Chương 16
Gia Kì kêu Phi Ưng đưa cô về lại căn nhà cũ của cô và ba mẹ từng sinh sống.
Cô đứng trước cổng nhà nhìn vào trong căn nhà vẫn như vậy chỉ là vắng lặng không còn tiếng cười nói như trước nữa, không còn những bữa cơm quây quần bên nhau, lòng cô vô cùng đau đớn.
Gia Kì nắm bàn tay lại, nước mắt rơi từng giọt, trong lòng cô bỗng trỗi dậy một suy nghĩ, cô tự đọc thoại nội tâm.
"Nhất định con sẽ lấy lại mọi thứ ba mẹ cứ yên tâm".
Gia Kì lao đi những giọt nước mắt lặng lẽ rời đi.
Về đến nhà Gia Kì đi lên phòng lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
"Mẹ à ngày mai con sẽ đến thăm ba mẹ, hai người vẫn khoẻ chứ ?"
Mẹ cô ở đầu giây bên kia vui vẻ đáp.
"Ba mẹ cũng nhớ con lắm".
"Mẹ à khi nào ba xuất viện vậy mẹ?"
Vào thứ bảy tuần này, sức khỏe của ba con tiến triển rất tốt, nên bác sĩ cho về sớm.
Gia Kì nghe vậy liền vui mừng nói
"Thật hả mẹ, vậy thì tốt quá con mong gia đình mình sớm đoàn tụ"
Mẹ cô nghẹn ngào nói
"Đợi khi nào ba con bình phục hoàn toàn, chúng ta sẽ gầy dựng lại cơ nghiệp".
Gia Kì lúc này giọng trùng xuống nói
"Con sẽ lấy lại mọi thứ thuộc về gia đình mình, mẹ đừng lo".
Mẹ cô nghe con gái đổi giọng điệu khác liền nói
"Con đừng đối đầu với nhà họ Bạch, mẹ xin con!"
Bạch thiếu gia đã quá nhân từ với gia đình chúng ta, mẹ cứ tưởng sẽ không có nơi nương thân, nhưng cậu ta vẫn cho chúng ta ở trong biệt thự của mình, còn cho người đến chăm sóc ba mẹ".
Gia Kì ngạc nhiên.
"Mẹ nói sao! nhà chúng ta không bị tịch thu hả mẹ?, sao lúc sáng con ghé qua không thấy ai ở trong nhà".
Lúc đó mẹ đã đến bệnh viện, chăm sóc ba con hiện giờ gia đình chúng ta không còn nhiều tiền như trước nữa nên mẹ cho người giúp việc nghĩ hết nên căn nhà nhìn có vẻ vắng lặng.
Gia Kì phẩn nộ nói
"Mẹ đừng để hắn ta làm mờ mắt, chính hắn đã ép gia đình của chúng ta đi vào đường cùng, ba phải mổ tim, con phải lấy một người con không hề yêu làm chồng, con sẽ không tha thứ cho hắn đâu".
Mẹ cô thấy con gái bất mảng liền nói
Mẹ biết là con rất tức giận về việc đó, nhưng "con nên suy nghĩ lại bây giờ con đã là con dâu của nhà họ đừng làm chuyện gì dại dột hại đến thân, ba mẹ vẫn ổn vẫn còn chút tiền để kinh doanh nhỏ con đừng lo".
Gia Kì nghe mẹ nói không khỏi đau xót
"Con có chút tiền, ngày mai con sẽ đến đưa cho mẹ".
Mẹ cô từ chối.
"Con cứ giữ lấy mẹ vẫn còn".
"Mẹ à đây là lúc con báo hiếu cho ba mẹ hai người đã vất vả lắm rồi, với lại đây là tiền của con làm ra mẹ cứ yên tâm đi"
Mẹ cô nghẹn ngào nói
"Được rồi, được rồi con gái của mẹ đã lớn biết nghĩ cho ba mẹ, mẹ vui lắm"
Gia Kì cũng thấy hạnh phúc khi nghe mẹ nói như vậy.
Rồi Hai mẹ con chia tay nhau tắt điện thoại Gia chìm vào những dòng suy nghĩ.
"Tại sao hắn ta lại làm như vậy với gia đình cô?"
"Tại sao lại là cô không phải người con gái khác ?"
Hắn ta còn nhiều bí mật mà cô không thể biết, nói trắng ra là cô không hiểu gì về hắn.
Con người đó luôn lạnh lùng khó đoán.
Hôm nay Vu Quân không về nhà nghe quản gia nói hắn đã đi ra nước ngoài để xử lý công việc, Gia Kì nghe đến liền vui mừng đỡ phải đối diện với hắn cô ngủ cũng yên tâm hơn không cần đề cao cảnh giác.
Về phía Vu Quân anh ta đang có một cuộc nói chuyện đầy căn thẳng với lão Lý.
Lão Lý là một người đầy tham lam và thâm độc trong thế giới ngầm, luôn không từ những thủ đoạn xấu xa đê hèn để đạt được lời nhuận cho bản thân, những người làm ăn với ông ta điều bị ông ta đâm sau lưng, nên ông ta mới có chỗ đứng như ngày hôm nay.
Chương 17: chìa khóa
Hôm nay ông ta đến gặp Vu Quân để bàn chuyện làm ăn.
Chào cậu Bạch, cậu khoẻ chứ?
Vu Quân ngồi bắt chéo chân lạnh nhạt trả lời
Vào thẳng vấn đề đi.
Lão Lý cười cười vẻ nịnh nọt.
Cậu cũng biết mục đích hôm nay tôi đến đây để gặp cậu để làm gì mà.
Tôi muốn hợp tác với cậu trong phi vụ làm ăn sắp tới.
Vu Quân lạnh nhạt trả lời
Tôi không muốn thì sao?
Lão Lý tiếp tục chiêu dụ
Cậu yên tâm tôi không bắt cậu chia lợi nhuận cao đâu, vầy đi cậu bảy tôi ba có được không, tôi cũng có một điều kiện nho nhỏ muốn nhờ cậu.
Cậu có thể cho tôi lưu thông vận chuyển các lô hàng qua bến cảng do cậu quản lý được không ?
Vu Quân bắt đầu thấy khó chịu với lão ta.
Ông cũng biết bến cảng của tôi không vận chuyển ma túy.
Lão Lý vội giải thích.
Đó không phải là ma túy chỉ là những món đồ gốm cậu cứ yên tâm.
Vu Quân nhếch mép nhẹ
Ông chắc chứ, thuộc hạ của tôi đã đích thân đến đó kiểm tra.
Vu Quân nhìn Hắc Ưng , anh ta hiểu ý lấy ra hai gói ma túy.
Lão Lý bắt đầu thấy khó xử vội giải thích.
Thời buổi bây giờ làm ăn khó khăn lắm cậu bạch à, chỉ có một ít cậu cũng làm khó tôi sao cậu nên suy nghĩ lại lợi nhuận về phía cậu rất cao.
Vu Quân nhìn lão Lý đầy sắc bén nói
Quy định của tôi đã đặt, nếu trái luật sẽ như thế nào ông biết rồi chứ.
Vu Quân nói xong đứng lên đi ra ngoài, trên người anh toát lên vẻ lạnh lùng quyết đoán.
Lão Lý ngồi trong phòng bắt đầu tức giận đập phá đồ đạt không ngừng mắng chữi Vu Quân.
Thằng oắt con ngông cuồng, tao thề tao sẽ đạp mày xuống không cho mày ngóc đầu lên nổi xem mày còn hống hách nữa không.
Vu Quân làm việc xong trong ngày nên đã lên phi cơ riêng về nước.
Lúc này đã 7 giờ sáng tại biệt thự nhà họ Bạch Gia Kì đã thức dậy cô đánh răng rửa mặt, định xuống lầu ăn sáng bất giác nhìn sang căn phòng trong góc tối gương mặt toát lên vẻ hiếu kỳ, cô thầm nghĩ.
Căn phòng đó có gì mà bí mật đến vậy không lẽ mọi giấy tờ quan trọng hắn điều bỏ ở trong đó, mình nhất định phải đi vào trong đó xem mới được.
Cô đi xuống phòng bếp ăn sáng, cô vu vơi hỏi bà quản gia, nhưng mục đích là để thăm dò
Bà Dung chìa khóa của tất cả các phòng điều do bà quản lý hả?
Bà Dung vẫn chưa nghi ngờ.
Dạ là tôi, để tiện việc dọn dẹp
Gia Kì nhìn bà đầy tò mò.
Vậy căn phòng trong góc bà cũng giữ luôn à?
Bà Dung lúc này đã hiểu ra ý đồ của Gia Kì
Thưa Thiếu phu nhân tôi đã khuyên cô đừng tò mò về căn phòng đó rồi mà để thiếu gia tức giận là chúng ta không biết chuyện gì xảy ra đâu.
Gia Kì thở dài
Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà, bà có cần phản ứng thoái hóa như vậy không.
Bà quản gia vội vàng cúi đầu.
Tôi xin lỗi thưa thiếu phu nhân, tôi không có ý đó nhưng xin cô đừng tò mò về căn phòng đó chìa khóa cũng do thiếu gia cất giữ chúng tôi không được động đến
Gia Kì gật gật.
Vậy à.
Rồi cúi đầu ăn sáng.
Ăn sáng xong Gia Kì ra thăm vườn hoa, nhưng trong lòng cô đang rất hồi hợp đợi đến lúc bà quản gia không còn để mắt đến cô nữa.Bà quản gia đã đi ra ngoài, Gia Kì vội chạy vào nhà lên phòng làm việc của Vu Quân, cô tìm trên bàn làm việc và các học tủ bàn nhưng không thấy gì, loay hoay một hồi cũng không thấy được gì Gia Kì mệt mỏi ngồi tự vào kệ sách định bỏ cuộc, nhìn sang thì thấy một chiếc hộp nhỏ được nhét trong đóng sách, Gia Kì vội lấy chiếc hộp ra mở ra đúng là chiếc chìa khóa cô đang tìm Gia Kì hớn hở vội lấy chiếc chìa khóa cất chiếc hộp vào chỗ cũ.
Chương 18: Căn phòng bí mật
Gia Kì cầm chìa khóa vội vàng đi ra ngoài, cô cố giữ bình tĩnh để người khác không phát hiện nhưng trong lòng đầy sự tò mò.
Đến cửa phòng Gia Kì nhìn xung quanh tất cả người hầu điều đang dọn dẹp dưới tầng dưới, Gia Kì đưa chìa khóa vô đúng là khớp với ổ khoá cửa cửa phòng này.
" Tách"
Gia Kì từ từ mở cửa phòng ra bước vào trong, đây là một căn phòng ngủ bình thường, Gia Kì khó hiểu chỉ là căn phòng bình thường mà làm gì khoá cửa làm vẻ bí hiểm như vậy, cô đi quanh căn phòng để quan sát, mở cửa tủ ra cô hơi bất ngờ đó là đồ của phụ nữ.
Gia Kì tò mò sờ vào một chiếc váy hoa lòng đầy khó hiểu.
Trước khi lấy cô hắn đã có người phụ nữ khác rồi hay sao? sao còn lấy cô? nhưng người phụ nữ đó đâu? ở đây gần hai tuần sau cô chưa thấy người phụ nữ đó xuất hiện.
Gia Kì đi đến bên bàn cầm một khung ảnh là một cô gái xinh đẹp dịu dàng nụ cười toả nắng nhìn cô gái trong ảnh rất hạnh phúc chắc là chủ của căn phòng này, Gia Kì đang chìm vào dòng suy nghĩ cô thấy tò mò về cô gái này.
Bỗng có tiếng bước chân từ đằng sau đi đến, Gia Kì giật mình làm rơi khung ảnh xuống làm vỡ mặt kính, cô vội cúi xuống nhặt lên thì thấy một đôi giày da cao cấp lúc này cô mới biết có người bđang đứng phía sau mình, Gia Kì giật mình nhìn lên cô lắp bắp nói
Vu ........Quân sao anh về sớm vậy.
Vu Quân lạnh lùng nhìn Gia Kì đôi mắt tối sầm lại như muốn giết người.
Làm loạn đủ chưa ?
Gia Kì đứng dậy giải thích.
Tôi..........tôi chỉ là hơi tò mò thôi tôi xin lỗi.
Vu Quân lúc này lạnh như một tảng băng.
Lúc mới vào nhà quản gia đã nói với cô là không được tò mò về căn phòng này rồi chứ.
Gia Kì bắt đầu thấy sợ hãi
C....ó nhưng
Vu Quân hét lên
Vậy sao vẫn còn làm.
Nghe thiếu gia quát lớn bà quản gia vội vàng chạy lên phòng thì thấy Gia Kì đang cầm khung ảnh đã vỡ mặt kính, cảm thấy có việc không lành, bà vội đi vào định nói đỡ cho Gia Kì.
Nghe Vu Quân lạnh lùng nói
Cút ra ngoài!
Bà quản gia không giám bước tiếp lùi về sau
Gia Kì vẫn chưa hiểu rõ tại sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy.
Cô vội nói
Tôi xin lỗi, nhưng anh ......
Vu Quân điên cuồng lao đến bóp lấy cổ cô, Gia Kì bắt đầu thấy nghẹt thở cô điên cuồng đấm vào tay của Vu Quân.
Buông tôi ra anh bị điên hả, chỉ là một căn phòng thôi mà làm gì muốn giết người luôn vậy.
Vu Quân run run người sự tức giận đã lên tới đỉnh điểm, hắn càng bóp chặc hơn.
Gia Kì bắt đầu khó thở nhưng không ngừng mắng chửi.
Tên khốn mau buông ra đồ cầm thú tôi ghét anh.
Gia Kì đã bị Vu Quân làm cho sợ đến phát khóc nước mắt rơi lã chã.
Bà quản gia thấy cảnh tượng này không khỏi lo lắng nếu không làm gì thì Gia Kì sẽ chết vì bị siết cổ mất.
Thiếu gia xin người hãy bình tĩnh lại thiếu phu nhân sắp thở không nổi nữa rồi cô ấy không biết nên chỉ phạm sai lầm một lần thôi mong ngày tha thứ.
Vu Quân tức giận quát bà quản gia
Lúc nảy bà không nghe cô ta nói có à, Các người có phải chán sống rồi không.
Rồi hắn quay sang nhìn vào mắt Gia kì nói
Đã biết mà vẫn làm có phải cô xem thường tôi quá rồi không.
Gia Kì lúc này đã bị hắn làm cho sợ chân đã không còn đứng vững nữa, nhưng cái miệng nhỏ vẫn cứ chửi.
Tất cả là do tôi, không liên quan đến bà ấy có muốn giết thì cứ giết tôi đi.
Nước mắt Gia Kì không ngừng rơi xuống vì hoảng sợ.
Chương 19: Sợ hãi
Vu Quân dường như chưa có ý định dừng lại hành động của mình.
Còn Gia Kì thì mặt đã không còn chút máu, trắng bệch cô chỉ còn lại hơi thở yếu ớt.
Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp đi lên lầu.
Vu Quân mau dừng lại cho mẹ, chừng nào con mới quên được cô gái đó đã mười mấy năm rồi sao con vẫn ôm khư khư nỗi đau đó hoài vậy.
Vu Quân đã quá tức giận không còn khống chế được bản thân mình hắn quát lớn.
Mẹ mau về đi chuyện của con để con giải quyết.
Bà Hạnh Nghi không thể nào trơ mắt nhìn con trai bóp chết con dâu.
Sao mẹ có thể về được, con xem con kìa con muốn giết luôn vợ của mình, con có còn là con người nữa hay không, nghe lời mẹ bình tĩnh lại chỉ là sai lầm nhỏ thôi con đừng tức giận như vậy, con coi con bé sắp thở không nổi rồi kìa mau thả nó ra.
Đôi mắt hắn vẫn rất u ám nhưng đôi tay đã nới lỏng hơi, rồi từ từ bỏ tay ra khỏi cổ Gia kì.
Gia Kì như vừa từ cửa địa ngục quay về cô ngã quỵ xuống đất nước mắt đầm đìa đau đớn ôm cổ mình cô ho vài tiếng mới lấy lại dưỡng khí.
Vu Quân quay đi lạnh lùng nói
Tất cả cút ra ngoài hết, đừng để tôi thấy ai bước vào đây nửa bước.
Bà quản gia vội vàng chạy đến đỡ Gia Kì đi về phòng.
Cô vẫn bần thần sợ hãi chuyện lúc nãy ngồi co rúm trên giường.
Bà Hạnh Nghi ngồi ở phòng khách nói chuyện với Vu Quân, hắn ta tay cầm điếu thuốc không ngừng nhã khói.
Đến khi nào, con mới quên cô ta được đây, mẹ không muốn vì cô ta mà con làm hại người khác, nhìn con bé Gia Kì đi con đã làm cho nó ra nông nỗi đó không biết nó có vượt qua được cú sốc này không nữa, con quá tàn nhẫn dù gì nó cũng đã là vợ con có yêu hay không thì cũng đừng đối xử với nó như vậy.
Vu Quân hít một hơi thuốc rồi từ từ nhã khói nói.
Chuyện của con, con tự biết cách giải quyết mẹ về đi.
Bà Hạnh Nghi tức giận.
Giải quyết ! nếu hôm nay ta không đến kịp thì con đã giết chết con bé rồi..
Vu Quân đứng lên bỏ đi ra ngoài không đếm xỉa gì đến bà Hạnh Nghi, bà vô cùng tức tối vì đứa con trai không biết nghe lời này.
Bà lên phòng thấy Gia Kì vẫn còn hoảng sợ chuyện lúc nãy.
Bà đi đến bên giường ngồi xuống cạnh Gia Kì nói
Mong con hiểu cho nó, cô gái đó từng rất quan trọng với Vu Quân nó yêu cô gái đó rất sâu đậm hai đứa sắp tiến đến chuyện hôn sự, đội nhiên cô gái đó bỏ đi không một lý do, khiến cho Vu Quân rơi vào tuyệt vọng nó bắt đầu sống kép kính, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn rất ghét đàn bà.Ta biết nó lấy con chỉ vì bị ta thúc giục nhưng không vì vậy mà ta đối xử tệ với con mong con hiểu cho ta, vết thương của Vu Quân cứ ám ảnh nó, khiến nó không thể nào thoát ra được, ta mong con đến để giúp nó.
Gia Kì lúc này đã hiểu mọi chuyện cô nhìn bà Hạnh Nghi nói
Làm sao để giúp anh ta hả mẹ, lúc nảy hắn như muốn giết con, con sợ lắm.
Bà Hạnh Nghi ôm vai Gia Kì an ủi
Ta biết là con rất sợ, ta thay mặt Vu Quân xin lỗi con, nhưng nó cũng rất đáng thương vì bị tổn thương quá nhiều nên nó mới làm tổn thương người khác, từ ngày cô gái đó bỏ đi trong lòng nó không còn định nghĩa của tình yêu, nhưng ta hi vọng con sẽ làm cho nó có được một tình yêu thật sự.
Gia Kì bất ngờ nhìn bà Hạnh Nghi
Con sao, sao có thể chứ anh ta chắc ghét con lắm.
Bà Hạnh Nghi cười nhẹ nói.
Tuy nó lạnh lùng như tảng băng nhưng ta tin chắc tình yêu của con sẽ làm tan chảy tản băng trong nó con dâu của ta.
Chương 20 : Thăm ba mẹ
Đêm đó hắn không ngủ ở phòng Gia Kì, cô cũng còn rất sợ hãi nên khi hắn không vào phòng khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
Sáng hôm sao Gia Kì thức dậy đã 8 giờ sáng, cô cẩn thận bước xuống lầu xem có Vu Quân ở đó không nghe quản gia nói anh ta đã đi làm cô thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bàn ăn sáng.
Ăn sáng xong Gia Kì lên phòng thay đồ chuẩn bị đến thăm ba mẹ, cô gọi điện cho Tiểu Minh hỏi cô ấy có muốn đi cùng không.
Alo Tiểu Minh có muốn đi thăm ba mẹ tớ không?
Tiểu Minh hớn hở nói
Đi chứa, nhưng mà có anh chàng Phi Ưng đi không vậy ?
Gia Kì thở dài lắc đầu ngán ngẫm với sự mê trai của cô bạn.
Tớ không biết nhưng chắc là có, tớ sẽ tác hợp cho hai người không để cậu thiệt thòi đâu.
Tiểu Minh bắt đầu khoái chí nói
Được rồi bây giờ tớ đi thay đồ đợi cậu đến.
Hai người cúp máy xong Gia Kì lấy ra số tiền cô bán quần áo với đồ trang sức ra cũng được kha khá cô bỏ vào túi xách chuẩn bị đi ra ngoài.
Phi Ưng là người lái xe Gia Kì yêu cầu anh chạy đến nhà Tiểu Minh để rước cô ấy.
Đến nơi cô bạn đã đứng đó không biết từ khi nào vẫy tay với Gia Kì.
Gia Kì hơi bất ngờ ngày thường muốn rủ Tiểu Minh đi đâu chơi phải nói là vô cùng khó khăn hoặc là xài giờ dây thun không bao giờ đúng hẹn hôm nay lại tự nguyện như vậy
Gia Kì ngồi trong xe không khỏi bật cười.
Phi Ưng bước ra khỏi xe mở cửa cho Tiểu Minh, cô bạn cứ ngớ người ra nhìn anh ta đến nổi đụng đầu vào nóc xe may là nhờ có cánh tay của Phi Ưng đỡ lại nên không Tiểu Minh không bị đau.
Gia Kì ngồi trong xe bật cười
Cậu đó làm gì như người mất hồn vậy.
Tiểu Minh gãi đầu ấp úng nói
Thì..........mình bị sắc đẹp làm hút hồn.
Gia Kì lắc đầu nói.
Cô bạn của tôi đã va vào thứ gọi là tình yêu thật tội nghiệp.
Tiểu Minh nhún vai cười nói.
Tớ nguyện chết vì nó.
Hai người nói chuyện suốt quảng đường.
Đến bệnh viện, thấy ba đang ngồi trên giường bệnh mẹ cô thì đang gọt trái cây, Gia Kì liền chạy vào nước mắt lưng tròng.
BA MẸ! con nhớ hai người lắm.
Tiểu Minh đi vào theo cũng rươm rướm nước mắt.
Ba mẹ Gia Kì thấy con gái vui mừng khôn xiết.
Ba cô dang đôi tay gầy guộc ra nước mắt giàn giụa nói.
Lại đây với ba.
Cô chạy đến ôm ba mình, hai cha con ôm nhau khóc, mẹ cô cũng sục sùi thúc thích
Sau màng gặp lại đầy nước mắt mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau.
Ba mẹ hai người đã ốm đi rất nhiều.
Mẹ cô sờ vai cô nói
Con cũng vậy, ở đó con sống tốt không ?
Gia Kì không muốn nói chuyện hôm qua xém chút nữa là cô đã chết trong tay của Vu Quân.
Con vẫn ổn ở đó mọi người rất tốt với con.
Ba cô ngồi trên giường cười cười nói.
Vậy thì tốt rồi ba mẹ sợ con tính tình bướng bỉnh về đó làm dâu sẽ phật ý mọi người, rồi lại trả con về nơi sản xuất.
Gia Kì nhìn ba giận dỗi nói
Ba này, ba làm như con gái của ba tệ lắm không bằng.
Tiểu Minh lúc này bắt đầu xía vô
Cậu không tệ còn ai tệ, chẳng biết nấu nướng gì còn lười nữa.
Gia Kì đánh yêu cô bạn một cái.
Đủ rồi còn đi rêu rao bạn thân mình vậy à.
Mọi người ai cũng phá lên cười.
Gia Kì bắt đầu nhìn ba nghiêm túc hỏi chuyện.
À ba ơi tại sao công ty đã phá sản như vậy nhà họ Bạch đã dùng thủ đoạn gì vậy ba.
Ba cô bắt đầu trùng xuống giọng nhẹ lại nói
Trước đó công ty cũng đã có nhiều khoảng nợ, ba không thể chi trả hết, đứng trên bờ vực phá sản nhưng cậu Bạch đến muốn đề nghị ba mẹ gả con cho cậu ấy, sẽ giúp gia đình ta trả nợ nhưng cậu ta muốn tịch thu công ty về nằm dưới quyền nhà họ Bạch, chúng ta không còn cách nào khác, cũng không muốn con chịu khổ nên đành gả con cho cậu ta, nhưng mà chuyện cũng đã qua rồi nghe con nói được nhà họ đối xử tốt ba mẹ cũng vui lắm, lúc đầu chúng ta sợ con về đó sẽ bị họ chèn ép với tính cách của con chắc chắn sẽ bỏ đi nhưng bây giờ mọi chuyện đã ổn hơn rất nhiều rồi, con đó bây giờ hãy sống tốt làm tròn trách nhiệm một người vợ hiền dâu thảo có được không con, ba mẹ cũng chỉ muốn con được sung sướng và hạnh phúc.
Gia Kì gật đầu nói
Dạ thưa ba con hiểu rồi.