Lão Bà Của Ta Tu Tiên Trở Về

Chương 4: Nam nhân khí phách




Không phải nghe người xung quanh đàm luận, hắn cũng không biết xe này ngưu bức như vậy, tối hôm qua hắn tiện tay liền đậu nơi đây.Từ Cảnh sau khi cân nhắc nhiều lần, liền đem chìa khóa chiếc bạo long này thu lại, lấy ra chìa khóa xe điện.Người xung quanh hầu hết là vây quanh chiếc xe bạo lọng của hắn chụp ảnh khiến nơi đây chật như nêm cối, Từ Cảnh ra sức chen qua đám người, đi tới bên cạnh chiếc xe bạo long.Nơi đây chẳng những đậu chiếc bạo long, còn có cả xe điện của hắn nữa, chiếc bạo long kia trong mắt hắn quá phô chương, hắn dự định vẫn như trước lấy xe điện đi giao đồ ăn bên ngoài.“Huynh đệ, làm phiền ngươi chút, ngươi đang giẫm lên trên xe ta.” Từ Cảnh ngẩng đầu, lễ phép đối với người đang ngồi bên trên chiếc bạo long của hắn chụp ảnh nói.Nam tử kia liếc nhìn Từ Cảnh nói: “Ôi! Nguyên lai là Từ Cảnh a, ngươi suýt thì dọa ta, ta còn tưởng ngươi nói ta đạp phải con xe bạo long này của ngươi cơ!”Người xung quanh lập tức một trận cười vang.Sau đó hắn ta giơ bỏ chân lên nói: “Ngươi nói chính là xe điện này à! Không nói rõ ràng nha! Làm ta sợ tới mức thót cả tim vào! Này trả cho ngươi đây!”Chiếc xe điện của Từ Cảnh đại khái chỉ cao bằng một nửa chiếc bạo long, tên kia mặc dù là ngồi trên chiếc bạo long, nhưng hai chân của hắn lại gác lên xe điện của Từ Cảnh khiến ghế ngồi bị bẩn.Từ Cảnh vừa định đi qua lấy xe điện của hắn, tên kia lại một cước đem chiếc xe điện của Từ Cảnh đá đổ xuống, vừa cười vừa nói: “Từ Cảnh, ta nói ngươi biết, ngươi cũng quá không cẩn thận a, chiếc xe giao đồ ăn này mà ngươi cũng dám dựng cạnh chiếc bạo long sao? Ngươi không sợ không cẩn thận đụng đổ chiếc xe của nhân gia, ngươi đền nổi sao? Ta là muốn tốt cho ngươi, cho ngươi nhớ kỹ về sau đừng đậu xe ở chỗ này!”Từ Cảnh nhìn xe điện đổ trên mặt đất, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đọng lại.Từ Cảnh ở khu này có thể coi là khá nhiều người biết đến, nguyên nhân là bởi vì hắn ngoài là nhân viên giao đồ ăn bên ngoài, lại còn là một cái chân chạy vặt xung quanh đây, hầu hết các khu ký túc hắn đều đã giao đồ qua, cho nên mọi người cùng hắn cũng đều quen thuộc.Tuy nhiên Từ Cảnh tính cách lại khá thành thật, từ nhỏ đã tiết kiệm, lại không quá khéo léo đối với việc đối nhân xử thế, nhiều khi mấy mao tiền đều cùng người khác phân tranh rõ ràng, cho nên dễ gây huyên náo không vui, do vậy không ít người thích khi dễ hắn.“Ngô Triết, ngươi cũng quá đáng rồi! Không có chuyện gì lại đi đá đổ xe người ta làm chi?”“Tự nhiên cản chở người ta lấy xe đi giao đồ làm gì?”Người xung quanh cũng nói thay cho Từ Cảnh, cảm thấy Ngô Triết có phần quá đáng.“Không sao, Từ Cảnh, ngươi đừng để ý đến hắn, bất quá lần sau đừng dừng xe ở nơi này là được rồi, chiếc xe bạo long kia thật đắt lắm.”Một cái muội tử nhiều lần Từ Cảnh giao đồ cho đem xe nhấc lên giúp hắn, hữu hảo nói:Từ Cảnh cảm kích đối với muội tử kia nói: “Cảm ơn ngươi, nhưng làm phiền ngươi tránh ra một chút.”“Ah, được!” Muội tử kia không biết Từ Cảnh muốn làm gì, vội vã lui qua một bên.“Phanh!”Từ Cảnh đột nhiên một cước đem chiếc xe điện của mình đá văng ra, khí lực chân hắn không biết vì sao đã trở nên lớn đến lạ kỳ, khiến chiếc xe điện chia hai nửa!Xung quanh trong nháy mắt lặng ngắt như tờ!Ngô Triết kia cũng ngây người, không ngờ đến luôn một Từ Cảnh luôn thành thực lại đột nhiên nổi đóa lên vậy, bị hắn khí lực của đôi chân dọa sợ, nuốt một ngụm nước bọt, ấp úng nói: “Từ Cảnh, ngươi…. Ngươi muốn làm cái gì? Muốn đánh nhau à? Đánh lộn ta cũng không sợ ngươi.”Từ Cảnh lộ ra một nụ cười thản nhiên, bình tĩnh từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa xe nói: “Ngô Triết, ngươi đã nghĩ cho ta như vậy, vậy thì ta cũng muốn cho ngươi một lần nhớ kỹ…..”Từ Cảnh nhấn nút điều khiển từ xa của công tắc chìa khóa, chiếc đèn xe bạo long sáng lên, phát ra tiếng khởi động như dã thú rống giận!Tại phía dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Từ Cảnh đem Ngô Triết đẩy xuống, ngồi lên xe bạo long nói: “Ta đem xe ta đá hỏng, chỉ cần mỗi ngày lại giao nhiều thêm mấy hộp cơm là có thể mua chiếc mới. Nhưng ngươi nếu là ngươi đem xe ta chạm hỏng, thì ngươi có đền nổi không? Chỉ sợ ba mẹ ngươi cũng không đền nổi.”Cho nên đừng tùy tiện ngồi ở trên xe người khác chụp ảnh.”Đồng học vây xem đều ngây ra như phỗng, Ngô Triết thì đơ ra, mặt đỏ như gan lợn, muội tử lúc trước hảo tâm giúp Từ Cảnh nâng xe dậy miệng càng là há hốc, cằm đều nhanh muốn rớt xuống.Từ Cảnh duỗi tay khởi động chiếc bạo long, còn không có chạy được mấy mét, tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, lúc này không quên quảng cáo cho bản thân, đối với mọi người nói: “Nhân tiện, mọi người ở ký túc muốn mua đồ mà không muốn đi ra ngoài, cần chân chạy vặt thì có thể tìm ta, tốc độ của ta so với chuyển phát nhanh bình thường còn nhanh hơn!”Sau đó Từ Cảnh khí phách lái bạo long nghênh ngang rời đi, khói xe còn oanh lại lên mặt Ngô Triết.……Mười hai giờ khuya, tại khu tám, trong một rừng cây nhỏ cách khu ký túc xá nữ không xa.Lưu Vũ Đình đang cùng năm nam tử thương lượng cái gì đó.“Vẫn là bỏ đi, ngày hôm nay các ngươi về đi, ta không muốn trả thù hắn.”Lưu Vũ Đình thở dài một hơi, đối với một gã tên là Trần Xán, đầu lĩnh của năm tên nam tử nói.Ngày hôm qua sau khi Lưu Vũ Đình chịu nhục ở trong yến hội, khóc lóc trở về trường học, đem Trần Xán này gọi đến, hai người uống một chút rượu, nàng liền đưa ra ý muốn trả thù Từ Cảnh.Trần Xán là một người theo đuổi Lưu Vũ Đình, cũng không phải là sinh viên đại học, là một tay côn đồ bảo kê ở quán bar, quen biết Lưu Vũ Đình ở trong quán bar.“Chúng ta đã đợi ở đây hai canh giờ rồi, bỏ đi?” Trần Xán nhíu mày.Bọn họ ngồi nơi đây là một chỗ tương đối hẻo lánh, vì gần khu ký túc nữ sinh cho nên gần như sau mười giờ, nơi này gần như không có người ra vào, ngoại trừ những người đi giao đồ ăn ban đêm như Từ Cảnh.Từ Cảnh bình thường hay giao đồ qua đây.Cho nên bọn họ mới ở chỗ này đối với Từ Cảnh triển khai động thủ.“Quên đi, bất kể quan hệ của nữ nhân kia cùng hắn như thế nào, lúc hắn ở cùng ta thời điểm quả thực đối với ta không tệ chút nào, là do ta ngày hôm qua quá xung động, không có lý do gì mà để ngươi giáo huấn hắn.” Lưu Vũ Đình nói.Trần Xán nhếch miệng nói: “Không giáo huấn hắn? Có thể, nhưng điều kiện của ngươi, có phải hay không cũng nên thực hiện? Hoặc là…. Thực hiện phân nửa?”Lưu Vũ Đình sửng sốt: “Các ngươi không phải là chưa làm cái gì sao?”“Ta đây cùng vài cái bạn thân ngồi chờ hai canh giờ, cũng mệt chết đi a!” Trần Xán nói.Lưu Vũ Đình mấp máy môi: “Ta đây cho các ngươi 500 tệ, mỗi người 100, việc này coi như xong đi.”Trần Xán kinh ngạc: “500 tệ đã nghĩ muốn nhờ vả chúng ta đi? Ngươi ngày hôm qua cũng không phải là nói vậy, ngươi nói chỉ cần ta giúp ngươi dạy dỗ Từ Cảnh, ngươi liền đáp ứng mọi yêu cầu của ta.”Lưu Vũ Đình trong lòng run lên, lui về phía sau mấy bước nói: “Cái kia …..Đó là bởi vì uống rượu, cộng thêm lúc đó ta đang tức giận trong đầu, cho nên……”“Đừng nói nhảm! Hoặc là đánh tiểu tử kia một trận, sau đó theo ta đi khách sạn ngủ cả đêm! Hoặc là không đánh tiểu tử kia, thực hiện phân nửa, ở chỗ này ngủ cùng ta! Nửa giờ là được!”Tiếng nói Trần Xán vừa dứt, vài cái huynh đệ xung quanh hắn đều phát ra một trận cười xấu xa.Lưu Vũ Đình trong lòng hối hận không thôi, tối hôm qua đem Trần Xán gọi ra quả thực là một cái sai lầm lớn nhất.Do dự một hồi, nàng ngẩng đầu lên mà cẩn thận nhìn bọ họ, đột nhiên liền nhấc chân bỏ chạy!Nhưng nơi đây hẻo lánh lại không người, nàng là một nữ hài tử, thể lực thua xa năm đại hán, mới vừa chạy ra đến rừng cây, đã bị Trần Xán phía sau đuổi kịp.Trần Xán một tay siết vào cổ Lưu Vũ Đình, cái tay còn lại ở trên người nàng mò mẫm, kéo nàng trở lại chỗ ban đầu, hưng phấn mà nói rằng: “Ngươi mềm lòng thành toàn thả tiểu tử kia, lại không thể mềm lòng thành toàn ta một chút? Tốt xấu gì cũng đuổi ngươi lâu như vậy, muốn gì ngươi còn không biết sao? Anh em chúng ta thiếu 500 tệ này sao?“Không được..... Ta sẽ báo cảnh sát.” Lưu Vũ Đình giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.“Báo cảnh sát? Được a, chờ một hồi ta liền chụp hình trước, cùng lắm thì vào tù ngồi chồm hổm mấy năm trở ra rồi cầm ảnh chụp tìm ngươi thôi?” Trần Xán vô sỉ mà cười nói.“Đừng a...... Ta..... Ta thêm tiền, ta cho các ngươi một nghìn tệ, van cầu các ngươi thả ta có được hay không! Lưu Vũ Đình khóc to nói, nội tâm tuyệt vọng chưa từng thấy.“Ngươi thực sự cho rằng ta cần tiền sao? Cùng ngươi so sánh mà nói, chỉ có kẻ ngu mới chọn tiền!” Trần Xán cười to nói.Lưu Vũ Đình chậm rãi bị kéo vào trong rừng cây, Trần Xán miệng đã khô khốc đang dùng một tay cởi dây lưng quần nàng, tiếng thắt lưng sột soạt hòa cùng tiếng cười dâm đãng của những tên côn đồ này. Lưu Vũ Đình trong lòng đã tuyệt vọng hẳn, cả thế giới triệt để đen xuống, hận không thể chết ngay lập tức ở chỗ này.“Lưu Vũ Đình, nếu như ngươi đưa ta một nghìn tệ! Ta liền để bọn họ hướng ngươi quỳ xuống!”Nhưng vào lúc này, xa xa truyền đến một tiếng nói, khí phách mạnh mẽ mang theo một lực lượng không thể nghi ngờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.