Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 449 Chỉnh đốn hợp nhất ư?




Anh luôn cho cô những gì ngọt ngào nhất và không bao giờ để cô phải chịu chút đau khổ nào.

Anh đã trao trọn niềm tin cho cô.

Đọc nhanh ở VietWriter

Tô Lan Huyên cúi xuống hôn lên trán Lục Đồng Quân rồi ôm đầu anh dựa vào trong vòng tay cô: “Chỉ cần gia đình khỏe mạnh là tốt rồi, mẹ ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ vui mừng cho chúng ta”.

Lục Đồng Quân ôm eo Tô Lan Huyên, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại và hưởng thụ sự tĩnh mịch này.

Nhưng cuối cùng, sự im lặng này lại bị phá vỡ bởi tiếng chuông điện thoại.

Đọc nhanh ở VietWriter

Là điện thoại từ bộ thông tin của Bóng Đêm gọi tới, Lục Đồng Quân không thể không nghe. Sau khi nghe xong điện thoại thì vẻ mặt của Lục Đồng Quân trở nên nghiêm túc.

Tô Lan Huyên hỏi: “Ông xã, sao vậy?” “Thiên Dạ bị người khác chỉnh đốn hợp nhất rồi” “Chỉnh đốn hợp nhất ư?”.

Tô Lan Huyên vô cùng kinh ngạc: “Là Ngô Anh Phàm hay là Lương Vân Sơn vậy?”

Lục Đồng Quân lắc đầu: “Đều không phải. Là một người mà anh tạm thời không biết rõ, cũng chưa từng gặp mặt bao giờ. Chỉ biết là người này rất trẻ, có thể chỉnh đốn và hợp nhất được một Thiên Dạ chia năm sẻ bảy thì không phải là người bình thường.

Điều mà Lục Đồng Quân càng lo lắng chính là không biết ai sẽ dám tiếp quản một tổ chức Thiên Dạ sắp tan rã đây?

“Lần này Lệ Quốc Phong không ngờ rằng nền móng mấy chục năm của Thiên Dạ không thể tan rã trong một sớm một chiều được. Dù sao Thiên Dạ vẫn là một miếng thịt, vẫn còn có rất nhiều người muốn ăn nó” Tô Lan Huyên nắm lấy cánh tay của Lục Đồng Quân: “Bất kể là ai chỉnh đốn và hợp nhất Thiên Dạ thì chỉ cần Lệ Quốc Phong bị nhốt trong đó, đối với chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng gì cả”.

“Lan Huyên nói đúng” Lục Đồng Quân khẽ mỉm cười: “Bây giờ Thiên Dạ đã được đổi tên thành Vương Bài. Có thể sự thật chính là như em nói, nó được chỉnh đốn và hợp nhất bởi một người thèm muốn lực lượng tàn dư của Thiên Dạ. Có hàng trăm hàng ngàn tổ chức trên giang hồ, nếu Vương Bài muốn bộc lộ tài năng thì trong một khoảng thời gian ngắn là điều không thể”

Đêm khuya. Làn gió mát lạnh thổi qua, hơi lành lạnh.

Tô Lan Huyên vô thức ôm hai cánh tay vào nhau xoa xoa, chỉ một hành động nhỏ của cô cũng bị Lục Đồng Quân để ý. Anh cởi áo khoác khoác lên cho Tô Lan Huyên: “Em vào nhà nghỉ ngơi trước đi, anh ngồi ở chỗ này một lát” .

“Em muốn ở bên cạnh anh” Tô Lan Huyên nắm chặt tay của Lục Đồng Quân: “Anh nói xem, ngày mai Tần Kiều Lam có đến không?”.

Tô Lan Huyên vẫn lo lắng không yên, không biết Tần Kiều Lam có tới hay không.

Tần Kiều Lam suýt chút nữa đã bị bắt rồi, Lục Minh Húc đã bị sa lưới, Lạc Huy Hoàng bị diệt khẩu. Trên lưng cô ta đã cõng hai mạng người, đó là của Lạc Huy Hoàng và Trần Hương Thủy, chưa kể đến việc trước đó cô ta đã bắt cóc Hạ Bảo và Tứ Bảo.

Bất kể là cái nào cũng đủ để Tần Kiều Lam bị xử bắn rồi.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Đồng Quân nhìn về phía xa xăm: “Nhất định cô ta sẽ tới.”

Nhà họ Tô.

Tô Khánh Thành ngủ một giấc, nửa đêm mắc tiểu nên thức dậy đi vệ sinh. Sau đó ông ta lại mất ngủ liền đi xuống lầu tìm cái gì đó để ăn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.