Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Tần Nặc không nói Cố Anh cũng không có nhớ, hiện tại giờ nhớ lại, quả đúng là vậy!
“Cái này … cái này không thể nào!” Rõ ràng là con của Tần Nặc, sao đứa bé lớn lên lại nhìn giống Chiêm Lệ cơ chứ?
Chiêm Lệ cười nhạt một chút.
Nếu như Tần Nặc là phụ nữ, thì hiển nhiên là t*ng trùng mà lúc trước y đã từng bắn vào trong cơ thể Tần Nặc có thể khiến hắn mang thai vô số lần!
Thế nhưng, Tần Nặc không phải phụ nữ.
Chẳng lẽ là Tần Nặc trộm t*ng trùng của Chiêm Lệ để tìm phụ nữ mang thai hộ?
Ha! Tần Nặc thật đúng là yêu chết y rồi!
Lúc trước ra đi quyết tiệt như thế để làm gì cơ chứ?
“Mẹ, trước hết chuyện này mẹ đừng quan tâm, con sẽ điều tra rõ ràng.” Chiêm Lệ không có chút dự định nào sẽ cắt đứt quan hệ với Tần Nặc.
XXXXXXXXXXXX
Với thu nhập của Tần Nặc, nếu hắn tính toán tỉ mỉ thì cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ cái gia đình này. Hắn có thể xin tiền cha mẹ, thế nhưng hắn không muốn để cho cha mẹ tuổi đã lớn như vậy còn quan tâm đến cuộc sống cá nhân của mình. Trầm Hoa Tân biết tình hình của Tần Nặc, cũng biết lúc trước Tần Nặc và Chiêm Lệ từng có quan hệ. Nếu đã biết Tần Nặc cũng có thể thích đàn ông, lúc này mà còn không tranh thủ thì biết đợi đến bao giờ?
Lúc lái xe chở Tần Nặc Về đến nhà, Trầm Hoa Tân không có lập tức rời đi, mà là chờ Tần Nặc bế Tần Điển lên giường xong, đi theo phía sau hắn, nhẹ nhàng nói 1 câu: “Thầy Tần, anh.. cũng thích đàn ông?”
Tần Nặc cả người chấn động!
Hắn mạnh xoay người, đẩy Trầm Hoa Tân ra khỏi cửa. Bởi vì hắn sợ Tần Điển nghe được câu này.
Con trai của mình thực sự quá thông minh …
“Nhìn biểu hiện này của anh, xem ra, em đoán đúng rồi.” Trầm Hoa Tân cầm cổ tay Tần Nặc.
Tần Nặc ngẩng đầu nhìn cậu: “Trầm Hoa Tân … cậu … không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào? Em không thể nào là Gay, hay là không thể nào cùng anh ở cùng 1 chỗ?” Trầm Hoa Tân luôn ở trước mặt Tần Nặc bảo trì phong độ nho nhã đột nhiên trở nên cường thế, cậu bắt lấy cổ tay của Tần Nặc, gằn từng chữ nói: “Em chính là muốn biến những thứ không thể nào thành có thể đó!”
“Trầm Hoa Tân! Cậu chỉ là đang quỷ ám mà thôi! Chúng ta vốn dĩ không có hiểu gì nhau cả.” Tần Nặc sống chết muốn kéo tay của Trầm Hoa Tân ra khỏi tay mình.
Không ngờ, Trầm Hoa Tân chủ động thả hắn ra, cười cười nói: “Sắp tới giờ lên lớp, giờ mà em về nhà lấy tài liệu cũng không kịp, anh copy bài giảng vào USB rồi đưa cho em đi.”
Tần Nặc bị cậu chuyển đề tài quá nhanh khiến hắn ngây ngẩn cả người, theo phản xạ liền vào phòng mở máy vi tính.
Trầm Hoa Tân làm như đây là nhà của cậu, trực tiếp vào phòng ngủ của Tần Nặc, mở máy tính, đánh một loạt pass rồi đăng nhập vào.
Tần Nặc có cảm giác như đây không phải máy vi tính của mình!
“Anh nhìn đi, sự hiểu biết của em với anh đã đạt tới trình độ này rồi. Còn chuyện anh có hiểu em hay không … em nghĩ, chúng ta có thể tìm hiểu sau khi sống chung, chậm rãi bồi dưỡng.”
“Không … Sẽ không … Cậu nhất định là thấy cái gì không nên thấy rồi bị nhiễm bậy rồi.”
Trầm Hoa Tân khi còn ở trong trường luôn quen rất nhiều cô gái, Tần Nặc vẫn cho rằng người trong lớp không cách nào là Gay nhất chính là cậu ta.
Trầm Hoa Tân vươn tay, vuốt ve thắt lưng của Tần Nặc đang ngồi, khiến Tần Nặc cả kinh bật người ra sau: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Thầy Tần …” Trầm Hoa Tân dùng thanh âm tràn ngập mị hoặc nói rằng. “Anh vĩnh viễn không biết, khi anh ở trên bục giảng, rốt cục gợi cảm thế nào đâu.”