Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 356 Nhanh, ác, chuẩn.




Không hiểu ngôn ngữ thì làm sao giao tiếp được chứ?

“Em không hiểu, ngoài quốc ngữ và tiếng Anh em không biết những tiếng khác. Trước đây đều do Hồng Hoa dịch cho em” Lâu Yến Vy nói: “Em với Hồng Hoa vì để tiết kiệm thời gian và trí não nên cô ấy học tiếng Bồ Đào Nha, tiếng Đức, tiếng Pháp, em thì học tiếng Anh”

Đột nhiên Tô Lan Huyên cảm thấy rất thông cảm cho Bạch Hồng Hoa.

Đọc nhanh ở VietWriter

Lâu Yến Vy không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, chuyên môn của cô ta là tấn công.

Để cho cô ta đánh nhau thì còn có thế, nhưng để cô ta học những trò trẻ con kia cô ta sẽ ngủ gật mất.

Tô Lan Huyên khẽ thở dài, nói chuyện với quầy lễ tân bằng tiếng Bồ Đào Nha, sau đó quầy lễ tân cử người dẫn Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy vào phòng.

Vệ Đông vẫn đang cầm đồ ở phía sau.

Thấy Tô Lan Huyên dùng tiếng Bồ Đào Nha giao tiếp với mọi người lưu loát như vậy, Lâu Yến Vy rất ngưỡng mộ: “Chị, chị lợi hại thật đấy”.

Đọc nhanh ở VietWriter

“Chị từng học ngôn ngữ, trước kia đi làm ở công ty cũng từng làm nghề phiên dịch”

“Vậy chị biết bao nhiêu thứ tiếng vậy?”

Tô Lan Huyên suy nghĩ một chút nói: “Hồi đó chị đi học năm tiếng, sau khi tốt nghiệp thì tự học thêm ba thứ tiếng nữa”

“Chị ơi, hóa ra chị còn là học bá nữa” Lâu Yến Vy vô cùng ngưỡng mộ.

“Chị cảm thấy học ngoại ngữ rất thú vị, đặc biệt là các ngôn ngữ ít phổ biết, và hơn nữa học ngôn ngữ còn có thể hiểu thêm về lịch sử của ngôn ngữ đò, vô cùng có ý nghĩa”

“Cái đó chỉ thú vị đối với người có đầu óc tốt như chị thôi, còn đối với em mà nói nó chính là cực hình đấy”

Lâu Yến Vy không thích học, đọc sách chỉ được ba phút

là đã ngủ mất rồi.

Hai người đi thang máy lên tầng năm, vừa ra khỏi thang máy, trong hành lang bồng nhiên ồn ào.

Hai người đàn ông đang đánh nhau, nói cho đúng là đang liều mạng.

Trên thảm ở hành lang có vết máu, những vị khách khác đứng ở cửa không dám đến gần. Các nhân viên an ninh của khách sạn thì ầm ĩ, tất cả đều bằng tiếng Bồ Đào Nha: “Mời các anh đi ra ngoài, không được gây chuyện ở chỗ này”.

Hai người họ đánh nhau khó mà tách ra được, dáng vẻ như đánh nhau đến chết cũng không buông tha.

Tô Lan Huyên cảm nhận được thị trấn hỗn loạn như thế nào, một cô gái nhỏ xinh đẹp dẫn bọn họ lên tầng, dáng vẻ như không thấy đó là chuyện gì lạ: “Kính chào quý khách mời đi bên này ạ”.

Tô Lan Huyên thực sự khâm phục, cô ta quá bình tĩnh.

Lâu Yến Vy liếc nhìn hai người đang đánh nhau, chậc chậc một tiếng: “Quá yếu, quá không chuyên nghiệp, xoay tay một cái, ném qua vai sau đó khóa cột sống của đối phương lại dùng sức một chút là có thể lấy mạng đối phương ngay lập tức, chuyện đơn giản như vậy mà họ còn lâu la”

Tô Lan Huyên: “..”. Cô chỉ nghe thôi đã cảm thấy nổi da gà rồi.

Tất cả mọi người đều đang xem trò vui, quan sát thái độ của họ, Tô Lan Huyên lần đầu tiên tới đây, cho dù trong lòng có chút chấn động, nhưng cũng sẽ không quản chuyện không đâu.

Cô và Lâu Yến Vy chuẩn bị vào phòng thì gã đàn ông to lớn đầu trọc bị đè trên mặt đất thoát ra, chạy về phía họ.

Lâu Yến Vy ra đòn như vừa rồi đã nói với Tô Lan Huyên.

Bàn tay nhỏ dài nắm lấy vai của đối phương, dùng sức ném qua vai, trói phần lưng của đối phương lại.

Tô Lan Huyên nhìn hành động của Lâu Yến Vy, cô giật. mình đến mức quên cả phản ứng, theo bản năng hô lên một tiếng: “Lâu Yến Vy”.

Lâu Yến Vy liếc nhìn Tô Lan Huyên, thay đổi động tác cuối cùng, tha mạng cho đối phương, dùng cùi chỏ đánh vào lưng đối phương, sau một đòn cô ta nhấc người lên ném ra ngoài.

Ầm!

Sau một tiếng vang lớn, tất cả đều im lặng như tờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.