Lão Bà Đại Nhân

Chương 7




   Lại là thứ sáu, từ ngày tình cờ đụng phải Chu Ý Nhiên, Mộc Thư Đồng cô vốn còn tưởng rằng người đẹp ấy sẽ giống như vi khuẩn trở lại quấn mình. Nhưng mà hai ngày trôi qua, người đẹp cũng không tới, rốt cuộc thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Cuối tuần này là thích ý nhất, bởi vì chị gái cô phải đi công tác, như vậy nói cách khác trong nhà chính là thiên hạ của một mình cô. Mộc Thư Đồng cô núp ở trong phòng học vẽ chuyên dụng cuối cùng cũng vẽ xong một bản thiết kế, giương mắt nhìn, đã sáu giờ tối cho nên vội vàng về nhà ăn bữa tiệc lớn. Cô nhanh chóng chạy vội ra ngoài cửa trường, một cái thân ảnh nhỏ quen thuộc xong tới, ngọt giọng kêu : " Mommy".

  Mộc Thư Đồng cô giật mình, định thần nhìn lại, là tiểu quỷ đó, sẽ không lại trùng hợp như thế, ở trường học của mình cũng có thể đụng phải, vì vậy cô vội vàng quay người đi nhanh. Chẳng qua là tiểu quỷ đã chạy đến phía sau ôm lấy chân cô, cười ha ha kêu : " Mommy, con cùng bà Cầm chờ mommy thật lâu ".

  Mộc Thư Đồng cô thở dài, lại bị tiểu quỷ này trói, không thể làm gì khác hơn là xoay người lại, vừa vặn thấy người bảo mẫu kia đi tới khẽ mỉm cười nói với cô : " Mộc tiểu thư, là như vậy, cuối tuần này đại tiểu thư nhà tôi có chuyện bận rộn, mà tôi vừa vặn trong nhà có chút chuyện phải trở về một chuyến, cho nên bảo bảo liền nhờ cô giúp một tay trông hai ngày ".

  " Sao? Dì nói cái gì? " - Mộc Thư Đồng cô có chút hoài nghi lỗ tai mình có phải xảy ra vấn đề hay không, chuyện này thật hoang đường, có người nào lại đem con mình cho một người xa lạ trông coi.

   " Mộc tiểu thư, đây là quần áo của bảo bảo, còn có bình sữa, nhờ cậy cô. Nếu như có vấn đề gì, trực tiếp liên lạc với đại tiểu thư nhà tôi là được " – bà Cầm cũng không giải thích gì nhiều, đem balo lớn nhét vào tay Mộc Thư Đồng cô, sau đó xoay người bỏ chạy lên một chiếc xe, nháy mắt một cái liền biến mất.

  Mộc Thư Đồng cô còn không phản ứng kịp chuyện này là thế nào, trên cánh tay liền bị treo một cái balo lớn, bên cạnh còn có một tiểu quỷ đang nghễnh đầu, cười hì hì nhìn cô : " Điên rồi, có phải mình gặp quỷ hay không? " – cô lầm bầm một câu, tiện tay ném cái balo xuống đất, xoay người hướng phía trước đi. Cô không muốn quản những thứ này, rõ ràng chính là cố ý. Chẳng qua là cô còn chưa đi được mấy bước, một tiếng khóc vang lên : " Mommy không thích Niệm Niệm, mommy không muốn Niệm Niệm, oa oa ... " ...

Tiếng khóc quá lớn, khi Mộc Thư Đồng cô quay người lại thì bên cạnh Niệm Niệm đã vây quanh mấy người bạn học, họ đều là kinh ngạc nhìn con bé còn nhẹ giọng hỏi thăm : " Người bạn nhỏ, mẹ em ở đâu? Tại sao em lại ở chỗ này? ".

   Niệm Niệm trực tiếp đưa tay chỉ hướng cô, vừa khóc vừa kêu : " Đó là mommy em nhưng mommy không muốn em ".

  Nói xong lại khóc lớn, Mộc Thư Đồng cô im lặng, mà những người kia không khỏi nhìn cô bằng ánh mắt kinh dị. Bất quá thật may là trong đó có một người lần trước còn cùng cô đi ăn, vì vậy người bạn kia liền thay cô giải vây, nói cho bạn học xung quanh biết đứa bé này là con gái nuôi của cô. Những người kia cũng đều tản đi, bất quá ánh mắt của họ là từ tò mò chuyển thành hâm mộ. Mộc Thư Đồng cô không nói gì nhưng không thể không trở lại. Đi tới bên cạnh Niệm Niệm, lau đi một chút nước mắt trên mặt con bé, sau đó thở dài một cái : " Cô sao cứ xui xẻo như vậy, vừa bị mẹ con điều tra tung tích lại bị con dây dưa, cô cũng muốn đi nhảy lầu rồi áh ".

   Niệm Niệm ngưng khóc, mở mắt to kinh ngạc nhìn cô: " Con thích mommy, cũng thích mẹ, mẹ cũng thích mommy ".

   " Mẹ con rất xấu, mẹ con không phải cố ý để cho con tới đùa cô sao? " - Mộc Thư Đồng cô bĩu môi, lần nữa thở dài một tiếng.

   Niệm Niệm vội vàng lắc đầu, sau liền cúi đầu nhẹ giọng nói : " Mommy, con đói bụng ".

   " Đã rõ, tiểu tổ tông " - không có lựa chọn khác, nếu là mặc kệ bỏ lại con bé, cô thật cũng là không làm được, như vậy cũng không thể làm gì khác hơn là đem con bé về nhà. Một tay cầm balo, một tay dắt theo Niệm Niệm. Từ phía sau nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy thật đúng là một hình ảnh hài hòa.

   Ngồi ở trong xe taxi, Mộc Thư Đồng cô ôm lấy Niệm Niệm, thuận miệng hỏi : " Người bạn nhỏ, con mấy tuổi? ".

  " Con tên là Niệm Niệm, mommy không nên gọi con là người bạn nhỏ, năm nay con ba tuổi ".

  " Ừhm " - Mộc Thư Đồng cô cẩn thận quan sát Niệm Niệm. Thật đúng là cao, Xú Xú nhà mình cũng bốn tuổi còn không cao bằng con bé.

   " Mẹ nói bởi vì mommy cao cho nên con cũng sẽ rất cao " - Niệm Niệm rất thông minh, tựa như có thể từ ánh mắt kinh ngạc của Mộc Thư Đồng cô nhìn ra cô muốn hỏi gì.

   " Lời nói của mẹ con thật đúng là ... dáng dấp cô cao có quan hệ gì tới con " - Mộc Thư Đồng cô hừ một tiếng, bây giờ cô không muốn nhắc tới nhất chính là người đẹp kia. Thật không giống ai, lại để cho bảo mẫu đem con gái của mình cho một người xa lạ trông. Coi như con gái cô ấy thích mình cũng không có nghĩa mình thích trông con bé, đầu óc thật sự là có vấn đề mà. Mộc Thư Đồng cô ở trong lòng mắng Chu Ý Nhiên nàng ngàn lần vạn lần.

   Về đến nhà, Mộc Thư Đồng liền để Niệm Niệm cho mấy cô giúp việc trông, còn mình thì chui vào phòng ngủ, trước nằm một lúc điều chỉnh tâm tình buồn bực một cái, nếu không cô thật có chút muốn hét to lên để giảm stress.

   Trong mơ mơ màng màng nghe có người gõ cửa phòng, Mộc Thư Đồng cô lật người xuống giường, xoa xoa ánh mắt đi ra mở cửa, liền thấy cô giúp việc đang ôm lấy Niệm Niệm hỏi cô nên đặt vào phòng ngủ nào. Mộc Thư Đồng cô ngáp một cái, quỷ thần xui khiến nhận lấy con bé từ trong tay cô giúp việc. Sau đó ôm đến trên giường của mình còn nói cô giúp việc có thể lui xuống, cô sẽ trông chừng con bé. Chẳng qua là ngủ đến nửa đêm, cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng, hóa ra là Niệm Niệm hướng trong ngực cô chui vào, bàn tay nhỏ nhắn sờ tán loạn khắp nơi giống như muốn bú sữa mẹ. Mộc Thư Đồng cô lập tức quẫn bách, đồng thời lại đang buồn ngủ, liền hung hăng đẩy Niệm Niệm ra khỏi người mình tiếp tục ngủ. Vậy là Niệm Niệm lập tức khóc huyên náo, cô làm sao còn có thể ngủ. Không thể làm gì khác hơn là bật đèn rời giường, chạy đến phòng bếp lấy bình sữa, thật vất vả cho tiểu tổ tông uống, mà chính cô cũng trở nên thanh tỉnh, mãi cho đến ba giờ sáng mới ngủ lại được.

   Hôm sau, Mộc Thư Đồng cô vốn là có hẹn với một bạn học, đáng tiếc kế hoạch này cũng chỉ có thể hoãn lại, ai bảo bây giờ bên người cô có con vi khuẩn này đây. Ăn sáng xong, cô dẫn Niệm Niệm và Xú Xú đi công viên gần nhà chơi đùa. Cô không thể tưởng tượng nổi khi nào mà mình cũng thay đổi thành một bảo mẫu, hơn nữa còn là không thể không làm, nếu không tiểu quỷ đó sẽ khóc nháo. Nói cô không thích con bé thật ra thì cũng không phải, ngược lại còn cảm thấy rất thân cận, lâu lâu lại có chút cảm thấy hoảng hốt. Nói chung, loại cảm giác này rất kỳ diệu.

   Càng nhìn gương mặt Niệm Niệm lại càng cảm thấy có chút giống chính mình, đặc biệt là ánh mắt cùng miệng khiến cho cô nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác.

   Mộc Thư Đồng cô ngồi ở trên ghế dài, ngơ ngác nhìn hai đứa trẻ chơi cầu trượt. Mà cô cũng thấy thật nhàm chán liền lấy điện thoại ra chơi game một chút, vẫn cảm thấy không thú vị. Đang muốn gọi điện cho người giúp việc nhà mình tới trông hai đứa trẻ để mình trở về, chưa kịp nhấn số thì một số điện thoại lạ gọi tới. Cô tiện tay nhận, hỏi : " Ai vậy? ".

  " Bảo bối, con có nghe lời em không? " - chỉ nghe được bên kia truyền tới tiếng cười của một cô gái, thanh âm này thật quen tai.

  " Bảo bối? " - Mộc Thư Đồng cô theo bản năng nỉ non một câu, bất quá tiếp theo một cái chớp mắt liền hiểu được, là người đẹp kia gọi điện thoại cho mình. Lửa giận trong người bốc lên, cổ họng phát ra tiếng thét : " Chu Ý Nhiên, cô mau trở về cho tôi, đầu óc cô có vấn đề phải không? Đem con gái cô cột cho tôi, tôi cũng sắp bị con bé trêu đùa chết rồi nè ".

   Chỉ cần vừa nghĩ tới hôm qua hơn nửa đêm phải bò dậy cho tiểu quỷ kia bú sữa, Mộc Thư Đồng cô tránh không khỏi không phẫn nộ.

  Vậy mà, Chu Ý Nhiên nàng ở đầu dây bên kia một chút cũng đều không có giật mình, vẫn như không có chuyện gì xảy ra từ từ hỏi : " Sao? Con trêu đùa em sao? ".

   " Tôi không muốn nhiều lời với cô, tôi thật là xui xẻo. Kể từ sau khi gặp cô, tôi đều không có mấy ngày sống sung sướng. Cô nói, cô có nên bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi không? " - Mộc Thư Đồng cô nghe giọng lười biếng của Chu Ý Nhiên nàng, một bụng hỏa khí liền trở nên lớn hơn.

   " Bảo bối, không nên tức giận, tức giận sẽ phát khí, phát khí sẽ hại sức khỏe, như vậy chị sẽ đau lòng. Em trông chừng Niệm Niệm thêm chút nữa, xong việc chị sẽ lập tức trở về rồi tới tìm em, ngoan nha " - Chu Ý Nhiên nàng ở bên kia che ôm bụng nhịn cười, cố gắng bình tĩnh nói.

   Mộc Thư Đồng cô thật muốn vứt điện thoại đi. Chẳng qua đây là con dế cô mới đổi, ném thì thật là đáng tiếc, huống chi là người đẹp trêu chọc cô tức giận, tại sao phải hư hại đồ đạc của mình. Cô cưỡng chế mình bình tĩnh lại, cô cũng không tin thật đúng là bị người đẹp thần kinh này quấn lấy mãi được : " Chu đại tiểu thư vĩ đại bận rộn, tôi kỳ vọng cô trở về nhanh một chút, bằng không tôi liền đem người bạn nhỏ nhà cô đến đồn cảnh sát ".

   Mộc Thư Đồng cô cố tình nói, hừ, muốn hù dọa người mẹ trẻ này một chút cho cô ấy mau trở về đón tiểu tổ tông đi.

   " Em nếu là nhẫn tâm, vậy cứ làm như vậy, cần phải biết, con bé cũng là con của ... " - Chu Ý Nhiên nàng ngừng lại lời phải nói kế tiếp, bây giờ còn chưa cần vận dụng con bài cuối cùng này. Nàng muốn từng bước từng bước công hạ pháo đài của cô, huống chi nàng cũng không muốn hù dọa cô : " Chị hiểu rõ Mộc Thư Đồng em là một cô gái tâm địa thiện lương tuyệt đối sẽ không đối đãi Niệm Niệm nhà chị như vậy, đúng không? ".

  " Cô không cần dùng hoa ngôn xảo ngữ tới nịnh nọt tôi, tóm lại tôi thấy cô thật sự rất phiền, không muốn nói chuyện với cô, bye bye ".

   " Chờ chút ... " - Chu Ý Nhiên nàng vội vàng kêu một tiếng : " Buổi tối, Niệm Niệm có thể sẽ muốn uống thêm một lần sữa nữa, lúc ấy phiền em dùng ti giả để trong miệng con bé là được ".

  " Biết, bye " – Mộc Thư Đồng cô tức giận cúp điện thoại, nữ nhân sao chổi kia sao lại giống như có tự tin mình sẽ chăm sóc tốt con gái cô ấy. Chẳng lẽ nói mình ở trong lòng người mới gặp qua vài lần là một người hiền lành dễ bị lấn áp, rõ ràng nhìn mặt cô cũng không giống là dễ bị bắt nạt.

   Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng đang lười biếng nằm ở trên ghế trong vườn hoa nhỏ, lật xem tạp chí thời trang mới nhất, bộ dáng vừa lười biếng vừa hưởng thụ đeo headphone nghe nhạc. Miệng nàng nâng lên thật cao, nhìn nơi xa, ở trong lòng nói thầm " Đồng Đồng đầu heo, xem em còn không đáp ứng chị, chị sẽ để cho con quấn lấy em, xem em có thể xử lí như thế nào? Hừ hừ ... "

*** Truyện được cập nhật sớm nhất tại Bách Gia Trang ( BGT ).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.