Thời gian bốn năm không dài nhưng là đủ để thay đổi rất nhiều sự việc cùng con người. Có người sống một ngày bằng một năm, có người cảm thấy 4 năm qua chỉ là một cái chớp mắt. Có người vẫn sống, nhưng cũng có người đã không còn tồn tại trong quãng thời gian đó.
Anh công chúa Văn Nhân Tĩnh đã xuất giá, phu quân là Đoạn Lan - trưởng tử của thừa tướng Đoạn Kỳ, một thanh niên tuấn tú, phẩm hạnh tốt, đối đãi ôn hoà hiền lành với mọi người, đối xử với Văn Nhân Tĩnh cũng rất tốt, là một ý trung nhân hoàn hảo.
Trong bốn năm qua, Văn Nhân Xung không chỉ lớn lên về tuổi tác mà lá gan cũng tăng lên nhiều, kéo bè kết phái, ngang nhiên đối đầu với phe của Nhiếp Chính Vương, đứng ở phía đối lập, thường xuyên giương cung bạt kiếm trên triều.
Liễu Nguyên nhìn có vẻ già đi, khi xưa quản gia cố ý chỉnh trị nàng, sau này Bạch Kỳ quở trách vài câu nên nàng không còn bị thiếu thốn, nhưng cả vương phủ đều coi nàng như người vô hình. Ban đầu nàng còn ầm ĩ song càng về sau càng trầm lặng.
Ngoài kinh thành, phía bên quân bộ cũng truyền đến tin tức lớn, có một thiếu niên tên Bạch Dụ An võ công cao cường, xông pha trận mạc và lập nhiều công trạng. Chỉ trong bốn năm đã từ giáo úy thăng lên Trung lang tướng, sau vì chém đầu tướng địch mà thăng Phó tướng, nay đã là Đại tướng chính nhị phẩm.
Câu chuyện "người nghèo vượt khó" ngoài đời thực của Bạch tướng quân được nhiều người bàn tán, nhưng những người biết nội tình đều rõ thiếu niên tên Bạch Dụ An này là người của Nhiếp Chính Vương, nếu không có người dẫn dắt thì quan lộ của hắn sao có thể suôn sẻ đến vậy.
Tháng mười hai là thời điểm lạnh nhất trong năm, đại tuyết* đã rơi ba ngày chưa dừng, bên ngoài băng tuyết mênh mông đến chim sẻ cũng không thấy bóng dáng của một con, nhiệt độ mùa đông năm nay dường như thấp hơn mọi năm.
*Đại tuyết (大雪): tên gọi của một trong 24 tiết khí trong năm, bắt đầu từ ngày 7 hoặc 8 tháng 12, khi nhiệt độ giảm sâu và tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn.
Trong Phù Nhã Viên, Bạch Kỳ choàng một chiếc áo choàng lớn màu đỏ hoa mai ngồi dựa vào lò sưởi để giữ ấm, trên lò đang ủ trà, mặt bàn có đĩa trái cây, trong căn phòng ấm áp tràn ngập hương trà và hương quả.
"Đúng như vương gia dự liệu, hai nước Diệu Vân và Cổ Thăng tranh cãi không ngừng về quyền sở hữu của Hiệp thành, làm gia tăng hiềm khích trong liên minh giữa hai nước." Tuân Lương chút nào che dấu sự sùng kính trong lời nói.
Suốt bốn năm qua các nước vẫn luôn dòm ngó Nam Khâu, Nam Khâu vốn nên bị tứ bề thọ địch. Nhưng có Bạch Kỳ toạ chấn phía sau dẫn dắt, mặc dù đang ngồi trong kinh thành song y lại có thể khuấy đảo các nước chư hầu, nhất thời giải nguy cho Nam Khâu.
Nửa năm trước, hai nước Diệu Vân và Cổ Thăng liên minh tấn công Nam Khâu, Nam Khâu cố gắng nhưng chống đỡ không nổi, Bạch Kỳ hạ lệnh bỏ Hiệp thành để giả vờ chạy trốn hòng làm hai nước mất cảnh giác. Khi hai nước đang chia chiến lợi phẩm, Bạch Kỳ lại lệnh cho nội gián gây rối bên trong phá hoại mối quan hệ đồng minh của hai nước.
"Bản vương đã từng hứa, hôm nay bỏ một thành, ngày mai nhất định sẽ lấy về mười thành." Bạch Kỳ nói một cách kiên định.
"Quốc vương Huyền La quốc hiện bệnh tình nguy kịch, đã nửa tháng không lên triều, các hoàng tử đang đấu đá lẫn nhau kịch liệt." Tuân Lương lại nói về tình hình Huyền La quốc.
"Ừm." Bạch Kỳ đáp lại nhưng rõ ràng không hứng thú.
Tình hình của Huyền La quốc, Phượng Vũ Minh thường nhắc trong thư, có Tuyết Ban Bạch Hổ Ngọc làm "tín vật" nên hai người thường xuyên trao đổi thư từ, bốn năm qua cũng đã trở thành bạn bè.
"Nghe nói Tiết thái uý gần đây đi lại rất thân thiết với Ninh Vương." Bạch Kỳ đột nhiên hỏi.
"Cháu đích tôn của Tiết thái uý là Tiết Dương mê đua ngựa, Ninh Vương tình cờ có một con ngựa tốt hôm trước đã sai người đưa tới phủ Thái úy." Tuân Lương trả lời.
Đua ngựa? Bạch Kỳ vuốt ve chén trà ngọc xanh, biểu cảm như đang suy nghĩ, "Đua ngựa là một việc rất nguy hiểm phải không?"
Bạch Kỳ chỉ nói một câu bâng quơ nhưng Tuân Lương lại hiểu nhầm, âm thầm ghi nhớ và dự định sắp xếp một sự cố để Tiết Dương chịu chút khổ.
Ninh Vương Văn Nhân Xung mấy năm nay càng ngày càng táo tợn, ngay cả việc buôn bán quan chức cũng dám làm. Bạch Kỳ muốn giết hắn rất dễ, nhưng để danh chính ngôn thuận diệt trừ tận gốc còn cần chứng cứ quan trọng, chẳng hạn như phản quốc.
Tiểu hoàng đế Phong Đức Văn Nhân Mục Cát cũng đã lớn, nhưng trên có Nhiếp Chính Vương, dưới có Ninh Vương, hắn dù ngồi ở vị trí chí tôn của một nước nhưng trong tay không có chút thực quyền nào, huống hồ bản thân hắn lại là một người nhu nhược và ngu dốt.
"Hoàng thúc!" Yến Vương Văn Nhân Dư Bách ôm một chồng tấu chương chạy vào phòng.
Tuân Lương nhìn thấy mà nhăn mặt, lập tức bước tới đón lấy, Văn Nhân Dư Bách rảnh tay liền nhanh chóng đóng cửa lại, tránh gió lạnh bên ngoài thổi vào. "Hoàng thúc, ta phê xong rồi!"
Văn Nhân Dư Bách cao lớn hơn, ngũ quan cũng nảy nở, thiếu niên ngốc nghếch trước đây giờ đã trở thành một thanh niên tuấn lãng, hai năm trước bắt đầu được Bạch Kỳ huấn luyện, bây giờ giúp y xử lý một số công văn đã thành thạo.
Văn Nhân Dư Bách cởi áo lông dính tuyết ném cho Tuân Lương, sau đó cởi giày trèo lên ngồi bên cạnh Bạch Kỳ, "Hoàng thúc, ta có một tin vui ngài có muốn nghe không?"
Bạch Kỳ rót một tách trà nóng nhấp một ngụm, "Không nghe."
Văn Nhân Dư Bách đã quen với sự từ chối của y, làm như không nghe thấy lời cự tuyệt mà tự nói, "Hôm nay từ phủ thừa tướng truyền đến tin, Anh công chúa đã có hỉ."
Bạch Kỳ sửng sốt, ly ngọc xanh dừng trước môi hồi lâu cũng chưa uống. Mãi sau mới hồi thần hỏi, "Là chuyện khi nào?"
Không trách Bạch Kỳ ngạc nhiên, khi còn ở Diệu Hoang đại lục, Bạch Kỳ chỉ biết khổ tu ở hạ giới, sau khi phi thăng thần giới gặp phải một đám lão quái vật không rõ tuổi tác, trong hàng ngàn hàng vạn năm qua hiếm khi thấy được trẻ sơ sinh. Trong mắt Bạch Kỳ, trẻ sơ sinh là loài sinh vật yếu ớt, chỉ cần một ngón tay cũng có thể chọc chết.
"Mới sáng nay thôi." Thấy Bạch Kỳ hứng thú, Văn Nhân Dư Bách liền nở nụ cười.
"Đã đi thăm chưa?" Bạch Kỳ hỏi.
"Con dự định đi chiều nay, hoàng thúc sợ lạnh không tiện đến thăm, ngài có lời gì muốn nhắn gửi không?" Văn Nhân Dư Bách nháy mắt tỏ vẻ ranh mãnh.
Bạch Kỳ dùng muỗng gỗ xúc trà gõ vào mặt hắn, suy nghĩ một lát rồi nói, "Bổn vương nhớ trong kho của phủ có một chiếc gối ngọc dược khá tốt, ngươi đi lấy từ quản sự rồi mang đi."
"Con biết ạ, chiều con nhất định mang tới." Văn Nhân Dư Bách cười đáp.
Buổi chiều, Bạch Kỳ khoác chiếc áo lông dày đứng dưới hành lang, Hoắc Oánh Hoà mặc một chiếc áo khoác xanh nhạt đang ngồi chơi tuyết trong vườn, vài hạ nhân lo lắng đi theo sau sợ nhóc bị thương.
"Sắp đến Tết rồi phải không?" Bạch Kỳ đột nhiên hỏi.
Quản gia bên cạnh nghe vậy liền trả lời, "Còn mười lăm ngày nữa."
Bạch Kỳ gật đầu rồi nói tiếp, "Đầu tháng trước biên cảnh truyền đến tin thắng trận, Bạch Dụ An đánh hạ Tâm Lang quốc, tuy chỉ là một tiểu quốc nhưng đối với Nam Khâu hiện nay lại là một tin vui."
Quản gia biết rõ thân phận thực sự của Bạch Dụ An, nghe Bạch Kỳ nói vậy liền phụ hoạ, " Bạch Tướng quân dũng mãnh, quả thực nên được khen thưởng xứng đáng."
Bạch Kỳ lạnh lùng liếc nhìn hắn, "Thắng trận đâu phải chỉ nhờ mỗi mình hắn."
"À..." Quản gia ngớ người, không biết nói gì thêm.
Bạch Kỳ thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, "Trích từ quốc khố một khoản tiền để huynh đệ biên cương có một cái Tết ấm no."
"Vẫn là vương gia chu đáo." Quản gia luôn vuốt mông ngựa một cách chuẩn xác.
"Đồ sói con mắt trắng." Bạch Kỳ âm thầm mắng, bốn năm qua một lá thư cũng không gửi về, uổng công mình lo lắng cho hắn, không có mình bảo vệ, hắn đâu có thuận buồm xuôi gió như vậy?
"Bốp!" Một quả cầu tuyết đập vào áo lông của Bạch Kỳ nổ tung thành một bông hoa băng.
"Trúng vào ca ca xinh đẹp rồi!" Hoắc Oánh Hoà dùng đôi tay nhỏ đỏ ửng vì lạnh che miệng, nhìn Bạch Kỳ cười rạng rỡ.
"Vương gia!" Quản gia kinh hãi, lập tức tiến lên dùng khăn lau tuyết trên người Bạch Kỳ, đám hạ nhân trong vườn cũng sợ hãi quỳ xuống.
"Không sao." Bạch Kỳ không nói gì đẩy quản gia ra, chỉ bị quả cầu tuyết đập một cái thôi mà, cũng đâu phải bị thần khí đập, y nào yếu ớt đến vậy? "Bản vương đâu làm từ bột, không dễ vỡ như vậy."
Đẩy quản gia ra, Bạch Kỳ vẫy tay gọi Hoắc Oánh Hoà lại, nhéo cặp má bụ bẫm của nhóc, "Hôm nay có đọc sách không?"
"Có, Oánh Oánh còn biết ngâm thơ nữa." Hoắc Oánh Hoà ưỡn ngực, mặt đầy tự hào khoe với Bạch Kỳ.
"Thật sao?" Bạch Kỳ vừa nói vừa dắt tay nhóc vào nhà, "Đi, vào trong để bản vương kiểm tra xem."
Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, quản gia lắc đầu cười, dặn người xuống bếp chuẩn bị chút điểm tâm rồi cũng theo hai người vào trong.
Ban đêm, tại nhà cũ của Hoắc gia, kể từ bốn năm trước khi Hoắc gia bị xử trảm toàn bộ, nơi này đã bị bỏ hoang, giờ đây vách tường đổ ná, cỏ dại mọc um tùm, lá khô rơi rụng khắp nơi, khung cảnh hoang tàn.
Một thanh niên mặc đồ đen bước chân trầm ổn đi trên lớp lá khô dày, từng bước đi qua mọi góc của Hoắc phủ. Cảnh tượng tàn khốc những ngày phủ bị điều tra vẫn hiện rõ mồn một trước mắt, những vết đen trên tường và cột gỗ như là vết máu đã khô lại.
Thanh niên đi qua chính sảnh đến Thiên viện, ánh trăng chiếu lên chiếc mặt nạ La Sát trên mặt hắn, kết hợp với một thân áo choàng đen, nhìn hắn tựa như hung thần ác sát. Hắn đến trước hồ sen trong vườn, những bông sen đã khô héo từ lâu, cành lá khô trôi nổi trên mặt nước, nước trong hồ đục ngầu pha trộn giữa nước mưa và bùn đất tỏa ra mùi hôi thối.
Thanh niên đứng trước hồ một lúc, từ từ cởi đai lưng và áo choàng, cuối cùng chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng. Hắn nhảy lên bờ hồ, một chân đạp vỡ lớp băng mỏng phủ đầy tuyết rồi quả quyết nhảy xuống nước.
Dưới nước tối om nhưng thanh niên dường như có đôi mắt tinh tường trong bóng tối, chính xác đến được đáy hồ, dò tìm và chạm vào một tảng đá nhô lên. Hắn dùng sức nhấn xuống, một cánh cửa bí mật dưới nước mở ra.
Cánh cửa không lớn, chỉ đủ cho một người cúi người qua. Thanh niên chui vào cánh cửa, mò mẫm leo trong hốc đá một lúc rồi dần có ánh sáng phía trước. Hắn men theo ánh sáng chui lên khỏi mặt nước, trước mắt hiện ra một động phủ dưới lòng đất gắn đầy dạ minh châu.
Năm đó, khi Hoắc phủ bị điều tra, đại bá trong tù "tự sát", trước khi chết luôn miệng lẩm bẩm "Hoa sen, hoa sen..." Lúc đó hắn ngu ngơ không hiểu ý nghĩa, sau này mới hiểu ra nhưng đành chịu vì còn ở xa ngàn dặm, nay trở về mới có cơ hội tìm hiểu.
Có một số mối thù phải báo, và..... cũng có một số ân tình cần đền đáp.
Giờ Sửu (từ 1h đến 3h sáng), cả kinh thành chìm trong tĩnh lặng, mọi chuyện thị phi, ân oán đều bị chôn vùi trong màn đêm, cho đến khi năm tiếng chuông vang lên từ một ngôi nhà trong kinh thành, phá tan sự tĩnh mịch của đêm tối.
Nửa canh giờ sau, cổng chính phủ Nhiếp Chính Vương bị gõ vang, hạ nhân truyền tin vào nội viện, quản gia lật đật thức dậy, vừa thắt đai lưng vừa chạy về phía Phù Nhã viên.
Trong Phù Nhã viên, Bạch Kỳ nằm trên giường đang mơ giấc mơ đẹp về ngày mình lành vết thương, mang theo trường thương quay trở lại Thượng Thần giới, tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài bỗng đánh thức y khỏi giấc mộng.
Bạch Kỳ mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, chống nửa người lên nhìn về phía cửa, giọng khàn khàn hỏi, "Ai đó?"
"Vương gia," người gõ cửa trả lời, là giọng của quản gia, " Đế sư Tào lão tiên sinh, đã đi rồi!"