Bạch Kỳ tỉnh dậy trong một căn nhà đổ nát, xung quanh chỉ có bốn bức tường trống trơn, căn phòng tồi tàn đến mức không có gì đáng giá, rõ ràng là nghèo đến mức không còn gì.
"Tiểu Thất." Bạch Kỳ gọi một tiếng, nhưng chờ mãi vẫn không thấy phản hồi.
Y xoa xoa bờ vai đau nhức, ngồi dậy, giờ đây đầu óc của y lơ mơ như bị đổ đầy nước.
"Tiểu Thất." Bạch Kỳ lại gọi một tiếng.
"???" Mất tích rồi? Chết rồi?
Bạch Kỳ còn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt từ góc tường, âm thanh phát ra từ dưới đống vải rách.
Sắc mặt Bạch Kỳ lạnh xuống, "Ra đây."
Tiếng động dừng lại, sau đó, một cái đầu thỏ chui ra từ dưới đống vải, hai con mắt đỏ hoe đầy u oán nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ trên giường.
Bạch Kỳ "......"
Thỏ "......"
"Phì!" Một lúc lâu sau, Bạch Kỳ bật cười thành tiếng.
"Ký chủ!" Hắc Thất tức giận.
"Tiểu Thất, lần trước mi còn là một con mèo ăn cá, lần này hoàn toàn biến thành động vật ăn cỏ rồi sao?" Bạch Kỳ trêu chọc.
"Là do hệ thống gặp trục trặc! Không phải lỗi của tôi!" Hắc Thất thẹn quá hóa giận.
Thấy Hắc Thất tức đến mức xù lông, Bạch Kỳ thu lại nụ cười châm chọc.
Nhìn xung quanh, Bạch Kỳ thở dài, "Lại là một tên nghèo kiết xác, còn nghèo hơn cả kiếp Nhiễm Dương."
Nói đến chính sự, Hắc Thất cũng trở nên nghiêm túc hơn, "Theo hệ thống điều tra, đây là một nền văn minh cổ đại cấp thấp."
"Lấy ký ức của thân thể này đi." Bạch Kỳ ra lệnh.
"Đang truyền tải ký ức..."
Thế giới này đang ở vương triều Đại Ngụy, hiện tại thiên hạ đã thống nhất, triều đình có minh quân, quan lại liêm chính, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Nơi này là thôn Hoè Dương, một vùng quê nghèo khó, cả thôn chỉ có hơn hai mươi hộ dân.
Chủ nhân thân thể này tên là Chung Ngọc Hoàn, năm nay 20 tuổi, là một thư sinh yếu đuối, trong nhà không có ai, nghèo đến mức không có gì để ăn.
Chung Ngọc Hoàn từ nhỏ đã học hành chăm chỉ, chỉ mong một ngày đỗ đạt công danh, được ăn chén cơm quan trường.
Nhưng tiếc thay, Chung Ngọc Hoàn tư chất bình thường, con người lại cổ hủ chất phác, bài văn viết ra cũng chỉ theo khuôn mẫu, đến nay vẫn chưa đỗ được cử nhân nào.
Chung Ngọc Hoàn có một người bạn thanh mai trúc mã, là con gái của trưởng thôn, tên Hứa Hương Hà, năm nay tròn 16, hai người lớn lên bên nhau, nảy sinh tình cảm.
Nhưng Chung Ngọc Hoàn nghèo kiết xác, trưởng thôn Hứa làm sao chịu để con gái mình theo hắn chịu khổ? Vì vậy đã gả Hứa Hương Hà cho một thợ mộc lành nghề trong huyện.
Thất bại cả trên tình trường lẫn đường công danh nên Chung Ngọc Hoàn bị đả kích nặng nề, lâm bệnh không dậy nổi, sau nửa tháng thì qua đời.
"......" Bạch Kỳ.
"......" Hắc Thất.
So với nguyên chủ mấy đời trước thì cuộc đời Chung Ngọc Hoàn nhạt nhẽo như nước lã, hai mươi năm sống trên đời không có chút gợn sóng nào.
"Nguyện vọng cuối cùng của hắn là gì?" Hắc Thất do dự hỏi, đừng nói là cưới Hứa Hương Hà nhé.
"Đỗ đạt công danh." Bạch Kỳ trả lời.
"......Không khó lắm."
Lại một khoảng lặng dài.
Cuối cùng, Bạch Kỳ u ám mở miệng, "Tiểu Thất, bản thượng thần đói rồi."
"Thu lại ánh mắt tham lam xấu xa của anh đi!" Hắc Thất xù lông lùi lại, đề phòng nhìn chằm chằm vị thượng thần nào đó.
Bạch Kỳ tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó thu lại ánh rồi mắt bước xuống giường, nhưng ai ngờ hai chân lại mềm nhũn suýt quỳ xuống đất.
Thấy Bạch Kỳ tối sầm mặt lại, Hắc Thất cố nín cười, làm ra vẻ nhân từ nói, "Thu thập thêm một mảnh vỡ nữa thì không gian chứa đồ của tôi sẽ mở được."
"Bản thượng thần cũng có. "
"Nhưng anh không mang đến đây được." Hắc Thất phản bác.
"......" Bạch Kỳ lạnh lùng liếc Hắc Thất, âm thầm ghi vào sổ nợ.
Bạch Kỳ chậm rãi bước ra khỏi nhà đi đến trước sân. Dưới ánh trăng, một cây hoè trong sân đang nở hoa trắng xoá trông rất đẹp.
"Hoa hoè, vị ngọt, không độc, có thể dùng làm thuốc, cũng có thể ăn trực tiếp." Hắc Thất sau khi kiểm tra xong liền báo cáo với Bạch Kỳ.
"Ha!" Bạch Kỳ cười lạnh, "Bản thượng thần đường đường là thần quân của Thanh Tiêu động phủ trên biển Nam Thanh, mi dám bảo ta ăn hoa! Bản thượng thần không cần mặt mũi nữa sao!?"
"Ục ục!" Cái bụng của vị thượng thần cần mặt mũi kêu lên một tiếng.
"......" Quá xấu hổ.
Hắc Thất "......" Gương mặt không cảm xúc.
Năm phút sau.
"Bên trái, chùm đó lớn nhất." Bạch Kỳ bưng cái sàng đứng dưới cây chỉ huy, Hắc Thất trèo lên cây hái hoa hoè.
Hắc Thất căm hận dùng răng cắn một chùm hoa hoè, trong lòng thầm nguyền rủa vị ác thần đang bóc lột mình.
Nửa đêm, một thần một thỏ ngồi trên bậc đá trước cửa nhai hoa hoè, thể diện gì đó cứ để sau này tính.
"Ngươi không thể tìm cho ta một thân xác có thân phận chút sao?"
"Ngẫu nhiên." Hắc Thất lườm.
"Bạch thượng thần, Bạch đại ca! Anh đừng có chọn nữa, ít ra anh vẫn là người, còn tôi chỉ là một con thỏ đáng thương ở dưới đáy chuỗi thức ăn."
"Nhìn ngươi thảm hại như vậy, bản thượng thần cũng bớt giận phần nào."
Hắc Thất "......" Vô sỉ! Cặn bã! Ti tiện!
Chửi rủa xong trong lòng, Hắc Thất bình tĩnh hỏi, "Ký chủ, tiếp theo làm gì?"
"Trước hết phải nuôi thân thể này khoẻ lại, những chuyện sau để sau hãy tính."
"......Ừ."
Hắc Thất tuy rất phiền não với hoàn cảnh khốn khổ này, nhưng ba kiếp đồng hành đã khiến nó tin tưởng Bạch Kỳ.
Ký chủ của nó tuy có chút đểu cáng, cặn bã, ti tiện... nhưng vẫn là vị thượng thần thần thông quảng đại không gì không làm được.
Chung Ngọc Hoàn tuy nhu nhược, nhưng bề ngoài lại rất đẹp, nói là xinh đẹp cũng không quá. Diện mạo của hắn ở trong thôn Hoè Dương nhỏ này quả thật là hạc trong bầy gà, nhìn rất lạc lõng.
Trong thôn Hoè Dương có tin đồn về Chung Ngọc Hoàn, nói rằng cha mẹ hắn vốn là công tử tiểu thư nhà giàu, vì tư tình mà trốn đến đây, sau khi sinh ra hắn thì lần lượt qua đời.
Bạch Kỳ nghe về tin đồn thì hỏi Hắc Thất, nhưng Hắc Thất lại vô duyên trả lời một câu: "Mệnh hèn một kiếp."
Tất nhiên, Hắc Thất vì cái miệng vô duyên của mình mà phải trả giá thích đáng.
Bạch Kỳ nằm trên giường bốn ngày, sống nhờ vào hoa hoè, đồng thời y cũng dùng hồn lực của bản thân để từ từ chữa trị những vết thương kín bên trong cơ thể.
Bốn ngày sau, Bạch Kỳ đứng trong sân vươn vai thoải mái, quả nhiên không bệnh không đau thì cả người nhẹ nhõm.
"Thượng thần, chúng ta còn ăn hoa hoè nữa không?" Hắc Thất mặt mày ủ rũ hỏi.
Ngày nào cũng ăn hoa hoè, bốn ngày trôi qua cây hoè trong sân đã trụi cả lá, nó cũng sắp nôn ra hết rồi, làm ơn cho thỏ này một củ cà rốt để thay đổi khẩu vị đi.
Bạch Kỳ liếc Hắc Thất, "Không ăn hoa hoè nữa, đổi sang ăn thỏ hầm thì sao?"
Hắc Thất mặt đầy sợ hãi, "......"
"Vậy thì... ăn hoa hoè cũng được, vị ngọt lại tốt cho sức khỏe, rất tuyệt."
Hỏi: Ký chủ nhìn ta như nhìn một đĩa thức ăn thì phải làm sao? Online cầu giải đáp!
"Nguyên chủ sống kiểu gì?" Bạch Kỳ đột nhiên hỏi.
"Đi lên huyện bán tranh chữ, viết thư thuê, đôi khi cũng dạy học thay."
Đi khoảng 15 dặm về phía Tây thôn Hoè Dương là huyện Thanh Quận. Nơi đây là một huyện nhỏ có khoảng ngàn hộ dân.
Viết thư thuê thì không nói, nhưng bán chữ tranh ở một huyện nhỏ như vậy, Chung Ngọc Hoàn không chết đói đúng là kỳ tích.
"Ngày mai chúng ta đi huyện Thanh Quận xem thử." Bạch Kỳ nói.
"Kiếm tiền?" Mắt Hắc Thất sáng lên.
"Trước tiên là khảo sát thị trường đã." Dù nguyện vọng của nguyên thân là đỗ đạt công danh, nhưng trước tiên mình phải sống đến lúc đó đã.
"Ủng hộ Bạch đại ca khởi nghiệp!" Hắc Thất tung một nắm hoa hoè lên, làm ra vẻ đang tung hoa chúc mừng.
Bạch Kỳ mím môi cười, có vẻ mấy ngày ăn hoa hoè đã khiến nó sợ đến phát khiếp.
"Ầm! Ầm!" Ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa.
Bạch Kỳ giật mình, đến thôn Hoè Dương đã mấy ngày, nhưng vì dưỡng bệnh nên y luôn ở trong nhà không ra ngoài, đừng nói đến chuyện gặp được người sống.
Bạch Kỳ đi đến nghi hoặc mở cửa ra, chỉ thấy bên ngoài có một cô gái thanh tú đang đứng.
"Hứa Hương Hà." Hắc Thất nhắc nhở.
Ý thức của nguyên thân khiến Bạch Kỳ thấy lòng mình chua xót khi nhìn thấy Hứa Hương Hà, cảm giác này do người khác áp đặt lên khiến y rất khó chịu.
"Hoàn ca." Hứa Hương Hà nghẹn ngào gọi.
Bạch Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hứa Hương Hà.
"Hoàn ca, ngày kia... muội sẽ xuất giá." Hứa Hương Hà nói.
"......Chúc mừng."
"Hoàn ca, là muội đã phụ huynh, nhưng..." Hứa Hương Hà nức nở, nói không nên lời.
Nàng và Chung Ngọc Hoàn là thanh mai trúc mã, nếu không được gả cho hắn, nàng thà sống cả đời bên ngọn đèn xanh nơi cửa Phật, nhưng mẫu thân nàng lại ép nàng bằng cái chết, nàng thật sự không còn cách nào khác.
"Đừng khóc." Bạch Kỳ lên tiếng.
"Hoàn ca, huynh có trách muội không?"
"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ta hiểu nỗi khổ của muội."
Hứa Hương Hà dành cho Chung Ngọc Hoàn tình cảm sâu đậm, suy cho cùng lỗi vẫn là do nguyên thân bất tài.
Sự "rộng lượng" của Bạch Kỳ khiến Hứa Hương Hà càng khóc lóc thảm thiết hơn. Bạch Kỳ có chút bối rối, y thật sự không thích nhìn ai khóc lóc.
"Kiếp này là do Hương Hà phúc mỏng, những gì mà muội nợ huynh xin được hẹn kiếp sau trả lại."
Hứa Hương Hà nhét một gói nhỏ vào tay Bạch Kỳ rồi quay lưng lau nước mắt chạy đi.
Bạch Kỳ cầm gói nhỏ, "......"
"Vậy, nàng ta đến đây để làm gì?"
"Để nói lời từ biệt cuối cùng." Hắc Thất nói.
"Nàng ta định tìm chết?" Bạch Kỳ thắc mắc.
Chung Ngọc Hoàn là kẻ yếu đuối, không thể gánh vác việc gì, chỉ biết đọc sách với ước mong đỗ đạt, vừa bảo thủ vừa nhu nhược. Hắn có thể sống đến giờ không thể không kể đến sự giúp đỡ của Hứa Hương Hà.
Nếu Hứa Hương Hà vì Chung Ngọc Hoàn mà tìm đến cái chết thì quả thật là không đáng.
Hắc Thất cạn lời, "Đây là lời từ biệt tình cảm cuối cùng."
Kiểu người vô tâm vô tính như Bạch thượng thần này làm sao hiểu được điều đó? Tội nghiệp cho Hứa Hương Hà không biết rằng người tình của mình đã sớm hồn lìa khỏi xác rồi.
Khi trở lại nhà, Bạch Kỳ mở gói nhỏ Hứa Hương Hà đưa đến, bên trong có một ít bạc vụn, nhưng phần lớn là đồ ăn.
"Có thịt!" Hắc Thất reo lên, rồi lao đến ôm lấy một chiếc đùi gà lăn sang một bên.
"Nghe nói thỏ ăn thịt sẽ chết đấy." Bạch Kỳ nói một cách mơ màng.
Hắc Thất "......"
Đừng tưởng tôi không nhìn ra anh muốn ăn thịt một mình, bản trí năng này sẽ không mắc lừa đâu!
"Không tin?" Bạch Kỳ nhướn mày hỏi.
"......Không tin."
Bạch Kỳ ngồi xuống, chậm rãi nhìn Hắc Thất, "Vậy thì thử đi, xem xét tình bạn ba đời của chúng ta, ta sẽ lo hậu sự chu đáo cho mi."
Hắc Thất "......" Thật muốn chửi thề quá.
Thấy Hắc Thất mãi không dám ăn, Bạch Kỳ lấy lại chiếc đùi gà từ tay nó và thay vào đó là một cái bánh nướng, "Ngoan nào."
"......" Đồ bánh nướng đáng chết! Tên Bạch Kỳ đáng chết!... Con thỏ chết tiệt!
"Ngày mai đi huyện, ba mua cà rốt cho con ăn." Bạch Kỳ dụ dỗ.
"Dùng tiền của phụ nữ, mặt mũi ba đâu rồi?" Hắc Thất khinh bỉ hỏi.
Bạch Kỳ nheo mắt, biểu cảm trở nên nguy hiểm, "Hoa hoè..."
"Là tôi không có liêm sỉ." Hắc Thất bật thốt lên, nỗi sợ hãi do hoa hoè đã khắc sâu trong tâm trí.
"Nghe lời." Bạch Kỳ vuốt ve đầu Hắc Thất.
"Đợi đến khi ba giàu có, ba sẽ mua cho con thật nhiều cà rốt, còn lấy cho con vài con thỏ cái nữa."
Khóe miệng Hắc Thất giật giật, gân xanh nổi lên trên trán, "Cảm ơn lòng tốt của ba nhé, nhưng không cần đâu ạ."
"Không hài lòng sao?"
"Con là thỏ Phật hệ, không cưới thỏ cái!" Hắc Thất không thể chịu đựng nổi mà gào lên.
"......" Bạch Kỳ.