Lão Bà Điêu Ngoa Của Trẫm

Chương 16: thọ yến của đế vương (1)




“Hoàng thượng, chúng nô tài vừa nghe hình như có một chút thanh âm kỳ quái, có phải hay không….”

Lời của bọn họ còn chưa có nói xong, Tây Môn Liệt Phong cao ngạo đứng ở đó vung cánh tay lên làm cắt đứt mọi động tác.

“Tốt lắm, nơi này không có chuyện của các ngươi, đều lui ra đi.”

“Dạ!” Mọi người mặc dù đều không giải thích được, nhưng ngoài ý muốn bọn họ lại phát hiện ra chủ tử trên mặt từ trước đến giờ không hiểu cười là cái gì, lại cư nhiên hé ra một nụ cười mỉm.

Lão thiên! Hoàng thượng cười! Này có phải hay không có chút quá khoa trương a?

Trinh Quán mùa thu năm năm mươi sáu—

Hoàng đế Dạ Sát hoàng triều Tây Môn Liệt Phong ở trong cung tổ chức yến tiệc, bởi vì hôm nay là là ngày hắn tròn hai mươi bốn tuổi, toàn bộ trên dưới bá quan văn võ trong triều rốt rít đến đây ăn mừng, trừ những người đó ra, các Tần phi trong cung cũng được mời đến đại điện tham gia tiệc chúc thọ của hoàng thượng.

Mỹ nhân, rượu ngon, ca múa mừng cảnh thái bình—

Ở trong đại điện huy hoàng này, tích tụ chừng hơn trăm người, Mộ Cẩm Cẩm từ nhỏ đến lớn là lần đầu tiên tham gia tiệc hội quy mô lớn như vậy.

Nàng lần trước nghĩ muốn đi tìm lão hoàng đế không cẩn thận bị lạc trong cung, may là Thu Nguyệt thiếp thân thị nữ kịp thời tìm được nàng, nàng tím thái y tới bắt mạch cho nàng, lại kê đơn thuốc cho nàng, vạn phần thuốc bắc mười mấy hai mươi loại, những thứ kia làm cho người ta vừa nghe xong liền thấy đau đầu, Thu Nguyệt trung thành suýt chút nữa là đem nàng giết sống.

Không quá ba ngày, thái giám liền truyền chỉ, ngày sinh của hoàng thượng, yêu cầu tất cả tần phi trong hậu cung đều phải tham gia, hắc hắc! Cái gọi là cừu non dâng miệng sói, lại không phải tốn chút công sức nào, nàng vừa còn muốn đi tìm lão hoàng đế thảo luận vấn đề ly hôn đâu.

Nhưng là… Trên đại điện người có phải hay không cũng quá nhiều a, rất xa, nàng nhìn thấy một thân hình nam tử cao lớn ngồi trên ghế hoàng đế, đáng tiếc nàng ở vị trí quá xa, đối phương dung mạo lớn lên thế nào nàng chỉ thấy mơ hồ không rõ, nói vậy địa vị của cái thể xác bên ngoài vị Cẩm phi này nhất định rất thấp, nếu không nơi ngồi làm sao lại bị ném tới tận cửa.

Bất quá—Mộ Cẩm Cẩm kiễng chân nhìn quanh chừng ba phút hai mươi tám giây đồng hồ, nếu nói lão hoàng đế trong suy nghĩ của nàng thật giống như không có già như vậy.

Trên đại điện ngoại trừ các văn võ đại thần đến chúc thọ, còn lại cơ hồ tất cả đều là các loại mỹ nữ, cho nên bất kể vị hoàng đế kia lớn lên là tròn dẹp, đẹp xấu như thế nào, nàng nhất định vẫn sẽ hưu phu, hừ! Nàng cũng không có hứng thú lưu lại cái địa phương quái quỷ này cùng những nữ nhân trang điểm cùng trang phục tỉ mỉ xinh đẹp để tranh giành lão công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.