Lão Gia Có Hỉ

Chương 49




Sư phó chấn động, xoay đầu lại nhìn ta.

Ta nhìn sư phó, lại quay đầu nhìn Kiều Vũ. Tên nhân yêu chết tiệt, công phu của hắn thật đáng sợ! Kiều Vũ sẽ không sao chứ…

“Sư, sư phó…” Ta nắm thật chặt tay hắn “Chàng đi trước đi, ta sẽ lập tức theo sau.”

Sư phó nhìn ta, trầm mặc trong giây lát, khóe miệng chậm rãi thoáng hiện một nụ cười khổ: “Được, ta chờ nàng…”

Thật xin lỗi…

Nếu Kiều Vũ gặp chuyện gì không may… Ta xoay đầu nhìn về phía chiến trường, ngực đau đớn co rút từng cơn – vị thiếu niên với đôi mắt trong trẻo luôn luôn nhìn ta một cách trầm mặc, đã khắc sâu vào tận đáy lòng ta …

Công phu của Kiều Vũ hầu như hoàn toàn bị tên nhân yêu chết tiệt khống chế, có thể thấy, tên nhân yêu này hiểu biết rõ đường lối võ công của Kiều Vũ như lòng bàn tay, rất có thể những vết thương trên người Kiều Vũ đều do hắn gây ra!

Những người có thân thể khiếm khuyết, hơn phân nửa là có tâm lý tương đối biến thái, không phải loại điên cuồng thích làm những chuyện độc ác, tàn bạo thì cũng là loại điên cuồng thích được nhận những ngược đãi như vậy!

Bàn tay của tên nhân yêu giống như móng quỷ chụp lên đầu Kiều Vũ, Kiều Vũ tránh đi chỗ hiểm, nhưng trên vai lại trúng chiêu, năm ngón tay tên nhân yêu mang theo máu thịt lẫn lộn liên tục chụp tiếp, ta nhìn mà ê cả răng …

Đáng giận a! Lúc này ta quýnh lên nhưng lại không thể giúp được gì!

Sắc mặt Kiều Vũ trắng bệch, động tác bắt đầu rời rạc, ta đứng bên cạnh nhìn mà không biết làm thế nào, chỉ có thể ra sát chiêu – trong ba mươi sáu kế, tâm lý chiến đứng đầu!

“Nhân yêu chết tiệt, hoạn quan thối tha, đồ bất lực, đồ liệt dương, ẻo lả, tiểu bạch kiểm yếu ớt, quái đản, bất nam bất nữ, sinh nhi tử không có…ờ mà không đúng, ngươi có thể sinh nhi tử sao…”

Ta dồn sức rống hết cỡ, định lực của tên kia cũng khá, giận đỏ cả mặt, ra tay càng lúc càng sắc bén hơn …

“Ngươi cái thứ nhân yêu chết tiệt bị đoạn tử tuyệt tôn này, cả đời này không con không cháu, không người nối dõi, đúng là thứ không có trứng nên không biết đau mà! Võ công ngươi cao cường chắc là vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển hả? Muốn luyện võ công này tất nhiên là phải tự thiến trước rồi! Để ta tặng ngươi phần tiếp theo Cúc Hoa Bảo Điển đi, muốn luyện thần công phải bạo cúc hoa trước a…”

Rốt cuộc tên nhân yêu kia cũng bị ta chọc đến phát điên, nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người xông vào đánh ta, ta hét lên một tiếng bỏ chạy trối chết, Kiều Vũ được chút thời gian tạm nghỉ lấy hơi, xem xét vết thương trên vai, viện binh gần đó cuối cùng cũng giải quyết xong một đám người, vội chạy đến giúp đỡ, nhưng càng tệ hại hơn là viện binh của đối phương cũng đến!

Khá đông binh lính chạy về phía bên này, người của bên ta chặn tên nhân yêu lại, Kiều Vũ thân thể đẫm máu, ôm lấy eo ta, không nói hai lời lắc mình chạy trốn!

Hắn dồn sức hít sâu một hơi, bay qua mấy bức tường, cuối cùng mất hết khí lực ngã xuống dưới góc tường. Ta bị dọa đến mức răng rung đùi nhuyễn, vỗ nhẹ lên gương mặt trắng bệch của hắn “Kiều Vũ, ngươi còn chịu đựng nổi không?”

Khóe môi hắn giật giật, dùng hành động thực tế trả lời ta – vừa nhắm mắt vừa dựa vào người ta…

Trong đầu ta ầm vang, tay chân lạnh buốt, bấm lên nhân trung của hắn, nghẹn ngào gọi tên hắn: “Kiều Vũ… ngươi đừng dọa ta mà, ngươi, không phải ngươi dũng mãnh phi thường sao…”

“Ta không sao…” Rốt cuộc hắn cũng trả lời ta “Chỉ là bị kiệt sức thôi …”

Trước giờ ta không biết có vụ đánh tới kiệt sức như thế này, tên nhân yêu này thật quá đáng sợ!

“Tên nhân yêu này là ai mà võ công vừa cao cường vừa quá quỷ dị như thế?!”

“Hắn là cha ta…”

Ta: “…”

Aizz, để ta chết đi… Lúc nãy ta còn chửi hắn “Sinh nhi tử không có…” …

Chẳng lẽ sau khi hắn có Kiều Vũ rồi mới tự thiến? Thế gian này thật quá phức tạp a!

Ta nói: “Thật xin lỗi…”

Hắn nói: “Không sao…”

Ta tiếp tục không lời.”…”

Phía sau lại có truy binh đuổi tới, ta hoảng hốt dìu Kiều Vũ chạy bừa, thấy một gian tiểu viện lập tức mở cửa trốn vào trong, nơi đây trông có vẻ là phòng của Thái y, ta nhìn quanh bốn phía, tìm được một cái rương nhét Kiều Vũ vào, sau đó nhanh chóng xử lý sạch sẽ vết máu Kiều Vũ để lại.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ta không kịp nghĩ nhiều, lắc mình trốn vào một cái tủ.

Có tiếng cửa mở ra rồi đóng lại. Tim ta đập thình thịch như tiếng trống, nghe tiếng bước chân ngừng lại một lát, sau đó chuyển về phía bên trái – chỗ chiếc rương chứa Kiều Vũ!

Nhưng người này dường như không phát hiện ra gì cả, cũng không có phản ứng gì, trong tích tắc lại đi về phía ta. Ta siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ chỉ cần hắn mở cửa tủ, ta sẽ lập tức bóp chặt cổ họng của hắn…

Lúc cánh cửa tủ vừa được mở, trong nháy mắt, ta nhanh nhẹn vươn móng ra – trên tay tê rần, huyệt Dương Cốc bị điểm trúng nhanh như chớp, ngay sau đó ta bị túm lấy lôi ra, mười cây kim lần lượt cắm vào đại huyệt khắp thân ta.

Ta trợn tròn mắt nhìn vị thái y tuổi trung niên trước mắt này – không sai, chính là vị thái y đến xem bệnh cho Hoàng đế!

Tiếng ồn ào càng ngày càng gần, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài, hừ lạnh một tiếng chụp ngang eo ta, người ta cứng còng như cương thi bị ném lên thớt…

Ta dùng mắt trừng hắn – ngươi muốn làm gì đây?!

Hắn lại châm thêm mấy kim, nhất thời, ta biến thành một cái xác – cảm giác tim đập chậm lại, hô hấp mỏng manh hầu như không có, máu chảy chậm lại, thân thể bắt đầu trở nên lạnh lẽo – tên thái y này, chẳng lẽ là một tên sát nhân cuồng biến thái?

Ta không thể động đậy, nhưng còn có thể nghe thấy âm thanh xung quanh – ví dụ như tiếng mài dao…

Cửa bị đẩy ra – Ah, lính đại ca, cứu… cứu ta đi! Ta thà bị nhân yêu đánh chứ không muốn bị tên thái y biến thái này mổ sống a – trong hoàng cung này toàn là thứ biến thái không!

“Chung đại nhân.” Giọng của lính đại ca có chút cung kính “Ta phụng mệnh đến điều tra thích khách.”

“Ừ.” Thái y biến thái lãnh đạm đáp lại một tiếng “Tùy ngươi. Ta đang khám nghiệm tử thi, đừng quấy rầy ta.”

“Vâng.” Giọng người nọ chẳng những cung kính mà còn sợ hãi.

Lão tử là người sống, ngươi khám nghiệm tử thi gì chứ!

Hắn tiếp tục mài dao, sau đó, ta cảm giác thấy có vật gì đó chạm lên bụng ta – ta thật muốn bật dậy rú lên a…

Không biết con dao kia có cắt xuống hay không, nhưng ta rõ ràng cảm giác được trên ngực mình bị châm đầy kim – Xì, chỗ đó mà ngươi cũng châm – sao ta lại có cảm giác quen thuộc như thế chứ, giống như là đang bị báo ứng, hoặc có thể nói là bị báo thù…

Mới ra khỏi hang hổ, giờ lại lọt vào miệng sói a!

Tên lính kia nói: “Đã quấy rầy Chung đại nhân rồi, chúng ta đi thôi!”

Đừng đi! Các ngươi trở về đây! Cứu, cứu lão tử a!

Nhưng bọn họ không nghe được tiếng gọi dưới đáy lòng của ta, cứ thế mà vô tình bỏ ta đi, còn tên thái y biến thái lại lạnh lẽo rét buốt nhìn ta, nói: “Muốn cầu cứu sao?”

Ta thật muốn giơ ngón cái lên mà.

Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi rút ngân châm trên người ta đi, tri giác lại từng chút từng chút một trở về …

Cuối cùng, ta mở to mắt nhìn hắn, bi phẫn nói: “Yến Ly, ngươi cứ việc nhân dịp này báo thù đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.