Lục Đồng Quân có cảm giác nguy hiểm: “Em hỏi chuyện đó làm gì?” “Anh rể, đừng căng thẳng, quan tâm anh thôi mà” Lâu Yến Vy cười nói: “Chúng
ta không nên để lỡ vũ hội phải không?”
Vừa nhìn là biết có chuyện không tốt rồi.
Đọc nhanh ở VietWriter
Tô Lan Huyên cúi đầu ăn salad trái cây không nói lời nào, Lục Đồng Quân liếc mắt nhìn vợ, lập tức biết mình bị bỏ rơi rồi.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai họa đến thì mạnh ai người đó bay. “Không để lỡ đầu” “Vậy thì em yên tâm rồi” Lâu Yến Vy mỉm cười.
Mấy người họ trên đường đi cười cười nói nói, rất nhanh sau đó đã mệt rồi, đói thì sẽ ăn một chút đồ ăn.
Sáu tiếng sau, mấy người họ đã đến nước M, chiếc trực thăng đáp xuống một đồng cỏ trống trải.
Đọc nhanh ở VietWriter
Nơi này cách thành phố mấy chục kilomet. Vệ Tây Vệ Đông đã sớm lái xe tới đây chờ đợi. Vì nhiều người nên ngồi hai xe để đi.
Vì tránh bị nổi bật, bọn họ cũng thay đồ đổi sang mặc trang phục của địa phương.
Vệ Đông nói: “Lão đại, khách sạn đã được sắp xếp xong cả rồi, lập tức tới khách sạn, hay là?”.
“Các người đưa Lan Huyên và Lâu Yến Vy đến khách sạn trước, Vạn Hoài Bắc sẽ đi theo tôi đến nhà kho một chuyến” Lục Đồng Quân dẫn Vạn Hoài Bắc lên xe của mình, làm như vậy là còn có tính toán khác.
Vẻ mặt Vạn Hoài Bắc chán nản nói: “Lão đại, em đã là người tàn tật rồi, anh có dẫn em theo cũng vô dụng thôi”.
“Vậy để Hạ Đình đưa cậu về thủ đô đi” Vạn Hoài Bắc lập tức sững người: “Vậy em đi theo anh”
Hoạt động kinh doanh chính của Bóng Đêm cũng ở đây, trước đó Lục Đồng Quân đã thu hồi một số tuyến vận tải, nếu đã tới đây rồi thứ nhất định phải đi một chuyển.
– Hiện tại bọn họ đang ở trấn nhỏ của nước M, Lâu Yến Vy rất quen thuộc với vùng này, cùng với sức chiến đấu đáng kinh ngạc, lúc này Lục Đồng Quân mới có thể yên tâm giao Tô Lan Huyên cho Lâu Yến Vy.
Mấy người họ chia làm hai nhóm đi đường Tô Lan Huyên ngồi trên xe, dọc theo đường đi, cô bị dao động bởi cảnh tượng mình nhìn thấy.
Xung quanh đường phố cũ nát, rác rưởi vương vãi khắp nơi, còn có người trực tiếp đại tiểu tiện ngoài đường, còn không có nhà vệ sinh công cộng, khiến đường phố toàn mùi tanh tưởi.
Đột nhiên, một đám trẻ con chân đất lọt vào trong tầm mắt của Tô Lan Huyên, bọn trẻ ăn mặc rách rưới, mặt mũi lấm lem, đi xin tiền những người xung quanh bị họ đẩy ra, sau đó lại chạy đến chỗ thùng rác tìm đồ ăn.
Cho dù là tìm được nửa miếng bánh mì, mấy đứa trẻ cũng giống như tìm được một thứ gì đó ngon lành, lao vào tranh giành.
Cá lớn nuốt cá bé.
Vì nửa ổ bánh mì mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu, những người đi qua đường thì ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy gì.
Tô Lan Huyên cũng đã từng trải qua cảnh nghèo khó, ăn đói mặc rét cô cùng từng trải qua, nhưng khi nhìn thấy cuộc sống của những người dân ở đất nước này, cô cảm chuyện trước đây không là gì cả.
“Dừng lại, Vệ Đông, đi mua một chút đồ ăn đến đưa cho bọn trẻ đi”.
Một thị trấn nhỏ lại bị phân hóa làm hai cực, giống như câu “Cửa son lộ thịt ôi ngoài đường đầy xác chết”
Tô Lan Huyên nhìn khách sạn nguy nga tráng lệ, người ra vào đó mặc quần áo sang trọng khó có thể liên tưởng đến những gì cô vừa nhìn thấy trên phố.
“Cô gái xinh đẹp, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho các cô không?”
Lễ tân của khách sạn là một phụ có nước da ngăm đen, đường nét thanh tú, nói tiếng địa phương.
Lâu Yến Vy nghe không hiểu, hỏi Tô Lan Huyên: “Chị ơi, cô ấy nói tiếng gì vậy?”
“Em không hiểu sao?” Tô Lan Huyên bất ngờ, không phải Lâu Yến Vy rất quen. thuộc với nơi này sao?