Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 481 Bọn họ làm sao giống với em được




Hai anh em Hạ Lăng và Hạ Bảo cô đơn ngồi ở phòng ăn, nhìn thức ăn ngon đầy bàn.

Hạ Bảo nói: "Anh trai, có phải chúng ta sắp có em gái rồi không?"

Đọc nhanh ở VietWriter

"Dựa theo hai án lệ lần trước, tỷ lệ là em trai cao hơn em gái một chút." Hạ Lăng vừa nói, vừa tao nhã bình tĩnh dùng cơm.

Ở phần lễ nghi trên bàn ăn, Hạ Lăng vẫn luôn rất chú trọng. Hạ Bảo cẳn cái thìa: "Em không muốn em trai đâu, muốn em gái cơ" Trong phòng ngủ. Trong không khí vẫn còn tràn ngập mùi mờ ám.

Tô Lan Huyên hai má phiếm hồng, trợn mắt nhìn Lục Đồng Quân: "Anh ngồi dậy, em có việc trao đổi với anh."

Đọc nhanh ở VietWriter

Lục Đồng Quân ăn no uống đủ, trong lòng vô cùng dễ chịu: "Bà xã, có gì dặn dò?"

Trong mắt Lục Đồng Quân tràn đầy sự cưng chiều với Tô Lan Huyên, một bộ dáng nghe lời vợ, Tô Lan Huyên dở khóc dở cười.

"Anh không thể lấy khí thế lúc anh ở công ty, hoặc là lúc lãnh đạo mấy người trong Bóng Đêm để nói chuyện sao?"

"Bọn họ làm sao giống với em được." Lục Đồng Quân dựa vào đầu giường, châm một điếu thuốc".

Xong chuyện thì làm một điếu thuốc, vui sướng như thần tiên.

Tô Lan Huyên tựa cằm lên trên ngực anh, ngón tay không thành thật về vòng tròn trên ngực anh: "Chồng à, thế nhưng em muốn nhìn bộ dáng anh ngầu một chút, ác một chút, lạnh lùng một chút."

Việc này điển hình cho ăn kẹo ngọt quá nhiều, muốn ăn đắng ăn bùi.

nhìn người phụ nữ khác lấy một cái, chỉ có xoay vòng quanh em, chưng chiều em, theo em"

Nghe vậy, Lục Đồng Quân nở nụ cười: "Sự giác ngộ của Lan Huyên rất được đó, không uổng công anh nhọc công một phen, mấy người đó càng huyên thuyên sau lưng, thì chứng tỏ là càng ghen tị, cái nhìn của người ngoài, không quan trọng, em đừng để ý đến mấy người đó. Thế nhưng, cái đứa không có lương tâm như em, vẫn biết lòng dạ của anh đối với em, mới vừa rồi còn câu kết với các con, cố gắng dùng phép nhà để chăm sóc anh".

"Vậy chẳng phải bây giờ em đang bị phép nhà của anh chăm sóc hay sao. Tô Lan Huyên nhỏ giọng thầm thì.

Ý cười trên miệng Lục Đồng Quân càng thêm đậm: "Không có chút phép nhà, không trị được em sao".

Tô Lan Huyên trở mặt: "Hử?" Lục Đồng Quân biết điều sửa lời: "Là chăm sóc em"

Tô Lan Huyên đổi một tư thế khác, nằm trong khuỷu tay của Lục Đồng Quân: "Các con muốn chơi đùa, em phải phối hợp với chúng nó chứ, trong cái này này, đã áp lực quá lâu rồi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.