" Hai người chia tay khi nào sao tôi lại không biết? , đừng nói là tại tôi hai người mới chia tay, tôi thật sự rất xin lỗi tôi không biết là mọi chuyện lại tồi tệ đến như vậy ".
Gia Kì cúi đầu cụp đôi mắt xuống buồn bã tự trách bản thân cô chẳng giúp đỡ bạn thân của mình được gì còn hai họ phải chia tay với nhau Gia Kì vô cùng tội lỗi bây giờ cô thật sự muốn gặp Tiểu Minh để hỏi cho ra lẽ nhưng đi chung với Phi Ưng sẽ khiến cô ấy khó xử.
Đến nhà ba mẹ, Gia Kì đi vào trong thấy họ đang ngồi ngoài sân Gia Kì vội chạy đến ôm chầm lấy mẹ tự nhiên nước mắt cứ rơi xuống, bao nhiêu uất ức tuổi nhục cô chỉ có thể kìm nén trong lòng, những lúc ở bên ba mẹ như thế này cô mới cảm thấy yếu trong lòng bùng phát mọi cảm xúc như vậy, thấy Gia Kì khóc mẹ cô lo lắng vỗ lưng con gái hỏi.
" Con bị làm sao vậy? ở đó họ đối xử không tốt với con hay sao ?".
Gia Kì càng khóc nấc lên khiến cho ba mẹ cô càng lo lắng, sau một hồi cô mới bình tĩnh lại đưa tay lau nước mắt rồi ngồi xuống nói.
"Ba mẹ à chúng ta sang Mỹ sống đi".
Ba mẹ cô khó hiểu nhìn nhau rồi quay sang nhìn Gia Kì mẹ cô lên tiếng nói.
" Con bị làm sao vậy có vấn đề xảy ra với con sao, nói cho ba mẹ biết rồi chúng ta mới quyết định được chứ"
Gia Kì nghẹn ngào nói.
" Con không muốn sống ở đó nữa, mỗi ngày đối với con như địa ngục, con phải chịu sự giam cầm, gò bó chịu những lời chỉ trích khiến con vô cùng mệt
mỏi, con muốn đi khỏi nơi đó càng xa càng tốt nhưng con muốn ba mẹ đi theo con bởi vì hắn biết được con bỏ đi thì nhất định sẽ không để yên cho gia đình mình đâu ".
Mẹ cô nghe con gái kể hai bên khoé mắt đã đã đỏ hoen bà cũng nghẹn ngào nói.
"Sau lúc nào con cũng nói với chúng ta là con sống tốt, sao con phải cố chịu đựng, cũng chỉ tại ba mẹ làm ăn thua lỗ nên mới đẩy con gái mình đi đến địa ngục như thế này, chúng ta thật sự rất có lỗi với con, con gái à".
Ba cô cũng không kiềm chế được khi đứa con gái mình yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy ông cũng nghẹn ngào.
" Chúng ta sẽ luôn ủng hộ những gì con làm, miễn là con được hạnh phúc".
Gia Kì nghe ba mẹ nói cũng vui mừng phần nào cô ôm lấy hai người đầy yêu thương.
Sau màng đau buồn vừa rồi cả nhà bắt đầu nghiêm túc lại nói chuyện với
nhau.
Mẹ cô lên tiếng trước.
" Gia Kì và chúng ta sẽ luôn ủng hộ những việc con làm, nhưng hiện tại gia đình mình rất khó khăn lấy tiền đâu ra để sang bên đó sinh sống đây"
Gia Kì nắm lấy tay mẹ vẻ mặt đầy sự chắc chắn.
" Con có thể lo được mọi chuyện, con sẽ không để cho hai người chịu khổ đầu ".
Ba mẹ cô có vẻ hơi hoài nghi về mọi chuyện nên Gia Kì đành nói tất cả cho họ nghe kể cả việc cô được mẹ chồng giúp đỡ để họ yên tâm hơn.
Ba mẹ cô lúc đầu cũng còn hơi phân vân nhưng vì hạnh phúc cả đời của con mình họ đều chấp nhận.
Gia Kì vui mừng khi ba mẹ chịu đi với cô.
Cô bắt đầu lên kế hoạch.
" Thứ hai tuần sau hắn ta sẽ đi công tác ở nước ngoài khoảng mấy ngày trong lúc đó mẹ chồng con sẽ giúp chúng ta rời khỏi đây ba mẹ hãy chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng để đến lúc đi thì sẽ nhanh hơn, mọi thứ càng nhanh càng tốt, hôm nay đã là thứ sáu chỉ còn có mấy ngày nữa thôi hai người tranh thủ chuẩn bị đi, còn về phần con, con sẽ tự lo liệu được".
Ba mẹ cô gật đầu đồng ý, bỗng tiếng chuông điện thoại của Gia Kì vàng lên cô giật bắn mình, đó là số điện thoại của Vụ Quân, Gia Kì từ từ bắt máy.
"Alo ".
Bên đầu dây bên kia một giọng nói trầm khàn đầy chiếm hữu vang lên.
" Anh nghĩ đã đến lúc em nên về nhà rồi đó".
Gia Kì cười cười qua điện thoại nói.
"Được rồi, được rồi em sẽ về liền ".
Rồi cô cúp máy dứt khoát mọi thứ cho kế hoạch cô đã phổ cập cho ba mẹ nghe đến hôm đó sẽ thực hiện
Cô chia tay với họ rồi ra về nếu còn ở lâu nữa chắc chắn sẽ phiền phức.
Về đến nhà cô đi vào phòng liền gọi cho Tiểu Minh, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ hắn không cho cô đụng vào điện thoại của mình, mấy ngày nay do cô ngoan ngoãn chịu nghe lời nên hắn mới đưa lại cho cô.
Gia Kì cười nhẹ nói.
" Mình thật sự rất xin lỗi cậu, tất cả là lỗi của mình, hại cậu và Phi Ưng phải chia tay nhau ".
Tiểu Minh vội đáp lại.
"Tại sao lại tại cậu có trách thì trách tên chồng tàn ác của cậu kìa đánh anh ấy đến nổi tớ xém chút nữa là nhìn không ra, hôm đó bọn tớ cãi nhau một trận dữ dội rồi tớ đề nghị chia tay, tên đầu đất đó im lặng bỏ về không nói
một lời nào hết "
Gia Kì nghe Tiểu Minh nói có phần hơi buồn cười về cái tính cục mịch của Phi Ưng nhưng cũng thấy thương cô bạn của mình.
" Bây giờ hai người đã nói chuyện lại chưa ? ".
Tiểu Minh chán nản nói " Vẫn chưa không lẽ bây giờ tớ phải bắt chuyện trước, chứ cái tên thối tha đó sẽ không bao giờ nói trước đâu vãi lại tớ cũng không muốn chia tay với anh ấy tại lúc đó tức giận nên nói vậy thôi".
Gia Kì tư vấn cho cô một hồi rồi đi vào trọng tâm của câu chuyện.
"Tớ sẽ sang Mỹ sinh sống ".
Tiểu Minh bất ngờ la toáng lên trong điện thoại.
" Cái gì khi nào cậu đi ?"
Gia Kì: "Tuần sau vào ngày thứ ba ".
Tiểu Minh: " Sau đi vội quá vậy".
Gia Kì:" Sau này sang đó ổn định hết rồi tớ sẽ kể lại mọi chuyện cho cậu nghe đừng giận tớ, hai chúng ta sẽ thường xuyên gọi cho nhau có được không".
Tiểu Minh :" Tớ sẽ nhớ cậu và hai bác chết mất, thật sự quá bất ngờ"
Gia Kì mỉm cười nói tiếp
" Được rồi cậu đó ráng làm lành với Phi Ưng đi tớ chỉ muốn cậu sống hạnh phúc là tớ vui lắm rồi".
Tiểu Minh đã bắt đầu thúc thích.
"Được rồi sang đó nhớ gọi về cho tớ".
Rồi hai người kết thúc cuộc trò chuyện Gia Kì nằm trên giường nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ về những khoảng thời gian trước lúc không có Lệ Mỹ, hắn luôn đối xử nhẹ nhàng với Gia Kì lắng nghe những lời cô nói, còn bây giờ chẳng còn gì ngoài sự nghi ngờ, từ cái ngày mà hắn giam cầm cố thì mọi sự yêu thương của cô trong hắn đã dần lụi tàn, còn vài ngày nữa là cô sẽ rời đi trước tiên là phải ngoan ngoãn nghe lời hắn để không bị hắn nghi ngờ lúc đó mới gọi là thành công Gia Kì không biết mọi chuyện có thuận lợi không nữa nhưng cô phải liều một phen vì đây là hạnh phúc cả cuộc đời cô, cô không thể bỏ phí thanh xuân của mình trong căn nhà này được.
Tối đó Vụ Quân đã đi uống rượu dường như đã uống rất nhiều nhưng lí trí vẫn còn bước chân vẫn vững vàng, cơ thể hắn nồng nặc mùi rượu, hắn đi vào cửa nhà gương mặt tối sầm đôi mắt chất chứa một tia lửa giận, Gia Kì đi xuống lấy nước để uống thấy Lệ Mỹ đi đến dìu hắn miệng phát ra âm thanh dịu dàng.
"Anh có sao không để em dìu anh lên phòng ".
Hắn không quan tâm đến lời Lệ Mỹ nói đôi mắt hướng về phía Gia Kì đang bước xuống lầu, Vu Quân nhìn cô đầy tức giận, Gia Kì bị hắn nhìn có chút lo lắng nhưng cô vẫn hiên ngang bước xuống đi vào phòng bếp bởi vì không bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này không phải e ngại trước hắn làm gì nữa, đi được vài bước, đã bị một giọng nói lạnh lùng khiến cho cô rùng mình.
" Đứng lại".
Gia Kì nghe hắn nói bước chân dừng lại quay đầu về phía hắn lộ ra gương mặt miễn cưỡng cười nói.
"Anh gọi em à".
Vu Quân lạnh lùng đẩy Lệ Mỹ ra tiến về phía Gia Kì, cô hơi lo lắng lùi về phía sau hắn càng tiến đến để cô phải đối mặt với hắn, Vụ Quân cướp lấy ly thủy tinh cô đang cầm trên tay, hắn đưa ra không trung thả tay ra ly thủy tinh rơi xuống vỡ vụn thành từng mảnh Gia Kì và Lệ Mỹ điều giật thót người, Gia Kì nhìn hắn đầy khó hiểu, hắn càng tiến gần côn kề má của mình vào má cô môi mỏng thì thào nói.
" Nếu muốn chạy trốn kết cục của em sẽ giống như cái ly này ".
Gia Kì nghe hắn nói mắt trợn lên vẻ mặt đầy sự sợ hãi lo lắng không lẽ hắn đã biết được kế hoạch của cô nhưng ai nói cho hắn biết mới được chứ, Gia Kì lấy lại bình tĩnh thở mạnh hạ giọng nói.
"Anh bị làm sao vậy, chắc anh đã uống nhiều quá rồi mau lên phòng nghĩ ngơi đi ".
Hắn nhếch mép đầy sự tàn ác đưa tay vuốt lấy mái tóc của Gia Kì nói.
"Tôi nói thì sẽ làm em biết tính tôi mà ".
Gia Kì né tránh cánh tay của hắn mặt lạnh lại dù gì cô cũng phải liều một phen để thoát khỏi nơi gọi là địa ngục này.
"Tùy anh vậy em mệt rồi lên phòng trước đây".
Hắn nắm chặt lấy cánh tay Gia Kì không cho cô đi tiếp Kéo mạnh cô về phía mình rồi bế thốc cô lên, Gia Kì sợ hãi nhìn hắn, cô sợ hắn sẽ phát tiết giống đêm đó khiến cho cô như muốn khóc giọng nói nghẹn lại.
" Này anh làm gì vậy ?, bỏ em xuống".
Hắn không nói nữa lời bế cô đi thẳng một mạch lên phòng.
Gia Kì vùng vẫy trong tay hắn cô thật sự bị hắn làm cho run sợ, Vu Quân gương mặt vẫn lạnh lùng không đổi bế cô tiến lên phòng.
Lên phòng hắn mạnh tay đè cô xuống giường, Gia Kì sợ hãi khóc nấc lên.
"Xin anh hãy buông tha cho tôi".
Cô khóc đến khàn giọng, Vu Quân vẫn chưa làm gì mà cô đã phản ứng đến như vậy chắc do cô vẫn còn ám ảnh chuyện lúc trước, hắn đưa miệng ghé sát tại cô nói.
"Em chán ghét tôi đến như vậy sao ".
Rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài đóng cánh cửa thật mạnh phát ra âm thanh vang dội, Gia Kì ngồi dậy nước mắt cứ tuôn ra không ngừng cô sợ hãy ngồi trong phòng tối co rúm lại ở một góc thật sự hắn không biết cách yêu một ai đó chỉ liên tục làm tổn thương cô khiến cô đau đớn hết lần này đến lần khác.
20
Vụ Quân đi công tác sớm hơn dự định hôm nay chỉ mới là chủ nhật hắn đã rời đi Gia Kì cảm thấy thấp thỏm lo lắng cô gọi cho bà Hạnh Nghi.
" Alo mẹ à Vu Quân đã đi công tác rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu tiến hành kế hoạch được không mẹ".
Bà Hạnh Nghi gật đầu nói" Được rồi để mẹ giúp con sắp xếp mua vé máy bay vào ngày
mai"
Gia Kì :" Con cám ơn mẹ nhiều lắm".
Bà Hạnh Nghi :" Được rồi được rồi ta sẽ báo cho con giờ bay sau hãy chuẩn bị sẵn sàng đi"
Rồi hai người cúp máy, Gia Kì vội đi soạn tất cả đồ đạc, nhưng cuộc nói chuyện giữa cô và bà Hạnh Nghi đã bị Lệ Mỹ đứng bên ngoài nghe được, cô ta mở cửa bước vào
.
" Khá hay cho cô nhờ luôn cả mẹ anh Vu Quân đến giúp đi khỏi đây ".
Gia Kì thấy Lệ Mỹ gương mặt lạnh lại có hoàn toàn không sợ cô ta nói với Vu Quân việc cô rời khỏi đây không phải sẽ rất có lợi cho cô ta hay sao, Gia Kì bỏ đóng đồ đang sếp vào vali xuống đi về phía Lệ Mỹ lạnh lùng nói.
" Không phải tôi đi cô sẽ được làm chủ căn nhà này hay sao, một mình cô không cần tranh giành tình yêu thương của Vụ Quân với ai cả, tôi nghĩ rằng cô cũng nên giúp tôi một tay ".
Lệ Mỹ nghệ Gia Kì nói có phần chỉ phải cô ta lên tiếng.
" Giúp cô bằng cách nào ?".
Gia Kì:" Cô chỉ cần im lặng coi như không thấy mọi chuyện là được ".
Lệ Mỹ nhếch mép cười nói " Chuyện đó thì đơn giản, nhưng cô nên đi thật xa đừng để Vụ Quân tìm được ".
Nói rồi cô ta quay người đi ra ngoài.
Gia Kì tiếp tục soạn đồ cô bận rộn cả ngày rồi gọi điện cho ba mẹ để họ cũng chuẩn bị.
Bà Hạnh Nghi đã gọi đến thông báo ngày mai 5 giời chiều máy bay sẽ cất cánh mọi thứ đã đầu vô đó như những gì Gia Kì mong muốn, cô ngồi trên bàn viết lên một tờ giấy đó là đơn ly hôn với hắn, Gia Kì cũng vô cùng khổ tâm đôi mắt chứa đựng một nỗi buồn không ai thấu đây sẽ là kết cuộc cho tình yêu của họ.
Ngày đó rồi cũng đến, tuy hắn đi ra nước ngoài nhưng vẫn cử người ở lại giám sát cô, Bà Hạnh Nghi cho người đến để giải quyết bọn người đó, cô thuận lợi đưa hành lý lên xe mà bà Hạnh Nghi đã chuẩn bị sẵn cho cô, Gia KÌ đã kêu ba mẹ đến sân bay trước bởi vì không thuận đường nên cô không đến đón họ được.
Đi được một đoạn cô cũng không để ý bên ngoài mà gọi cho ba mẹ như họ không nghe máy Gia Kì gọi đi gọi lại nhiều lần cũng không được, cô cảm giác có điềm xấu gì đó sắp đến với cô.
Gia Kì lúc này mới nhìn ra ngoài cửa sổ bây giờ cô mới phản ứng ra đây không phải là đường đến sân bay, cô vội nhìn vào gương chiếu hậu nói với tài xế.
" Hình như đây không phải là đường đến sân bay".
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu nói.
" Tôi đang đi đường tắc để đến đó nhanh hơn thưa cô ".
Tiểu Minh :" Đúng rồi có chuyện gì xảy ra hay sao?".
Gia Kì:" Tớ gọi điện nhưng không ai bắt máy cả không họ đã đến nơi chưa nữa ".
Tiểu Minh :" Chắc là điện thoại hai bác hết pin rồi không cần lo đâu, mà cậu đi đến đâu rồi".
Gia Kì lúc này mới nhìn ra ngoài cửa xe cô hơi bất ngờ con đường vô cùng vắng cô có linh cảm chuyện gì đó không tốt đẹp gì sắp xảy đến với mình, con đường vô cùng vắng vẻ lại còn tối om, Gia Kì bắt đầu lo lắng cô nói với Tiểu Minh
" Cũng gần đến nơi rồi cậu yên tâm đi ".
Nói rồi hai người cúp máy Gia Kỳ hoài nghi hỏi tài xế lái xe.
" Anh có chắc đây là đường đến sân bay chứ ?".
Tên tài xế không trả lời cứ tiếp tục lái xe, Gia Kì tức giận nói lớn.
" Tôi đang hỏi anh đó ".
Tên tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu nói.
" Cô cứ ngồi yên đi sắp đến nơi rồi".
Gia Ki lo lắng nhìn xung quanh.
" Đây là đâu anh đang đưa tôi đi đâu vậy ?".
Tên tài xế lạnh lùng không trả lời cô một lời, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên khiến cho Gia Kì giật thót người cô nhìn lên dãy số điện thoại gương mặt lộ vẻ lo lắng tay đã bắt đầu run rẩy cô vuốt màng hình lên để nghe máy .
"Alo".
Bên đầu giây kia một giọng nói khàn trầm pha lẫn một chút tức giận lên tiếng.
"Vẫn muốn bỏ trốn hay sao em gan thật đó ".
Gia Kì sợ hãi giọng nói bắt đầu run rẩy.
"Anh........nói gì vậy em không hiểu ".
Vụ Quân lạnh giọng nói.
" Còn giả vờ được à, tôi sẽ cho em biết thế nào là địa ngục thật sự".
Gia Kì sợ hãi cúp máy cô không muốn nghe hắn đe doạ thêm nữa, cô nhìn thẳng về phía trước chiếc xe đã dừng ở một bến cảng, tên tài xế bước xuống xe rồi đi xuống mở cửa cho Gia Kì nhưng cô nhất quyết không đi ra ngoài tên đó phải đưa tay kéo mạnh tay cô lôi xuống xe, Gia Kì sợ hãi bước loạng choạng hắn nắm cánh tay cô kéo cô đi về phía trước, gương mặt Gia Kì lúc này tái nhợt cô cảm thấy trong người có chút gì đó mệt mỏi và còn một cảm giác sợ hãi khiến cô vô cùng khó chịu.
Vì ở đây là cảng giao dịch bằng đường biển nên nghe được tiếng sóng biển rì rào và những làn gió thổi mạnh khiến cho Gia Kì cảm thấy lạnh cô bắt đầu nổi da gà từng cơn.
Tên tài xế là thuộc hạ của Vụ Quân nhưng tại sao lại có thể như thế được tài xế là do mẹ chồng cô sắp xếp mà Gia Kì đang rối bời trong đóng suy nghĩ, lúc đầu cô đã có cảm giác không an toàn vì kế hoạch diễn ra quá thuận lợi như vậy có phải thật sự hắn đã biết được tất cả nhưng luôn giả vờ tại sao có thể là ai nói chứ Lệ Mỹ một lòng muốn cô rời khỏi căn nhà đó mà cô ấy chắc chắn sẽ không nói rồi cô nhớ lại những câu nói đêm hôm đó của hắn đã khiến cho Gia Kì bắt đầu sợ hãi, cô hoài nghi nhìn chiếc điện thoại trên tay hắn đã giữ nó một khoảng thời gian khi hai người bất hoà rồi đưa lại cho gia Kì nhưng cô không thể nào ngờ đến hắn đã cài định vị trong chiếc điện thoại, lúc này cô tự trách bản thân mình.
" Mình thật là ngu ngốc đã làm luyện lụy đến ba mẹ"
Tâm trạng cô vô cùng rối bời khó tả.
Tên tài xế đưa cô đến một khoảng đất trống chứa những thùng hàng đây là bến cảng do Vụ Quân quản lý giao dịch các loại vũ khí trong thế giới ngầm của hắn.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho Gia Kì hoảng hốt rơi nước mắt, ba mẹ cô đang bị trói và bịch chặt miệng ngồi trên hai chiếc ghế gỗ, hai bên là hai tên áo vest đen đang chỉ súng vào đầu họ, Gia Kì hoảng sợ vùng vẫy khỏi tay tên tài xế chạy về phía ba mẹ mình vừa chạy cô vừa hét lớn.
"Ba mę".
Nước mắt không ngừng tuôn chảy, ba mẹ của cô cũng bị doạ cho sợ hãi mặt mài tái xanh đôi mắt đẫm lệ, lúc này cô mới thật sự rất sợ, chính cô là người đã đẩy ba mẹ mình đến nơi nguy hiểm này, lúc này Gia kì vô cùng hối hận.
Cô chạy bán sống bán chết đến chỗ ba mẹ bỗng hai tên vest đen cao lớn đến giữ hai cánh tay cô lại, Gia Kì vùng vẫy khóc nấc từng tiếng miệng luôn hét lớn.
"Thả tôi ra ".
Cô vô cùng bất lực một mình cô sao làm lại hai tên cao lớn như vậy Gia Kì tuyệt vọng cúi mặt xuống nước mắt thay phiên nhau rơi không ngừng cô không thể nào chịu đựng được khi nhìn thấy ba mẹ mình bị đối xử như thế, bỗng có tiếng bước chân đi về phía cô, Gia Kì cúi đầu khóc thảm thiết một đôi giày bằng da cao cấp xuất hiện trong tầm mắt cô trong rất quen thuộc, Gia Kì từ từ ngẩng đầu lên Vụ Quân đang đứa trước mặt cô bỏ tay vào túi quần, gương mặt đầy sự tàn khóc, Gia Kì sợ hãi giọng nói nghẹn ngào.
" Xin anh hãy tha cho ba mẹ tôi, từ giờ tôi sẽ không bỏ trốn nữa, tôi cầu xin anh".
Vụ Quân lạnh lùng tàn nhẫn hắn đây mới thật sự là con người thật của hắn, Vụ Quân tiến đến bóp lấy cằm Gia Kì để cô phải đối diện với đôi mắt rực lửa của hắn.
" Biết sợ rồi à, lúc nào em cũng cầu xin tôi như bây giờ thì hay biết mấy là do em quá bướng bỉnh luôn thử lòng kiên nhẫn và sức chịu đựng của tôi".
Hắn đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên gương mặt của Gia Kì rồi nói tiếp.
" Chính em đã luôn thách thức tôi chính em luôn muốn rời xa tôi hôm nay tôi sẽ cho em biết thế nào là sợ hãi thế nào là địa ngục khi muốn rời khỏi tôi".
Gia Ki liếc nhìn hắn đầy căm phẫn nói.
" Bên cạnh anh đã có Lệ Mỹ còn muốn tôi ở lại làm gì, anh không thấy mình quá tham lam hay sao, một lúc giữ hai người phụ nữ bên mình".
Vu Quân càng bóp chặt lấy cằm của Gia Kì khiến cô đau đớn nhăn mặt lại.
"Em là người phụ nữ của tôi, chúng ta lấy nhau đều có mục đích cả hiểu ý tôi chứ gia đình em còn nợ tôi rất nhiều em chỉ ở bên cạnh tôi làm đúng bổn phận của một người vợ chung thuỷ cũng không được hay sao, lúc nào cũng cho là mình thanh cao chỉ trích tôi là đồ tham lam để tiện ".
Rồi hắn ghé sát vào tai cô mỉa mai.
" Chẳng phải em cũng đi tìm người đàn ông khác hay sao"
Gia Kì tức giận nhìn hắn bằng một ánh mắt căm ghét cô không thể ngờ hắn sẽ lộ ra vẻ mặt để tiện này để đối xử với cô.
" Tôi biết là gia đình tôi đã nợ anh rất nhiều, nhưng anh không thể nào giữ tôi
lại để làm thú vui cho mình, tôi cũng là con người cũng biết đau, cũng biết buồn chứ không phải là con rối để anh và cô ta tùy tiện chà đạp".
Vụ Quân buông cằm Gia Kì ra đi về phía ba mẹ cô hắn ta giật lấy khẩu súng trong tay một tên vest đen chỉa thẳng lên trời đưa tay bóp còi.
" Đùng"
Tiếng súng vang dội cả một vùng trời Gia Kì sợ hãi ngã quỵ xuống đất hắn tiến về phía cô bạo lực nắm lấy tay Gia Kì lôi cô về phía hắn rồi nhét khẩu súng vào tay cô đưa mũi súng chỉa thẳng vào lòng ngực bên trái của hắn.
" Hận tôi sao, tôi sẽ để em tự tay giết chết tôi hãy bắn vào ngay đây".
Gia Kì sợ hãi lắc đầu liên tục cố rút tay về nhưng càng bị hắn nắm chặt hơn mặt cô bị hắn làm cho sợ hãi đến run rẩy miệng không ngừng nói.
"Tôi không muốn giết người xin anh đó hãy tha cho gia đình tôi, tôi sẽ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh anh không bỏ đi nữa, tôi xin anh mà ".
Vụ Quân nghe Gia Kì nói đôi mắt thâm thúy miệng mỏng nhếch lên.
" Lời em đã nói thì hãy nhớ lấy, bắt đầu từ bây giờ nếu muốn rời xa tôi thì đừng trách tôi tàn nhẫn ".
Nói rồi hắn buông tay Gia Kì ra cô đứng đã không còn vững nữa đôi chân đã mềm nhũn cặp mắt đã bắt đầu mờ đi, đầu óc quay cuồng, hắn ra lệnh cho người thả ba mẹ Gia Kì ra, cô gắn gượng ngồi dậy chạy về phía họ, vừa chạy Gia Kì vừa khóc, cô chạy thật nhanh đến ôm lấy ba mẹ nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng luôn miệng nói.
" Con xin lỗi ba mẹ đã làm cho ba mẹ sợ từ nay con sẽ không làm như vậy nữa đâu ".
Ba người họ ôm nhau khóc, ba mẹ cô đã bị Vu Quân doạ một phen đến giờ vẫn còn run rẩy.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên ra lệnh cho Gia Kì.
" Qua đây"
Lúc này cô mới buông ba mẹ mình ra lau đi những giọt nước mắt đầm đìa trên mặt rồi nói với ba mẹ.
"Hai người cứ yên tâm hắn không làm gì con đâu ".
Nói rồi cô gỡ cánh tay đang nắm chặt của mẹ mình rồi cười nhẹ lau đi nước mắt cho mẹ rồi nói tiếp.
Sau khi Gia Kì ngất xỉu đã được hắn đưa đến bệnh viện, ba mẹ của cô được thuộc hạ của hắn đưa về nhà, Vu Quân không cho bất kỳ ai đến gần Gia Kì tính chiếm hữu của hắn thật sự không thể nào chịu nổi.
Bác sĩ đi vào khám cho Gia Kì, Vu Quân đứng bên cạnh gương mặt lo lắng, sau một hồi khám tổng quát cho cô bác sĩ quay sang nói với Vụ Quân.
" Hiện tại phu nhân của ngài đã mang thai được bốn tuần vì thai nhi còn rất nhỏ và rất yếu, vì cô ấy chịu sự kích động cao nên mới ngất xỉu, nhưng tình trạng kích động này cứ liên tục xảy ra sẽ có thể ảnh hưởng xấu đến thai nhi, có thể dẫn đến tình trạng sẩy thai".
Vụ Quân nhìn về phía Gia Kì cô đang hôn mê vẫn chưa tỉnh lại, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác tội lỗi vì đã làm tổn thương cô.
Bà Hạnh Nghi nghe con dâu ngất xỉu phải nhập viện, kế hoạch bà giúp đỡ cô thực hiện đã bị Vu Quân phát hiện, bà lo sợ hắn sẽ làm tổn thương đến Gia Kì nên tức tốc chạy đến bệnh viện, đúng lúc bác sĩ từ phòng bệnh của Gia Kì đi ra bà đi đến hỏi.
" Con dâu tôi có sao không bác sĩ ? "
Bác sĩ nhìn bà cười vui vẻ nói.
" Chúc mừng phu nhân vợ của thiếu gia đã mang thai".
Bà Hạnh Nghi không thể tin được bà sắp được làm bà nội vui mừng hỏi lại lần nữa.
" Thật không bác sĩ ?"
Bác sĩ vui vẻ gật đầu.
Rồi bà vội vàng đi vào phòng bệnh lúc này Gia kì cũng đã tỉnh dậy cô nhìn lên trần nhà trắng xoá nơi đây nồng nặc mùi khử trùng khiến cho cô khó chịu bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Bà Hạnh Nghi vui mừng đi về phía Gia Kì nắm lấy tay cô nói.
" Con giỏi lắm, cuối cùng nhà họ Bạch cũng đã có cháu nối dõi"
Gia Kì khó hiểu nhìn mẹ chồng hỏi.
"Là sao vậy mẹ con không hiểu ?"
Bà Hạnh Nghi nhìn cô dịu dàng nói.
" Con sắp làm mẹ rồi đó"
Gia Kì đơ người nhìn bà cô thật sự chưa thể tiếp thu nổi sự việc này mọi thứ sao có thể đứa bé này sẽ là sự ràng buộc giữ cô và Vu Quân, cô sẽ không thể nào rời xa hắn được nữa.
Gia Kì đưa tay xoa lên chiếc bụng phẳng trong đó có một sinh linh bé bỏng đang dần phát triển lên từng ngày, nhưng đứa bé đến với cô quá nhanh khiến cho Gia Kì chưa thể chấp nhận được.
" Có thật là trong bụng con có em bé phải không mẹ ?"
Bà Hạnh Nghi vui mừng khôn xiết đưa tay vuốt tóc Gia Kì nói.
" Con đang mang thai dòng máu của nhà họ Bạch, con giỏi lắm".
Gia Kì không nói gì thêm cô nhìn xuống bụng của mình, nếu thật sự cô đã mang thai Lệ Mỹ mà biết được tin này chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hãm hại cô, cô ta sẽ không bỏ qua cho Gia kì đâu.
Tuy chưa từng làm mẹ nhưng Gia Kì rất sợ cảm giác mất đi đứa bé trong bụng nó là một sinh linh bé bỏng vô tội.
Bà Hạnh Nghi quay sang nhìn về phía Vu Quân hắn ta đứng đó từ nay đến giờ không lên tiếng, nhưng Gia Kì cũng không để tâm đến hắn, bây giờ thật sự cô không cần tình yêu của hắn thứ cô cần đó là làm cách nào để bảo vệ đứa bé trong bụng.
" Con đó đã sắp làm ba thì hãy bớt cái tính hay nổi nóng của mình lại, chăm sóc cho Gia Kì thật tốt nhìn con bé đi ngày càng xanh xao, ốm yếu làm sao mà có sức sinh em bé, phải thẩm bổ cho nói nhiều vô có biết chưa ".
Vu Quân không trả lời bà Hạnh Nghi từ lúc vào bệnh viện đến giờ hắn luôn dõi theo cô, nhưng Gia Kì không thèm nhìn hắn dù chỉ là một lần, những gì hắn gây ra cho cô đã khiến cho Gia Kì vô cùng đau khổ cô thật sự không còn tin tưởng vào hắn nữa.
Gia Kì bỗng nhiên cảm thấy vô cùng buồn nôn cô đưa tay bịnh miệng lại bà Hạnh Nghi vội đưa tay vuốt vào lưng cô.
"Con đang trong thời kỳ nghén đấy khoảng thời gian này hãy tẩm bổ nhiều vào để em bé được khoẻ mạnh".
Gia Kì gật đầu rồi được bà Hạnh Nghị đỡ nằm xuống, bây giờ cô mới nhớ ra là mấy tuần nay cô ăn gì cũng thấy ngán hay luôn có cảm giác buồn nôn, kinh nguyệt cũng không có, thật sự cố không để tâm đến cơ thể mình chút nào để rồi lại mang thai con của hắn trong lúc này cô không biết nên vui hay nên buồn cảm xúc lẫn lộn thật sự cô không muốn nghĩ đến nữa.