Lão Hàng Xóm Đáng Ghét

Chương 45: Chương 45




-

- Con chào bác ạh, con Minh Hồng đây ạh

-

- Bác ơi…sụt sịt…sụt sịt… anh Long….- Minh Hồng giả đò khóc lóc

-

- Anh ko sao, nhưng anh vừa đe dọa con xong bác, con khổ tâm lắm

-

- Dạ con thấy anh cứ suốt ngày chạy theo con bé Trúc thì con nhắc nhở anh í, dù sao anh í cũng sắp đính hôn với con, hơn nữa con bé Trúc kia cũng có bạn trai vậy mà cứ suốt ngày bám lấy anh Long, con khuyên ảnh thì anh mắng con bênh vực con nhỏ kia, rồi dọa…giết con nếu con đụng đến Trúc. Con chỉ muốn tốt cho Long thôi con có làm gì đâu? Hưc hức hu hu hu – Minh Hồng òa khóc nức nở (giả tạo thế)

- ông Trần gầm lên trong điện thoại

- Bác…bác bình tĩnh, để con khuyên anh từ từ, bác đừng làm gì anh í hết nha bác – Minh Hồng rối rít

- - ông Trần gắt lên trong điện thoại

- Nhưng bác đừng mắng anh í tội nghiệp anh í lắm, chẳng qua anh Long bị con bé kia dụ dỗ thôi

-

- Dạ, vâng con chào bác –

Minh Hồng cúp máy mỉm cười, vậy là bước đầu kế hoạch của nó đã thành công, nó sẽ cô lập hết những người xung quanh con nhóc, để con nhóc ko còn ai nương tựa giúp đỡ, lúc đó nó sẽ ra tay. Nó cúi xuống bấm số điện thoại và gửi tin nhắn

- “Cô là Tuyết Mai phải ko? Tôi biết cô căm con Trúc lắm, tôi cũng vậy, tôi có kế hoạch rất hay, nếu cô có nhã ý thì gặp tôi tại quán Ciao lúc 7 giờ tối nay. Minh Hồng”

- “Ok”

Minh Hồng cười phá lên, nó khoái trí lắm “Mày dám đụng đến tao sao Trúc, tao ko để mày cướp Long như mấy năm trước đâu, tao sẽ cho mày biết thế nào là đau khổ…”

…………………………………………� �……………………………………

Tại quán Ciao lúc 7 giờ kém tối

Tuyết Mai bước vào quán, chon 1 chỗ ngồi, nó nhìn quanh quất, bàn nào ngồi cũng có đôi cả, vậy là Minh Hồng chưa tới. Nó gọi nước uống và lấy điện thoại ra

- Alo, cô tới chưa?

-

Minh Hồng bước vào, nó mặc 1 chiếc váy màu hồng rực rỡ, chưa hỏi đã biết nó tên là Hồng rồi. Minh Hồng đi thẳng vào chỗ Tuyết Mai đang ngồi. Nó gọi 1 Pink lady và quay ra cười với Tuyết Mai

- Chào, biết tên nhau cả rồi nhé, khỏi giới thiệu dài dòng

- ok, nhưng sao cô biết tôi có mối thù với Trúc? – Tuyết Mai ngạc nhiên hỏi

- Tôi biết chứ, Tuyết Mai hoa khôi của trường, ai lại ko biết - Minh Hồng tủm tỉm cười

- Àh, Uhm – Tuyết Mai cười nhẹ, 2 từ “hoa khôi” sao nghe êm tai thế

- Vậy mà hoa khôi lại bị 1 con nhỏ khố rách ao ôm cướp trên giàn mướp người mà mình thầm thương trộm nhớ - Minh Hồng chậm rãi nói tiếp, câu này khiến Tuyết Mai đổi sắc mặt, hơi ấm ức, hơi ngượng, nhưng Minh Hồng nói đúng.

- Thế còn cô, cô có mối thù gì với nó chứ

- Nó cũng cướp bạn trai ah ko chồng chưa cưới của tôi – Minh Hồng bực bôi

- Chồng chưa cưới hả? – Tuyết Mai ngac nhiên vì ở tuổi này mà đã cưới chồng

- Ừh, gia đình chúng tôi có đính ước với nhau, con nhỏ biết vậy mà vẫn cứ lao vào Long

- Long? Có phải Trần Tuấn Long ko?

- Đúng rồi, cô cũng biết sao?

- Biết chứ, đại thiếu gia của chủ tịch tập đoàn Hùng Long, có vẻ anh ta sâu đậm với con nhỏ Trúc lắm, có lần tôi ra dằn mặt con nhỏ thì anh ta lao ra bênh như thể muốn giết tôi vậy

- Thật sao? – Minh Hồng tức nghen giọng

- Thật!! – Tuyết Mai gật đầu

- Thôi đc, coi như chúng ta đều có mối thù với nó, vậy chi bằng chúng ta gộp sức lại làm con nhỏ đó phải điêu đứng

- Cô có kế hoạch gì chưa?

- Tất nhiên là có, ko thì tôi gọi cô ra đây làm gì, thế này nhé, chúng ta sẽ….sau đó….rồi…………………….Đó, kế hoạch là như thế đó

- Hay lắm, cô đúng là thông minh – Tuyết Mai cười

- Tất nhiên, tuy nhiên việc này ko thể thiếu cô đc. Chúng ta thống nhất thế nhé

- Ok

- Cụng ly vì sự hợp tác – Minh Hồng cười

- Ok

2 con nhóc, cười lớn, trong ánh mắt mỗi đứa ánh lên 1 niềm vui, niềm vui của sự trả thù, trông thật đáng sợ

…………………………………………� �………………………………..

“Ắ ttttt….xì iiiiiiiiiiiiii” sụt sịt…sụt sịt. Tự dưng thấy lạnh lạnh ở sống lưng, Trúc quay ra thấy cửa sổ vẫn mở, gió đang lùa vào. Thảo nào tự dưng hắt hơi….Con nhóc lon ton ra đóng cửa sổ vào, trời đang chuyển mùa, từng cơn gió lạnh đang ùa về, sắp đến mùa đông rồi. Đây là lần đầu tiên nó biết thế nào là mùa đông Hà Nội, trước kia chỉ nghe bố kể là mùa đông ở Hà Nội lạnh lắm, ko như trong miền Nam đâu. Bây giờ nó đã ở Hà Nội, thời tiết se se lạnh cũng khiến nó cảm giác tê cóng. Nó nhớ bố lắm. Ko hiểu sao dao này mạng trục trặc gì mà nó gọi cho bố ko đc, có gọi đc cũng chỉ là những âm thanh lúc đc lúc ko. Nó muốn hỏi bố rất nhiều thứ, trong đó có cả chuyện của Hoàng. Nó thở dài và khép cửa lại.

Nó chui vào chăn,…ấm quá!!! Thật là thoải mái!!! Nó thích thú cười 1 mình, có tin cuộc gọi đến nó nhấc mấy nghe

-

Là…của Long, nó mừng rơn

- Chưa, Trúc chưa ngủ, Long thức khuya thế?

-

- “ Long àh….”

- – Giọng Long tha thiết quá

- Trúc sẽ luôn ở bên cạnh Long mỗi khi Long cần Trúc, bởi vì…Long là bạn tốt nhất của Trúc

- Long nghèn nghẹn

- Àh, hiện tại là như thế là tốt nhất Long àh

-

- Long ngủ ngon nha

…………………………………………� �……………………………….

Thằng nhóc thở dài, nó nhớ lại chuyện lúc tối nay

- Tại sao? Tại sao con lại có thái độ như thế? Con muốn ta tức chết phải ko? – ông Trần gầm lên

- Thái độ gì cơ ạh?

- Minh Hồng là vợ sắp đính hôn của con thì con lạnh nhạt, mắng mỏ, đe dọa, còn cái con nhỏ kia thì con lại bênh vực nó. Con muốn người ta nhìn vào đánh giá gia đình ta ko ra gì phải ko?

- Minh Hồng nói với ba thế sao? – Long hỏi lại

- Đúng, hôm nay nó khóc lóc nói với ba thế, ba rất tức giận, nhưng nó nằng nặc xin ba ko phạt con, 1 người con gái như thế mà con còn đối xử đc như vậy sao. Con thấy có đáng ko

- Ba tin cô ta sao?

- Ít ra là ba tin Minh Hồng hơn là con nhỏ Trúc kia, nó ko đáng tin chút nào, nó có bạn trai rồi mà cứ bám riết lấy con là sao? Nó có ý đồ gì đây? Con phải tỉnh táo

- Bám riết? Tỉnh táo? Người bám riết con là Minh Hồng, cô ta ko ngừng chu chéo làm con ko chịu đc, còn người ko tỉnh táo là ba, ba bị che mắt bởi mấy lời giả dối của con nhóc đó.

“Bốp” – ông Trần tát 1 cái vào mặt Long

- Con im ngay, con dám nói những lời đó với ta sao, vì con nhỏ đó mà con hỗn láo với ta thế sao, con suýt chết vì nó 1 lần con ko nhớ hả. Từ nay ta cấm…cấm tiệt…con ko đc phép giao du với con nhỏ đó nữa – mắt ông Trần long lên sòng sọc

- Suýt chết ? Nếu có phải chết vì Trúc con cũng làm, ba có biết sau khi ba mẹ đi nước ngoài, người chăm sóc con lúc con ốm đau ngày đêm là Trúc, người ở bên cạnh an ủi con cũng là Trúc, người cứu mạng sống của con cũng là Trúc, từng đấy năm trời nếu ko có sự quan tâm chăm sóc của bố con Trúc thì ba mẹ ko đc nhìn thấy thằng con lành lặn thế này đâu. Ba mẹ là người vô ơn nên mơi nói thế - Long phẫn uất

- Cứu mạng sống của con ư? Ta thấy cô ta suýt giết chết con thì có đấy

- Phải, lần đó khi qua đường có 1 chiếc xe ô tô mất phanh lao tới, nếu ko phải Trúc lao ra đẩy con rồi bị thương thì con chết rồi, ba biết ko. Vậy mà người ta ko bao giờ kể công còn ba, ba chỉ biết lấy lỗi lầm của người ta ra mà lên án thôi. – Long gào lên và lao lên phòng

Ông Trần ngồi phịch xuống ghế, hóa ra là như thế ư, chẳng lẽ mình đã sai???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.