Ngay lúc này, nắm đấm của Từ Phương đánh lên bụng của đại hán.

Lập tức bụng đại hán như chăn bông bị Từ Phương đánh lún vào.

Đại hán lập tức phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt đảo một vòng trắng dã, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Từ Phương bình tĩnh nhìn hắn ta, nói: “Vừa rồi ta ước lượng sai lực đạo, lúc này mới chính xác!”

Tu sĩ Kim Đan kỳ vừa rồi nhìn đến hai mắt trợn tròn, không thể tin người nằm trên mặt đất không cử động, giống như chó chết kia là đại hán lực lưỡng.

Mấy tu sĩ Kim Đan kỳ còn lại hai mặt nhìn nhau, bỗng nhiên cùng lúc ra tay, tấn công về phía Từ Phương.

Nhưng cũng không có gì bất ngờ, Từ Phương cũng chỉ ra nhẹ một chiêu đã khiến những người kia đi gặp diêm vương.

“Ngươi, nhanh đi thông báo!” Từ Phương nói.

Hắn nhìn tu sĩ Kim Đan kỳ lúc đầu, tên này sợ hãi vô cùng, lảo đảo trốn vào trong tông môn.

Từ Phương nhìn sơn môn tráng lệ của Ma Vân Tông bỗng nhiên nhớ ra, buổi đấu giá lần trước ở Linh Bảo các thành Tề Châu, hắn đã giết một đồ đệ của trưởng lão Ma Vân Tông.

Xem ra, bọn họ không phải là oan gia sẽ không gặp gỡ.

Lần này, khá lâu sau tu sĩ Kim Đan kỳ mới đến, hắn ta mang theo đến năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

“Tiểu tử, vừa rồi để cho ngươi kiêu ngạo một chút, lần này, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn” Tu sĩ Kim Đan kỳ vừa ra tới đã bắt đầu lớn lối kêu gào.

Sau đó lại nói với lão nhân tóc hoa râm: “Đại nhân, chính là hắn, đại nhân nhất định phải thay ta báo thù cho các sư huynh.

Trong đó tên dẫn đầu Nguyên Anh kỳ kia chính là sư phụ của tên bị Từ Phương đánh chết ở buổi đấu giá Linh Bảo các.

Khi lão nhìn thấy Từ Phương, tinh thần lão lập tức chấn động, một tiếng rít gào trầm thấp từ miệng lão phun ra.

“Không ngờ là ngươi!”

Từ Phương ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn lão, hỏi: “Ủa, chúng ta quen biết sao?”

“Ngươi giết đồ đệ của ta! Thù này quyết không đội trời chung!”

............!

“Ngươi là sư phụ của tên ngốc kia?”

Khi Từ Phương nghe lời vừa rồi, lập tức đoán được thân phận của tu sĩ Nguyên Anh kỳ trước mặt.

“Chính là lão phu! Lão phu đang muốn tìm ngươi, không nghĩ tới, ngươi đã tự mình đưa tới cửa, tất nhiên nếu đã đưa tới cửa, vậy thì ngươi hãy chết đi”

Trương Đào tức giận nói, hai mắt âm sâu đảo qua người Từ Phương như có thể nuốt sống hắn bất cứ lúc nào.

“Thì ra là ngươi.” Từ Phương cười vài tiếng.

“Đồ đệ kia của ngươi, ta giúp ngươi thanh lý môn hộ miễn phí, ngươi không cảm tạ ta thì thôi, không cần thiết kích động như vậy.

Nói xong, Từ Phương lấy một quả nhỏ màu đỏ đưa đến trước mặt Trương Đào vừa cười vừa nói: “Này, ăn ít trái cây đi”

Trương Đào nhìn quả màu đỏ trước mặt, sắc mặt lão xanh mét.

Lão tìm nửa đời người, thật vất vả mới tìm được đồ đệ có thiên phú thể chất đều vô cùng phù hợp với yêu cầu của lão, vốn hy vọng đồ đệ kia có thể kế thừa y bát của lão.

Tuyệt đối không ngờ rằng sau khi đó lại chết ở nơi thâm sơn cùng cốc như Tề Châu.

Khi lão biết tin tức này, suýt chút nữa thì ngất đi.

“Đồ đệ, ngươi hãy nghỉ ngơi, hôm nay, ta sẽ báo thù thay ngươi.

Trương Đào từng bước từng bước đến gần Từ Phương, trong miệng tự lẩm bẩm.

Từ Phương lườm hắn một cái, nói: “Đính chính một chút, không phải ngươi muốn báo thù cho đồ đệ, chẳng qua ngươi muốn xuống dưới đất tiếp tục dạy dỗ đệ tử của ngươi mà thôi.

Trương Đào biến sắc, suýt chút nữa bị sặc chết.

Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh cũng quái dị nhìn Trương Đào.

“Người kia là ai? Vì sao ta chỉ có thể cảm nhận được hắn có tu vi Luyện Khí kỳ!”

“Chẳng cần biết hắn là ai, hôm nay hắn chắc chắn phải chết, Trương Đào nổi tiếng yêu thương đồ đệ của mình, người này lại giết đệ tử của lão, hắn ta chết là cái chắc.

“Đúng vậy, ta cũng cảm giác thực lực của người này chẳng ra sao cả, nói chuyện đến miệng cũng lung lay.

Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bên cạnh nghị luận, bộ dáng không thèm để Từ Phương vào mắt.

“Trưởng lão đại nhân, người này nói năng lỗ m ãng, vũ nhục Ma Vân Tông chúng ta, đánh chết các sư huynh đệ đồng môn, mong rằng trưởng lão ra tay bằng không chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp”

Tên Kim Đan kỳ kia ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Từ Phương nhìn những người này cảm thấy có chút buồn cười.

“Muốn đánh cứ đánh là được rồi, các ngươi ở nơi này nói nhảm cái gì?”

“Được, vậy ngươi hãy chết đi.

Trương Đào hét lớn một tiếng, đấm ra một quyền.

Tu vi Nguyên Anh kỳ trong nháy mắt bạo phát mà ra, tốc độ cú đấm thật nhanh, ầm một tiếng, không khí xung quanh nắm đấm tựa như muốn bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực.

Từ Phương đưa tay ra, nắm được nắm đấm của lão.

Quyền thế đánh về phía trước trong nháy mắt ngừng trệ, không cách nào tiến lên trước một bước.

“Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi sao? Vậy thì thật khiến ta thất vọng quá”

Từ Phương nhàn nhạt nói một câu, tiếp đó nắm tay đột nhiên dùng sức, lập tức bẻ gãy cổ tay Trương Đào.

“A...” Một tiếng gào thảm thiết như tiếng mổ heo vang tận mây xanh.

Từ Phương giơ chân đá lên, lập tức Trương Đào biến thành một làn sương máu, tiêu tan trong không khí.

Người xung quanh vây xem đều choáng váng, mồm há hốc như có thể nhét vào trong một quả trứng gà.

Một chiêu, chỉ vẻn vẹn một chiêu, Trương Đào đã bại vong.

Thất bại triệt để, không chút dây dưa dài dòng.

Trương Đào, căn bản không phải là đối thủ của Từ Phương.

“Không biết các ngươi còn có người nào khác không?” Từ Phương nhàn nhạt hỏi.

Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ đưa mắt nhìn nhau, hiện tại bọn họ không còn dũng khí đánh với hắn.

“Không biết tiền bối tới Ma Vân Tông có chuyện gì?” Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ run giọng hỏi.

Hắn ta nhìn thấy Từ Phương chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ.

Một tên gia hỏa Luyện Khí kỳ mà có thể dùng một quyền đánh chết tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?

Hắn không phải người ngu, loại chuyện này làm sao có thể.

Như vậy, cũng chỉ có một loại khả năng, Từ Phương vô cùng lợi hại, tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, hắn ta không nhìn thấu tu vi thực sự của Từ Phương.

Khi nghĩ tới đây, hắn có chút sững sờ bởi vì tu vi của hắn không phải Trúc Cơ hay Kim Đan, mà là Nguyên Anh chân chính.

Trên tu vi Nguyên Anh kỳ chính là tu vi cảnh giới Động Thiên, Động Thiên cảnh, đây chính tu vi cấp độ truyền thuyết.

Ít nhất, trong cuộc đời của hắn, hắn gặp qua không ít tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng mà chưa từng gặp qua một tu sĩ có cảnh giới Động Thiên.

Tu sĩ cảnh giới Động Thiên chỉ tồn tại trong truyền thuyết.

Cho nên hắn phán đoán, Từ Phương là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lợi hại vô cùng.

Tông chủ bọn họ cũng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Nhưng bây giờ tông chủ đang bị thương, đang lúc bế quan.

Bây giờ cả Ma Vân Tông, không ai có thể chống lại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.

Cho nên, Hà Quang mới hạ giọng mềm mỏng.

“Ta tới nơi này làm gì à?” Từ Phương cười nhạt.

“Ta là tới diệt Ma Vân Tông các ngươi.

Từ Phương thản nhiên trả lời.

Mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ hai mặt nhìn nhau, diệt Ma Vân Tông bọn họ?

Trên mặt bọn họ tỏ vẻ vô cùng tức giận, nhưng e ngại thực lực của Từ Phương, không dám đối chiến với hắn.

Nhưng Từ Phương không chút dè dặt, nói thẳng muốn tiêu diệt Ma Vân Tông, đây là điều bọn họ không thể chịu đựng được.

“Tiền bối, Ma Vân Tông ta đã đắc tội gì với ngài, bây giờ chúng ta bồi tội.” Hà Quang kìm chế, cố hòa hoãn.

Hiện tại bọn họ đánh không lại Từ Phương, chỉ có thể cố nhịn, chờ tông chủ chữa thương xong sau đó xuất quan giáo huấn Từ Phương sau.

“Không, các ngươi không đắc tội với ta” Từ Phương thản nhiên nói.

“Chúng ta không đắc tội với đại nhân, vì sao muốn diệt Ma Vân Tông chúng ta?” Hà Quang hỏi.

Từ Phương cười lạnh, nói: “Mặc dù các ngươi không đắc tội với ta, nhưng Ma Vân Tông các ngươi đã lén thả Ma Thiên Cuồng Giao, như vậy cũng đã có tội rồi.

Lời Từ Phương vừa nói xong, sắc mặt mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ lập tức trở nên khó coi.

Ma Thiên Cuồng Giao là bí mật Ma Vân Tông bọn họ, bí mật này mà lộ ra ngoài, Ma Vân Tông bọn họ sẽ trở thành mục tiêu công kích.

Cho nên, bọn họ che giấu khá tốt, không ngờ vẫn có người biết đến.

“Làm sao ngươi biết được?” Hà Quang lạnh mặt hỏi.

Trong mắt Hà Quang tràn ngập sát ý, bởi vì thực lực bản thân hắn không đủ nên không dám xuất thủ.

“Thừa nhận rồi.

Từ Phương lấy ra một quả nhỏ màu đỏ, vừa nhai vừa nói.

“Có điều các ngươi thừa nhận hay không thừa nhận cũng không sao, bởi vì Ma Thiên Cuồng Giao ở bên trong Ma Vân Tông, điều này các ngươi không có cách nào phủ nhận.

Từ Phương nói.

“Cho nên, vì toàn bộ người quận Thiên Vũ, ta chỉ có thể tiêu diệt Ma Vân Tông các ngươi mà thôi.

Mặc dù Từ Phương nói nhẹ nhàng, nhưng rơi vào tai những người khác giống như sét đánh ngang tai.

“Từ Phương, ta khuyên ngươi không nên quá đề cao mình.

Mặc dù ngươi có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ nhưng tông chủ chúng ta cũng có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ đấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.