Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 329 “Tích được..”




Lâu Yến Vy nhìn chiếc xe, oán giận nói: “Này, xe anh là đồ chơi à, chẳng ngon lành chút nào”

Vạn Hoài Bắc đặc biệt không biết nói gì: “Chị, à không, tiên nữ nhỏ, chiếc xe này của tôi chỉ là một phương tiện dùng để đi làm thay cho đi bộ thôi. Cô lại coi nó như một chiếc xe thể thao mà lái, vậy tôi cũng hết cách rồi Anh ta bảo dưỡng chiếc xe này đã tốn đến mấy trăm triệu, tống cộng cũng chưa lái được mấy lần, vậy mà cơ bản lại để cho Lâu Yến Vy lái làm hỏng.

Đọc nhanh ở VietWriter

Hai người bọn họ hiện giờ đang ở trên núi, chung quy cũng không có đi bộ xuống được.

Lâu Yến Vy nhìn lên đỉnh núi và hỏi: “Đó là núi gì vậy?”

“Núi Hoa Đào” Vạn Hoài Bắc nói: “Bây giờ đang là mùa hao đào nở, có muốn đi lên thưởng thức chút không?”

Đọc nhanh ở VietWriter

Lâu Yến Vy cũng không có tao nhã như vậy. Sau khi xuống xe, một chân cô ta đứng trên mặt đất, một chân gác trên đầu xe và nhìn về phương xa.

Mặt trời dần dần lên nhiễm đỏ chân trời, đẹp không gì tả xiết, làm cho người ta không phân biệt là bình minh hay hoàng hôn nữa.

“Tôi và Hồng Hoa có một ước vọng, đó là tích góp tiền để mua một đảo nhỏ, chúng tôi sẽ cùng nhau sống trên đó tránh xa thế giới đầy những tranh giành này”

Vạn Hoài Bắc đi đến bên cạnh Lâu Yến Vy và hỏi: “Bây giờ đã tích được bao tiền rồi?”

“Tích được..” Lâu Yến Vy ý thức được suýt chút nữa đã để lộ tài sản của mình, cô ta nói: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”

Vạn Hoài Bắc cười cười và nói: “Trước đây cô còn nói tôi, tôi thấy cô và Bạch Hồng Hoa mới là có một chân, tôi thấy như hình với bóng, šy tình cảm không được gắn bó cho lắm”

“Nói bậy, chúng tôi chính là tình. ong sáng” Lâu Yến Vy trừng.

mắt liếc nhìn Vạn Hoài Bắc một cái và nói: “Anh không hiểu đâu, Hồng Hoa giống như người thân của tôi vậy, cậu ấy còn quan trọng hơn tính mạng của tôi nữa”

Đột nhiên Vạn Hoài Bắc cảm thấy ghen tị với Bạch Hồng Hoa. Phải chiếm nhiều phần trong lòng Lâu Yến Vy như nào thì mới khiến cho.

Lâu Yến Vy nói ra những lời này.

Tô Lan Huyên ngồi xuống ghế xoay, có dáng vẻ của một nữ chủ tịch, cô cười nhẹ nói: “Cậu đến đây tìm tớ thì không phải là đi cửa sau à”

“Tô Lan Huyên, tốt xấu gì tớ cũng học vấn thạc sĩ đấy” An Nhã Hân “Cầm kỳ thi họa của tớ đều giỏi”

“Trọng lượng chiếc bằng thạc sĩ này của cậu hơi nặng đó nha” Tô Lan Huyên đùa giỡn nói: “Chỗ tớ trả lương cũng không cao lắm đâu, nếu cậu thật sự muốn đến, tớ vẫn còn một vị trí trống vô cùng thích hợp với cậu. Có làm không?”

“Có tiền hay không không quan trọng. Tớ chỉ cần tìm được một việc làm để có thể trải nghiệm thêm nhiều điều về cuộc sống thôi” An Nhã Hân hào hứng nói: “Công việc gì? Tớ không cần làm văn phòng đâu, văn phòng nhàm chán lắm”

“Bán hàng” Tô Lan Huyên nói: “Tớ vừa mới mở được một cửa nói hàng đồ cao cấp, đang cần tìm một quản lý tin cậy. Vừa hay cậu đến, không mệt đâu. Cậu chỉ cần hỗ trợ giám sát là được. Với kinh nghiệm mua hàng hiệu bao nhiêu năm nay của cậu, việc này chắc là không khó nhỉ?”

“Nghe qua thì cũng thấy không khó lắm, tớ đi” An Nhã Hân hỏi: “Tô Lan Huyên, cậu tự mở cửa hàng để làm gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.