Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 5: người chết sống lại (5)




Từ nhỏ không cha không mẹ, Mộ Cẩm Cẩm năm nay vừa tròn hai mươi bốn tuổi, vừa tốt nghiệp đại học liền thuận lợi qua được kỳ thi tuyển vào một công ty lớn ở Đài Bắc làm trợ lý cho Nhâm tổng giám đốc, mặc dù nàng từ nhỏ đến lớn đều có ước nguyện muốn làm một hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa, cướp của người giàu chia cho người nghèo (Ying: chị này bị nhiễm nhiều phim kiếm hiệp quá -.-), nhưng bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, ảo tưởng của nàng chỉ có thể thực hiện ở trong mộng, cho nên vì kế sinh nhai nàng phải liều mạng mà làm việc.

Cùng nàng lớn lên ở cô nhi viện là người bằng hữu tốt An Tiệp Phỉ gần đây lại chơi trò mất tích với nàng, không biết cái nữ nhân kia chạy đi nơi nào nghiên cứu thuyết tiến hóa của người vượn Bắc Kinh rồi.

Đường phố tấp nập, xe cộ qua lại không dứt chạy trên quốc lộ, đột nhiên, Mộ Cẩm Cẩm thấy một bé trai khoảng năm sáu tuổi rời khỏi tay của mẹ ngây ngốc đi về quán bán đồ chơi ở phía bên kia đường.

Mẹ của nó đang ở tiệm bán báo mua tạp chí, hoàn toàn quên mất con mình đã thoát ra khỏi phạm vi bảo vệ của mình, mắt thấy một chiếc taxi từ đằng xa đang chạy dần đến, thằng bé bị đụng vào là điều tất nhiên, Mộ Cẩm Cẩm lấy tốc độ sét đánh phi nhanh chạy qua.

Nàng thành công đem bé trai ôm lấy cùng sử dụng hết sức lực đẩy nó ra khỏi vùng đất nguy hiểm.

“Phanh!” Toàn bộ thân thể giống như bị một vật nặng đụng phải, tiếp theo, bên tai nàng xuất hiện vô số những thanh âm bén nhọn, có tiếng kêu của nữ nhân, tiếng khóc của trẻ nhỏ, tiếng thắng xe của xe hơi, tiếng chửi rủa của tài xế….

Nàng bị đụng phải sao?

Nhưng thân thể tại sao một chút cũng không cảm thấy đau?

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một khoảng sáng ngời chói vô cùng, Mộ Cẩm Cẩm bị thứ ánh sáng này chiếu vào mắt cơ hồ không có cách nào đem hai mắt mở ra được, nàng đang ở trạng thái mê mang hết sức, trước mắt có một trung niên nam tử mặc bào phục màu trắng (chắc là áo khoác dài như kiểu mấy thiên thần trên ti vi ý =.=) đang chậm rãi đi tới, còn cầm một cái gậy lớn thật lạ mắt.

“Ngươi gọi là Mộ Cẩm Cẩm?” Trong âm thanh của hắn lộ ra tiếng vang, tựa như từ bầu trời bao la xa xôi truyền đến.

“Ngươi là ai a?” Cẩm Cẩm thật dễ dàng mở mắt, mới vừa trước mắt còn xuất hiện cảnh tượng lộn xộn, đột nhiên hóa thành một mảnh an tĩnh, đường phố cũng giống như trống không, phảng phất nhân loại còn đang sinh tồn chỉ có nàng cùng vị trung niên nam tử đang đứng ở trước mắt.

“Ta là sứ giả trên thiên đường chủ quản sinh tử của vạn vật.”

“Chủ quản sinh tử của vạn vật….” Mộ Cẩm Cẩm theo lời của hắn nhắc lại, nhưng ngay sau đó phát hiện có cái gì không đúng,” Uy, đại thúc, ngươi đang ở đây nói đùa gì vậy?” Nàng đứng lên đi tức giận đi tới hướng đối phương,” Ngươi ở đây đang nguyền rủa ta chết sao?”

“Ngươi đã chết!” Hắn vẻ mặt trầm trọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.