Lão Gia Có Hỉ

Chương 30




Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Đừng động thủ by khanhdoan “Mặc sư bá, ngươi không mở cửa cho ta vào à?”

“Ờ, ngươi đợi một chút.” Dường như đến lúc này Mặc Duy mới nghĩ đến chuyện này, thu hồi cây quạt cắm trên eo, hai bàn tay vịn vào đầu tường leo xuống, có lẽ là bên dưới có sẵn thang, ta thầm rủa hắn ngã một cái cho đáng đời!

Ta và Mặc Duy chính là bát tự không hợp nhau, tử tế mà nói thì hắn rất giống một ai đó, mười ngày nửa tháng không bị ta đập là toàn thân không được tự nhiên, có lẽ nếu ta mở tiệm tẩm quất, hai người bọn họ nhất định sẽ là khách quen.

Mặc Duy chậm rì rì bò từ trên tường bò xuống, thế nào cũng sẽ phủi phủi lại y phục, sửa sang lại quần áo cho tề chỉnh, khẳng định bản thân mình là hình người dạng cẩu rồi mới dám gặp người.

Ta chờ đến nỗi mất bình tĩnh, thò tay vỗ vỗ vào cánh cửa. “… Mặc sư bá.” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa lỡ mồm lỡ miệng gọi hắn là cẩu tặc. “Ngươi mau chút đi a!”

Khó khăn lắm hắn mới mở được cửa, quả nhiên là một dáng điệu cầm thú áo mũ chỉnh tề.

Chậc chậc, thằng nhãi này, hơn nửa năm không gặp, trổ mã càng ngày càng bóng mượt, nhìn như vầy ai mà ngờ được hắn là một tên đoạn tụ. Áo dài xanh nhạt, mũ gắn bạch ngọc; quạt xếp khẽ lay động, mái tóc tung bay; một đôi mắt ẩn tình đưa tình, chưa nói đã cười; tay áo phất phơ, tao nhã mà không phóng đãng.

“Mặc sư bá vẫn phong độ như xưa, gươm quý không bao giờ cùn a!” Ta cười hì hì khen tặng.

Mặc Duy híp híp mắt lại ra vẻ rất là hưởng thụ, sau đó mới mở mắt nhìn ta. “Tiểu Ngọc nhi, ngươi lại mượt mà ra thêm một vòng nữa rồi.”

Tất nhiên, gà nướng mà, ăn thì phải béo ra chứ…

Ta kéo tay hắn bước vào trong cứ y như là nhà của mình vậy – không đúng, nhà này vốn thật là nhà của ta mà!

“Tiểu Ngọc nhi, không cần vội vã như thế!” Mặc Duy lắc đầu thở dài “Sao tự nhiên hôm nay lại đột nhiên nhớ đến sư bá vậy?”

Xì, ta khách khí một chút hắn còn tưởng thiệt!

“Tiểu Ngọc nhi ta giờ giờ phút phút đều nhớ mong sư bá lắm lắm a, một ngày không gặp như cách ba thu, nghe nói sư bá tới Lạc thành, hận không thể chắp cánh bay tới gặp!” Ta tìm một chỗ ngồi xuống, chân bắt chéo hếch lên, bưng cốc trà ực một hớp, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, chân thành nói.

Khóe miệng Mặc Duy giật giật. “Tiểu Ngọc nhi không có chuyện gì quan trọng sẽ không đến, tâm ý của ngươi sư bá ta hiểu được.” Nói rồi nhướng mắt, lộ ra nụ cười bỡn cợt.

Ta khẽ đổ mồ hôi, ha hả cười gượng, ý hắn muốn nhắc tới chuyện ta đã thiết lập cơ quan liên hoàn bẫy hắn, nhưng ta không thể tự mình nhảy vào hố được, thế là làm ra vẻ không biết, không hiểu gì, nói: “Tiểu Ngọc nhi và sư bá tâm ý tương thông, như trăng sáng trên biển gì gì đó, chân trời cách biệt, gặp nhau không bằng tưởng nhớ về nhau, có gặp cũng vậy thôi!”

Khóe mắt khóe môi Mặc Duy co rút lại. “Ngươi được Đông Ly dạy dỗ càng ngày càng ướt át a.”

Ta cười ha hả khiêm tốn nói. “Làm gì có, làm gì có, khéo tay dễ ướt, chăn dày khó ướt a!”

Mặc Duy cũng ngồi xuống đối diện với ta, cười tít mắt trả lời: “Đối với ngươi thì có gì mà khó chứ.”, lại nói tiếp “Ngươi cũng đừng giả mù sa mưa với sư bá nữa, lần đầu tiên ngươi bị nguyệt sự cũng là ta đã đi mua băng nguyệt sự giúp ngươi, một chút xíu ý đồ này của ngươi sao có thể giấu được người anh minh cơ trí như sư bá ta?”

Mặc Duy a Mặc Duy, ngươi muốn chết tươi hay là muốn sống khô đây!

Ta cũng thu hồi khuôn mặt tươi tắn, thở dài: “Quả nhiên, người hiểu rõ ngươi nhất là kẻ địch của ngươi…”

“Ta là kẻ địch của ngươi?” Đuôi lông mày Mặc Duy nhướng cao lên chót vót.

“Không phải, không phải, không phải.” Ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, người ta khách khí với ngươi, ngươi cũng đừng lấy đó làm may mắn. Tên cẩu tặc Mặc Duy này lòng dạ hẹp hòi, không dễ đắc tội được. Ta dời ghế dựa đến bên cạnh hắn, ôm vai hắn, cười hì hì nói: “Coi ngài nói kìa, lời này sao có thể nói thế a! Lần đầu tiên ta bị nguyệt sự, cũng là ngươi đã mua băng nguyệt sự cho ta, làm sao ngươi có thể là kẻ địch của ta được, mà là ta coi ngươi như khuê mật của mình!”

“Khuê… mật…” Bàn tay nắm cán quạt của Mặc Duy cứng đờ, gân xanh nơi huyệt Thái Dương nhảy lên vài cái, nhẹ nhàng thở dài nhận mệnh. “Khuê mật thì khuê mật…” Hắn cam chịu nói “Tiểu Ngọc nhi, mới có hơn nửa năm mà ngươi càng ngày càng khua môi múa mép a.”

Bất cứ thứ gì có thể ngược chết ngươi, ta đều làm . . .

Đối với sự đánh giá này của hắn, ta không lấy thế làm hổ thẹn, ngược lại còn thấy hãnh diện, che miệng cười hềnh hệch, nói: “Mặc sư bá thật cao kiến!”

Mặc Duy mệt mỏi đỡ trán, khóe mắt quét lên mặt ta, lắc đầu liên tục, nói: “Trò giỏi hơn thầy, ta thật không bằng…”

Ta an ủi vỗ vỗ vai hắn “Không dám, không dám, ta thật lòng xem ngài là khuê mật mà.” Nói rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn “Như thế này, hiện tại ta đang gặp một vấn đề vô cùng khó khăn, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có ngươi có thể tâm sự với ta thôi.”

Hắn lấy làm ngạc nhiên, theo thói quen xòe cây quạt ra, híp mắt soi ta từ đầu đến chân, khóe miệng khẽ nhếch lên, trầm tư hỏi. “Tiểu nha đầu ngươi lại có âm mưu xấu xa gì nữa đây?”

Aizz, đầu năm nay lòng người toàn nghĩ đến chuyện tối tăm u ám không…

“Có lòng tin với ta một chút đi, có được không!” Ta liếc hắn một cái “Thật ra ta chỉ muốn hỏi một vấn đề rất nhỏ mà thôi, không phải ngươi có tiếng là Bách Hiểu Sanh ở đế đô hay sao? Không phải ngươi tự cho là hiểu biết ta từ gốc đến ngọn hay sao? Trước khi ta hỏi ngươi vấn đề quan trọng, ta sẽ thử ngươi một vấn đề nhỏ này trước đã!”

Mặc Duy cười cười tự tin, xếp quạt đánh vào lòng bàn tay. “Ngươi hỏi đi!”

Ta cười hừ hừ nói: “Tốt… Vậy ta hỏi ngươi, trong năm vị công tử nhà ta, người nào vẫn còn giữ mối quan hệ thanh thanh bạch bạch cùng ta?”

Lời còn chưa dứt, Mặc Duy mặt không đổi sắc, nhưng cây quạt gõ chậm lại.

“Tiểu Ngọc nhi a…” Mặc Duy kéo dài âm cuối, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt chứa đầy hoài nghi, chế giễu, đắc ý… Lão nam nhân này, tuổi cả đống rồi mà còn bày đặt ra vẻ phong tình vạn chủng. “Một chút kỹ xảo nhỏ nhoi này của ngươi chỉ lừa gạt được người tầm thường thôi, dám khoe khoang trước mặt sư bá ta, ngươi còn non lắm!”

Cốc, cốc, cốc!

Song song với ba chữ cuối cùng, Mặc Duy xếp quạt lại gõ liên tục ba cái lên trán ta. Ta nổi giận, nâng tay che trán. “Sao ngươi đánh ta! Quân tử động khẩu bất động thủ!”

Mặc Duy kề sát lại, cười tít mắt nói: “Cái này không phải giống như ngươi đã nói sao? Thương yêu, thương yêu chính là ngươi thương (đau) ta yêu. Ta là đang thương yêu vãn bối ngươi a! Thử vấn đề nhỏ gì chứ, đây mới chính là vấn đề quan trọng mà ngươi muốn hỏi! Giả tức thật, thật tức giả, chiến tranh không ngại dối lừa, trình độ ngươi còn kém lắm!”

Chậc chậc, quả nhiên là gừng càng già càng cay!

“Được rồi, cứ coi như là đã bị ngươi nhìn thấu, vậy ta cũng không giấu ngươi nữa.” Ý thức được vị “sư bá” trước mắt này chính là “đại tài” trong miệng sư phó, cho dù thật giả ra sao, ta ngoại trừ ngoài miệng hơn được hắn ít lời, nắm tay hơn được hắn một chút bạo lực, chứ còn chân chính đấu trí, ta chưa từng thắng qua hắn, vẫn là không nên giở thủ đoạn trước mặt hắn.

“Ta hỏi ngươi chuyện này…” sờ sờ cằm, đắn đo một lát, ta hỏi “Có phải là ta… thiếu Yến Ly cái gì đó hay không?”

Mặc Duy nhíu mày “Ngươi muốn hỏi có phải quan hệ giữa ngươi và Yến Ly còn thanh bạch hay không? Chuyện này, bộ bản thân ngươi cũng không biết sao?”

Ta buông tay xuống. “Nếu ta biết thì ta cần gì phải hỏi ngươi. Thôi được, thay vì hỏi ta có bị Yến Ly ngủ qua hay chưa, chi bằng hỏi Yến Ly có bị ta ngủ qua hay chưa. Ta biết, với tính tình của hắn, cho dù có trúng gấp đôi liều lượng Xuân Phong Nhất Độ cũng chỉ kềm nén cho tới chết, nhất định sẽ không dám xằng bậy đối với ta, cũng không phải là hắn cao thượng ngạo mạn, thà chết chứ không chịu khuất phục gì, mà đơn giản chỉ là vì hắn chướng mắt ta. Còn ta thì khác, vì mạng sống, rất có khả năng… Ờ, ngươi cũng biết rồi đó. Cho nên ta nghĩ, có phải là dưới một tình huống khó nói nào đó, ta phát sinh quan hệ với Yến Ly, sau khi xong chuyện thì quên đi sạch sẽ khô ráo, con người hắn, ít nhiều gì ngươi cũng biết, sĩ diện muốn chết, thuộc loại vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả Đường Tư. Đường Tư chỉ khó chịu ngoài mặt thôi, chứ còn hắn là khó chịu từ trong ra ngoài, nhưng có chết cũng không chịu thừa nhận là mình khó chịu. Nếu thật sự phát sinh chuyện như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước, càng sẽ không để người khác nói với ta, chỉ biết đợi ta tự mình nhớ lại, ta mà nhớ không ra thì cả đời này hắn sẽ khó chịu cho đến chết a!”

Vì thế hắn thích trút căm phẫn trên người ta như vậy, rất có khả năng là vì nguyên nhân này.

Nói nhiều như thế làm ta lại khát, vừa ngâm trà vừa đợi Mặc Duy trả lời.

“Chuyện này…” Mặc Duy thu lại vẻ mặt đầy hứng thú, cặp mắt đảo quanh thân ta như kẻ trộm, ta xoay đầu nhìn hắn, nói “Ngươi phải nói thật a!”

“À à…” Mặc Duy cười mà không đáp. “Trước tiên ngươi nói cho ta biết đã, ngươi có cảm giác gì đối với Yến Ly?”

Cảm giác gì?

Chuyện đó… Nói thật, trong mấy người bọn họ, ta và Yến Ly có thể gọi là “ngược luyến tình thâm”, ngay từ đầu người bị ngược là hắn, sau người bị ngược là ta. Cái gọi là quả báo nhãn tiền chính là như thế, những gì ta đã từng làm trên người hắn, giờ mỗi một thứ hắn đều trả lại cho ta. Thậm chí ta châm lên người hắn mấy cái, hắn cũng thù dai từng cái từng cái châm trả lại, vị trí cũng không xê dịch chút nào… Ta quăng hắn vào hồ khiến hắn lạnh cóng, hắn cũng quăng ta vào nồi thuốc sôi ùng ục, ta rắc hắn Xuân Phong Nhất Độ, tuy hắn không có rắc lại, nhưng thời gian hắn chữa bệnh cho ta, quả thật không ít lần hắn thừa dịp người khác không có mặt mà tha hồ khiêu khích ta. Là một đại phu, hắn có thể lòng không mang tà niệm gì mà xoa xoa bóp bóp trên người ta, nhưng ta tốt xấu gì cũng là một người còn sống, có cảm giác, có phản ứng a, thế mà hắn lại điểm huyệt đạo của ta, khiến ta dục hỏa thiêu đốt nhưng lại không làm được gì, hắn thì lạnh lùng ngồi một bên, nói: “Giới sắc.”

Những chuyện như thế, y chang như những gì ta đã làm đối với hắn lúc đầu ở Bạch Hồng sơn trang, hầu như không hề sai một chút nào…

Ta lại không phải là một người thụ ngược cuồng như Mặc Duy, nếu hắn đối với ta như thế, ta làm sao có thể thích hắn. Nếu hắn chỉ ngược ta, cùng lắm là ta nghĩ đến ơn cứu mạng của hắn, độ lượng vung tay lên nói: thôi, không so đo nữa.

Nhưng mà hắn a, có chút hành vi lén lút mờ ám sao có thể thoát khỏi cặp mắt thần của lão gia ta được.

Lúc ta bệnh nặng chưa khỏi, cả đêm đều là hắn canh bên người ta, ăn không ngon ngủ không yên mà túc trực bên giường, hầu như ta vừa động đậy gì là hắn lập tức tỉnh lại, phản ứng đầu tiên khi hắn tỉnh dậy là bắt lấy cổ tay ta thăm mạch, miệng thì thầm trong vô thức: “Thế nào rồi, còn đau không?”

Ta thấy mắt hắn lim dim buồn ngủ, rõ ràng còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thế là nhẹ nhàng trả lời: “Ta không đau nữa, chàng ngủ đi…”

Hắn có lẽ cũng không nghe được ta nói gì, hồi lâu sau, chắc là mạch đập của ta ổn định lại, hắn mới thở nhẹ ra, buông tay ta ra, tiếp tục nằm xuống bên mép giường mà ngủ. Ta nhìn gương mặt tiều tụy của hắn dưới ánh nến mà trong lòng chua xót vô cùng, sự đau đớn này ảnh hưởng đến vết thương cũ, khuyếch đại lên thành vô cùng vô hạn, cho nên lúc ấy ta tự nhủ, sau này cho dù hắn có đối xử với ta như thế nào, ta cũng sẽ không so đo với hắn.

Sau khi tỉnh lại, tháng thứ hai ta dần dần có thể xuống giường đi lại vài bước, hắn cũng theo sát một tấc không rời, bất quá chỉ dõi mắt từ xa, châm chọc, khiêu khích, kích thích ta, Liên nhi nửa đỡ ta, ta dứt khoát bỏ nàng ra, chao ôi kêu lên một tiếng ngã xuống người Liên nhi. Mặt hắn lập tức biến sắc, vội chạy tới, thông thạo dùng châm đục khoét trên người ta. Nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, đột nhiên ta cảm thấy mình làm như thế thật không phải…

Mà hắn quả nhiên nổi giận, phẩy tay áo bỏ đi.

Liên nhi nói: “Lão gia a, chuyện này sao có thể đùa được? Yến công tử thật rất lo lắng cho ngài!”

Ta cũng hối hận, tối đó, hắn lạnh mặt quăng ta vào nồi thuốc, không thèm tranh cãi với ta như thường ngày. Ta mặt dày ra sức nói nhảm, cười làm lành với hắn, hắn chỉ hừ mũi đáp lại ta…

Sau hắn giúp ta lau khô thân thể, ôm ta đến trên giường, ta rốt cuộc nhịn không nổi, tóm chặt cổ hắn, tức giận trừng mắt nói: “Ta đã ăn nói khép nép đến mức này rồi, chàng còn không vui chỗ nào chứ!”

“Nàng muốn ăn nói khép nép là chuyện của nàng, ta vui hay không là chuyện của ta, chuyện của nàng mắc mớ gì tới ta, chuyện của ta lại mắc mớ gì tới nàng!” Rốt cuộc hắn mới lên tiếng, bàn tay ôm ta bỗng dưng chặt hơn một chút.

“Không dính dáng gì tới chàng thì chàng cần gì tận tâm tận lực chăm sóc ta như vậy! Đừng tưởng rằng ta không biết chàng làm cái gì! Ta biết máu chàng quý giá, có cần phải cho ta uống nhiều như vậy hay không! Chàng con người hẹp hòi này, ta chỉ lừa chàng một chút chàng liền lập tức trở mặt, ta uống nhiều máu của chàng như vậy, chàng muốn truy đuổi ta đến tận kiếp sau phải không!”

Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, trong phút chốc lại đỏ lên, điệu bộ vừa phẫn nộ vừa lúng túng như bị vạch trần bí mật. “Đó cũng là chuyện của ta mà thôi!”

“Được!” Ta khó thở cười “Chàng thả ta xuống đi, giờ ta không cần chàng chăm sóc nữa!” Nói xong lập tức giãy dụa lên trong lòng hắn, dùng lực đẩy hắn, hắn lung lay một chút, đứng không vững, eo đụng mạnh vào góc bàn, có lẽ là đau lắm nên mặt hắn biến sắc, tay lỏng ra, ta suýt chút nữa ngã xuống dưới giường, hắn cả kinh, vội vàng nhào lại, đỡ ngang eo ta, ta lăn vào giữa giường, còn bụng của hắn lại va vào mép giường mà lăn lên giường, hắn chẳng quan tâm đến vết thương của chính mình, duỗi tay ra ôm ta vào lòng, vội hỏi: “Nàng bị va phải, có đau không?”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn không hề chớp mắt, trán bị đụng vào tường nhưng không nặng, ít ra so với hắn, vết thương này có là gì. Ta thấy hắn đau đến nỗi đôi môi trắng bệch, duỗi tay sờ sờ lên khóe môi của hắn, sững sờ hỏi: “Chàng có đau không?”

Quên mất là ai đã chủ động hôn trước, chỉ nhớ là trong suốt quá trình hơi có chút khó thở, kết quả là tim đập dồn dập, không biết vị thuốc Đông y đầy miệng ta có làm đắng hắn hay không, nhưng có lẽ hắn cũng đã quen mùi vị hơi hơi cay đắng này rồi, còn ta lại nếm được vị bạc hà lành lạnh trong môi và răng hắn… Ta ra vẻ bình tĩnh ôm cổ hắn, mặt chôn trước ngực hắn, thật ra trong lòng thầm điên cuồng rống to: chết rồi, chết rồi, lại trêu chọc thêm một người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.