Mộc Y loay hoay ngắm nhìn chai thuốc rồi thiếp đi trên ghế lúc nào cũng không biết. Cô ngủ say trên ghế đến tận tối, có lẽ cô đã quá mệt mỏi với mọi thứ. Từ khi Mạn Mạn quay về ,từ đó ngày nào cô cũng cảm giác nâng nâng buồn ,rồi lại ngồi một mình suy nghĩ.
Màn đêm dần che phủ cả bầu trời. Mặt trăng hôm nay lại rất tròn. Một ánh sáng mơ hồ tỏa khắp thành phố. Tiếng gió vi vu khắp nơi, nhưng ngọn gió nhẹ nhẹ thổi vào tấm rèm cửa của phòng Mộc Y. Bên ngoài tiếng lá xào xạc, cả một bầu trời yên tĩnh với cảnh sắc tuyệt vời của thiên nhiên, càng làm cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Dưới khung nhà chính ,chiếc xe màu đen huyền bí lướt trong gió rồi dừng trước cửa. Quân Trầm bước xuống xe như một vị hoàng tử, cái khí chất ngời ngời đó lại luôn tỏa sáng. Anh sải đôi chân thon dài bước vào nhà. Vừa tới cửa người hầu đã đứng đợi. Người thì cầm áo vest bên ngoài cho anh, người thì cầm chiếc cặp trên tay anh,...
Quản gia lận đận từ trong bếp chạy ra. Khuôn mặt già nua nhưng rất phúc hậu, có vẻ ông đang rất lo lắng cái gì đó lại không dám mở miệng.
Quân Trầm đưa tay lên ra hiệu đám hạ nhân lui, tay kia đưa lên tháo lỏng chiếc cà vạt. Anh hơi mệt mỏi chau mày.
" Có chuyện gì sao ?"
Quản gia hơi cúi sấp ,giọng yếu dần.
" Ông chủ. Sáng nay ngài vừa đi làm, Mạn tiểu thư và Bà chủ gây gỗ với nhau . Tôi không dám bước vào ngăn cản nhưng hình như lúc Mạn tiểu thư rời khỏi phòng, cả người của cô ấy như muốn đứt ra từng khúc. Vẻ mặt lại rất đau. Còn bà chủ thì vẫn không cho chúng tôi vào ngoại trừ Cố thiếu gia nên ,...."
Quân Trầm sầm mặt lại, anh bước nhanh lên lầu. Hướng về phía phòng của Mộc Y. Anh vừa mở cửa bước vào thì liền thấy thân hình nhỏ nhắn của cô đang ngủ say trên ghế.
Anh tiến lại gần, có lẽ tiếng động anh phát ra quá lớn nên đã đánh thức cô. Mộc Y dụi dụi con mắt ngồi dậy, bất ngờ nhìn về phía anh. Cô nhỏ giọng nói.
" Anh...anh mới làm về sao ?"
Đôi mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng vào cô, dường như cả khuôn mặt anh tối sầm lại. Như vậy thôi đã đủ biết anh đang tức đến cực điểm.
Mộc Y nuốt nước bọt, lần đầu tiên cô thấy anh tức đến như vậy, cô hơi cúi sấp mặt nghĩ thầm.
" Chỉ vì cô ta mà anh ta lại nổi điên với mình, rốt cuộc trong lòng anh ta xem mình là gì: tình nhân để chơi đùa hay là vợ trên danh nghĩa"
Giọng trầm thấp của anh vang lên, phá tan mọi suy nghĩ kia của Mộc Y.
" Em không có gì để giải thích sao ?" âm điệu vô cùng lạnh lùng, giống như ngàn mũi tên đâm ngược vào tim của cô.
Mộc Y cười khổ nhìn lên anh, cô hít một hơi dài rồi cô gắng nói.
" Giải thích? anh muốn nghe tôi giải thích gì đây "
Muốn cô thừa nhận là cô đã đánh Mạn Mạn hay là cố ý gây sự. Nếu hai cái này đều không phải ,có lẽ anh muốn cô đi xin lỗi ả Mạn Mạn kia.
Quân Trầm tiến lên phía trước, lúc này nhìn anh càng đáng sợ hơn, hệt như anh muốn phá hủy toàn bộ mọi thứ ở trong căn phòng này vậy.
Anh cầm chai thuốc đang nằm trên bàn lên ,đưa về trước mặt cô hỏi.
" Lọ thuốc này của Cố Lục đúng không ?"
Mộc Y há hốc mồm, chuyện gì thế này . Không phải anh đến chửi rủa cô vì tội đánh ả người yêu cũ kia sao. Bây giờ lại mang chai thuốc ra hỏi . Cô hơi nghiêng đầu khó hiểu nói.
" Đúng rồi, hồi sáng anh ấy lấy cho tôi "
Quân Trầm ném chai thuốc ra ngoài cửa sổ, rồi quay lưng đi nhanh về thư phòng. Khoảng 10 phút sau anh quay lại, trên tay cầm một chiếc lọ bằng sành, nhìn giống như là đồ cổ.
Quân Trầm ngồi xuống bên cạnh cô, khuôn mặt vẫn lạnh lùng lại còn khó chịu . Anh đưa tay lên nhẹ nhàng cầm nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô, đưa qua đưa lại anh quan sát mọi chỗ vô cùng tỉ mỉ.
Cô đã đoán được ba, bốn phần là anh đang định làm gì. Không biết vì sao mà tim cô lại đập liền hồi, nếu như bị người khác sờ lên mặt là cô sẽ phản kháng lại, nhưng khi anh chạm vào lại khiến toàn thân cô nóng bừng cả lên , không lỡ hất bàn tay thon dài kia ra, mặc kệ nó di chuyển trên khuôn mặt của mình.
Quân Trầm sờ nhẹ lên vết xước bên má phải của Mộc Y. Bờ môi mỏng quyến rũ vang lên, khiến tim cô muốn rụng rời thậm chí là bay thẳng ra ngoài. Tóm lại là cái cảm giác rất thích.
" Từ nay cấm em nhận thuốc tùy tiện của người khác"