Bạch Kỳ là một võ thần, thường ngày dù có hay cầm mấy cuốn truyện kí, dã sử để tỏ ra là người có văn hóa, nhưng thực ra chẳng hiểu gì về Tứ Thư Ngũ Kinh.
Hắc Thất rất là lo lắng, làm sao một kẻ "mù chữ" như vậy có thể làm thầy giáo được? Chắc chắn sẽ bị xem là lừa đảo và bị đuổi ra ngoài.
"Ta có thể làm thầy dạy võ," Bạch Kỳ phản bác.
Mặc dù thần lực không còn, cơ thế này cũng yếu ớt, nhưng một số động tác hoa mỹ thì vẫn có thể tạm thời che mắt người khác.
"Anh là một thư sinh," Hắc Thất nhấn mạnh.
Kiếp trước "Cố Họa" là một quỷ, nếu OOC thì cũng không sao bởi người quen biết hắn đều đã hóa thành tro bụi.
Nhưng Chung Ngọc Hoàn thì khác, nếu hắn thay đổi quá nhiều sẽ dễ bị người khác chú ý, đến lúc đó có khi bị xem là yêu nghiệt mà bị thiêu chết cũng không chừng.
"Tôi sẽ chọn một số sách cần đọc để anh ôn luyện," Hắc Thất cảm thấy số phận con thỏ thật đáng thương.
Bạch Kỳ có khả năng ghi nhớ cực tốt, thêm vào đó còn có người giúp gian lận, trong giai đoạn đầu có lẽ lừa gạt người thời cổ đại cũng không khó lắm.
Thấy Bạch Kỳ không để ý đến mình, Hắc Thất có chút lo lắng: "Anh đừng chỉ lo hưởng thụ mà quên mất chính sự."
Sau khi tìm được mảnh vỡ thì y muốn làm gì thì làm, nhưng trước đó tuyệt đối không thể để y làm loạn.
"Ta hiểu rồi, ngoan nào."
Hắc Thất "..." cảm thấy càng lo lắng hơn.
Giờ Thìn sáng hôm sau.
Bạch Kỳ đến trước Đoạn phủ, vừa lấy ra túi thơm Đoạn Tố Ngôn để lại hôm qua để hỏi một chút về lính canh cửa, thì thấy một bóng hình xinh đẹp chạy ra từ trong phủ.
"Chung công tử." Vị thiếu niên anh tuấn hôm qua hôm nay đã thay đổi trở thành một mỹ nhân yêu kiều.
"Đoạn tiểu thư." Bạch Kỳ ôn tồn chào hỏi.
"Chung công tử có thể gọi ta là Tố Ngôn," Đoạn Tố Ngôn dẫn đường vào phủ.
"Ta đợi huynh cả buổi sáng, chỉ lo huynh không đến. Nếu huynh mà không đến là ta sẽ sai người đến thôn Hòe Dương bắt huynh, kiện huynh tội không giữ lời."
Hôm qua y có hứa nhất định sẽ đến sao? Bạch Kỳ thầm nghĩ trong đầu nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ ôn hòa.
"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tại hạ không bao giờ thất hứa."
"Cổ nhân nói rằng tâm sinh tướng, huynh sinh ra đã đẹp như vậy, ta đương nhiên tin huynh rồi," Đoạn Tố Ngôn nói.
Bạch Kỳ "..." Lý lẽ ngụy biện này lại là của cổ nhân nào nói ra?
Đoạn Tố Ngôn đưa Bạch Kỳ vào sảnh trước trong phủ, có một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập ngồi bên trong.
"Cha!" Đoạn Tố Ngôn gọi một tiếng rồi chạy vào trong nhà, "Chung tiên sinh đã đến."
Bạch Kỳ theo sau vào nhà, cúi chào Đoạn Mẫn với lễ nghi của một thư sinh, "Vãn sinh bái kiến Đoạn đại nhân."
Đoạn Mẫn ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm nghị liếc nhìn Bạch Kỳ một cái. Hào hoa phong nhã, phong thái ung dung lịch sự, không kiêu căng cũng không tự ti, thật ngoài ý muốn của ông.
Đoạn Mẫn uống một ngụm trà để làm ẩm cổ họng, trầm giọng nói, "Tố Ngôn đã học từ năm 4 tuổi, những người thầy mà ta mời đến đều là những tiền bối có đức cao vọng trọng."
"Nhưng ngươi nay đã hai mươi, vậy mà chưa từng thi đậu một kỳ thi nào."
"Cha!" Đoạn Tố Ngôn tức giận dậm chân, rõ ràng không hài lòng khi Đoạn Mẫn chạm đến vết thương lòng của người khác.
"Nhà thơ cuối thời Minh là Chu Tự Vân năm 40 tuổi nhờ có Vọng Vân Xuyên mà được phong Thánh; Phong Bá triều Đại Duyệt đến 60 mới lên làm tướng; khai quốc đại tướng quân của Đại Ngụy ta cũng tận 54 tuổi mới nắm giữ ấn soái, đánh quân địch lui cả nghìn dặm."
"Từ xưa đến nay thiếu niên thiên tài nhiều vô số kể, nhưng cũng không thiếu những người trưởng thành muộn mà thành công."
Không kiêu căng cũng không tự ti, trong mắt toát lên sự tự tin nhưng lại biết tiến biết lùi. Hắc Thất thở dài, diễn xuất của ký chủ thật là đỉnh cao.
"Ngươi đem mình so với Chu Tự Vân và Phong Bá sao?" Đoạn Mẫn cười nhạo.
"Vãn sinh không so sánh bản thân với họ," Bạch Kỳ nói.
So sánh bản thân với những kẻ phàm trần này thì thật là tự hạ thấp mình.
Hắc Thất hiểu ý của Bạch Kỳ, "..."
Không hổ danh là Bạch Thượng Thần dám oán thiên hạ, giận thế gian, dỗi không khí. Thật đúng là đỉnh của đỉnh!
"Cha!" Đoạn Tố Ngôn không thể chịu nổi, "Chung công tử là thầy giáo do con mời về phủ, cha không được vô lễ." (sao cụm "cha không dc vô lễ" này nghe nó cứ mất dậy sao ấy mọi người nhỉ:)))
"Ha ha" Đoạn Mẫn cười lạnh, mời về làm thầy hay làm kẻ ăn bám?
Đoạn Mẫn làm quan hai mươi năm. Ông tinh ranh, láu cá, gian xảo, sắc bén, dám đánh cược với cả tiểu quỷ song chỉ duy nhất đối với cô con gái duy nhất của mình là bó tay.
Đoạn Tố Ngôn là con gái độc nhất của ông, từ nhỏ ông đã yêu thương như trân bảo, tự nhiên không muốn vì một kẻ không rõ lai lịch mà xung đột.
Dù Đoạn Mẫn không thích Bạch Kỳ chỉ muốn tìm cách đuổi y ra khỏi phủ, nhưng cũng chỉ có thể hành động sau lưng Đoạn Tố Ngôn.
"Con muốn giữ thì cứ giữ, nhưng dù sao nam nữ khác biệt, không được ở lại qua đêm."
Con gái của Đoạn Mẫn ta há có thể để một thư sinh nghèo mạt rệp xứng đáng?
"Cha..."
Đoạn Tố Ngôn vừa định phản đối thì Bạch Kỳ đã ngắt lời: "Là lẽ đương nhiên."
Đoạn Mẫn hơi hài lòng, thầm nghĩ y cũng biết điều.
Cách 25 dặm về phía nam thôn Hòe Dương có một ngọn núi gọi là núi Sào Tử, trên núi có một trại Bách Mục, trong trại là một đám sơn phỉ.
Thủ lĩnh của trại Bách Mục tên là Bàng Xu. Nghe đồn hắn cao mười thước, mắt to như chuông đồng, hung thần ác sát, còn ăn cả thịt người, một đấm có thể đánh chết một con hổ.
Tri huyện Thanh Quận cũng đã từng phái quân bao vây, nhưng đều thất bại trở về.
Trại Bách Mục tuy là trại thổ phỉ, nhưng không bao giờ xuống núi quấy nhiễu dân lành vô tội, do đó triều đình điều quân cũng chỉ làm cho có.
Trong trại Bách Mục, Bàng Xu nằm trên nóc nhà uể oải trông như một con hổ bị nhổ lông.
Phía dưới, đám thổ phỉ túm tụm lại với nhau liếc lên trên mái nhà thì thầm bàn tán.
"Xu ca làm sao vậy? Cảm giác có chút sai sai."
"Từ tối qua trở về đến giờ cả rượu lẫn kiếm đều không sờ vào, có phải bị bệnh rồi không?"
...
"Phong Tiểu Tứ, hôm qua ngươi ra ngoài cùng Xu ca, có chuyện gì xảy ra không?" một người hỏi.
Phong Tiểu Tứ được gọi tên, lau mồ hôi bước tới trả lời, "Đi uống rượu ở huyện Thanh Quận, có thể có chuyện gì được chứ?"
Vừa dứt lời, Phong Tiểu Tứ chợt ngừng lại, mơ hồ nhớ lại một sự cố nhỏ tại quán rượu ngày hôm qua.
"Hôm qua khi uống rượu, hình như Xu ca nhìn thấy một mỹ nhân."
Nhắc đến mỹ nhân, mấy người lập tức phấn chấn, "Mỹ nhân thế nào?"
"Không thấy rõ, nhưng nhìn phản ứng của Xu ca thì chắc chắn không phải xấu."
"Cả huyện Thanh Quận, người được gọi là mỹ nhân chắc chỉ có mỗi thiên kim nhà tri huyện – Đoạn Tố Ngôn thôi?" Có người đoán.
Đám thổ phỉ: "..."
Xu ca để ý khuê nữ của Đoạn tri huyện?? Cưới hỏi đoàng hoàng là không nổi rồi, giờ muốn ôm mỹ nhân về nhà thì chỉ có đi cướp về thôi.
Khi đám thổ phỉ còn đang khiếp sợ trước Bàng Xu "gan hùm mật gấu" thì người trên mái nhà bỗng vươn mình ngồi dậy rồi nhảy xuống.
"Xu ca..."
"Ta xuống núi một chuyến, không cần đi theo." Bàng Xu thuận miệng phân phó một câu.
Đám thổ phỉ: "......"
Xu ca... không lẽ thật sự định bắt cóc con gái tri huyện về làm áp trại phu nhân... sao?
Bạch Kỳ trở thành thầy giáo của Đoạn Tố Ngôn, trong quá trình dạy nàng thì y cũng đã thuộc lòng tứ thư ngũ kinh.
Đoạn Mẫn đã vài lần "giao đấu" với Bạch Kỳ và cũng "tình cờ" thấy được bài văn y viết. Từ đó thái độ của ông thay đổi rõ rệt, không còn đề phòng y như kẻ trộm nữa.
Tuy nhiên, dù Bạch Kỳ đã chinh phục Đoạn Mẫn về tài năng, nhưng ông vẫn không mấy thiện cảm với người đàn ông có khả năng lừa dối con gái rượu nhà mình này.
Trong vài ngày ở Đoạn phủ, Bạch Kỳ cũng tìm hiểu được một số điều về Đoạn Tố Ngôn.
Chẳng hạn, Đoạn Tố Ngôn không thích thơ văn mà lại yêu đao kiếm;
Chẳng hạn, trong một năm mà Đoạn Tố Ngôn đã thay đổi đến mười người thầy, và lý do họ xin từ chức là: học trò quá nghịch ngợm;
Chẳng hạn, Đoạn Tố Ngôn rất say mê những chuyện giang hồ.
...
Trong những ngày dạy học tại Đoạn phủ, ngoài việc mỗi ngày dạy Đoạn Tố Ngôn vài bài thơ, thỉnh thoảng Bạch Kỳ cũng kể cho nàng nghe những bản "Liêu Trai" đã được trau chuốt lại của đại lục Diệu Hoang hoặc mấy câu chuyện "Giang hồ" xưa cũ.
Là một thành viên kỳ cựu của hội yêu cái đẹp, Đoạn Tố Ngôn vốn đã "say mê" nhan sắc của Bạch Kỳ qua vài ngày lại càng có cảm tình với Bạch Thượng Thần.
Chung tiên sinh không những đẹp trai, tính tình "ôn hòa" mà còn kể chuyện cũng rất hay, hoàn toàn không giống với những thầy giáo trước đây, toàn là những người mồm miệng một rổ đạo lý khiến người ta phát bực.
Nếu Hắc Thất biết được suy nghĩ của Đoạn Tố Ngôn chắc chắn sẽ trợn ngược mắt: Ôn hòa? Hai chữ này hoàn toàn không liên quan đến Bạch Thượng Thần nhé, OK?
Vào buổi chiều giờ Thân, Bạch Kỳ kết thúc công việc và trở về thôn Hòe Dương.
Vì khoảng cách giữa thôn Hòe Dương và huyện Thanh Quận không gần, sợ rằng đường xá xa xôi làm vị thư sinh chân yếu tay mềm này mệt mỏi, nên Đoạn Mẫn "tốt bụng" tặng cho y một con lừa.
Lúc đầu:
Bạch Kỳ: "..."
Mẹ nó! Bắt Thượng Thần này cưỡi lừa!? Ta là một Thượng Thần có phong cách, có đẳng cấp đấy nhé!
Năm đó khi bản thượng thần còn ở thời kỳ nghèo nhất, không có linh thú hay pháp khí thì ta vẫn có thể tự mình ngự kiếm kiếm. Thế mà bây giờ lão già kia lại bảo ta cưỡi lừa????
Còn bây giờ:
Bạch Kỳ vừa cưỡi lừa vừa nghêu ngao hát, đi theo con đường nhỏ trở về thôn.
Nhập gia tùy tục, bản thượng thần giờ chỉ là một phàm nhân, phải hòa nhập với phàm giới, trải nghiệm khổ nạn nhân gian.
Hắc Thất: "..." Miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật gớm.
"Ký chủ, có người đang theo dõi anh kìa." Hắc Thất vừa nhai cà rốt ngon lành vừa nhắc nhở.
Bạch Kỳ liếc nhìn vào rừng cây nhỏ phía sau bụi cỏ, nét mặt vẫn bình thường nhưng trong mắt thì lạnh lẽo như băng.
Mấy ngày nay, trên đường trở về thôn luôn có một tên biến thái bám theo mình, tuy y biết nhưng cũng không thể làm gì được.
Bởi vì—y chỉ là một "thư sinh yếu đuối" trói gà không chặt.
Còn con thỏ ngốc nghếch Hắc Thất này, lại gần như là một kẻ tàn tật, ngoài việc đủ để làm món thỏ hầm thì không ưu điểm gì hết.
Hắc Thất đang nhai cà rốt bỗng rùng mình một cái. Nó chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua, lạnh đến mức bộ lông dày của nó cũng không ngăn cản nổi.
"Sao cứ cảm thấy ai đang muốn hãm hại bản trí năng nhỉ." Hắc Thất cảnh giác nhìn xung quanh.
Bạch Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám, trời sắp mưa rồi.
"Ngốc lông, tăng tốc." Bạch Kỳ vỗ vào con lừa bên dưới ra lệnh.
Trong rừng cây nhỏ, Bàng Xu đang ngồi xổm trên một cành cây, lén lút nhìn theo bóng lưng của mỹ nhân. Ánh mắt hắn nóng bỏng đến mức gần như có thể đốt cháy bụi cỏ xung quanh.
Ôm chặt gói quà trong tay, Bàng Xu lẻn lên phía trước Bạch Kỳ và đặt nó ở giữa đường ở nơi dễ thấy nhất.
Chẳng bao lâu sau Bạch Kỳ xuất hiện, dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của Bàng Xu, y dừng lừa lại và tiến lên nhặt gói quà.
Bạch Kỳ mở gói "quà" ra, thấy bên trong là vài quyển... sách.
Bạch Kỳ: "..."
Không phải là bạc, thất vọng tràn trề.
Vẻ mặt đầy chán ghét, Bạch Kỳ ném đống sách xuống đất rồi quay người cưỡi lừa tiếp tục đi.
Bàng Xu ngơ ngác: "..."
Chẳng lẽ.... mình đoán sai rồi sao??
Nhìn theo bóng dáng Bạch Kỳ dần khuất xa, Bàng Xu giận dữ đấm gãy đôi một cái cây to bằng miệng bát.
Kể từ sau lần gặp thoáng qua ở huyện Thanh Quận, Bàng Xu không thể nào quên được chàng thư sinh trắng trẻo xinh đẹp như hoa ấy.
Nhưng sau vài ngày lén lút theo dõi, hắn vẫn không biết cách nào để bắt chuyện. Chẳng lẽ nói thẳng: Gia ưng em, yêu em, em theo gia về sơn trại làm áp trại phu nhân đi!?
Cảm giác kết cục của mình sẽ là bị mỹ nhân cào nát mặt mất thôi?