Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 64-3: Chứa chấp kẻ lang thang, anh bạn nhỏ nhận ra! (3)




Editor: trang bubble

Nam Cảnh Sơn tự suy tính mội lúc lâu, gật đầu đồng ý, "Vậy tôi phải nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, làm quảng cáo tới Đài Truyền Hình phát."

"Kiếm tiền?" Văn Đình Tâm háy anh một cái, ánh sáng nhỏ chớp lóe, "Vậy không bằng làm công cho tôi đi. Tôi bảo đảm phát quảng cáo cho anh tới các Đài Truyền Hình, báo chí, tạp chí cũng không có vấn đề gì."

"Cô?" Nhướng lên một bên chân mày, Nam Cảnh Sơn là xem thường đầy mặt, "Một học sinh như cô, tuyển công vịêc gì chứ?"

"Kiêm chức mà," Chân run lên, Văn Đình Tâm hết sức tùy ý, "Học sinh còn không kiếm tiền, chỉ chạy cái văn bằng, nếu muốn ăn cơm, vẫn phải là làm chút kiêm chức đúng không."

Nam Cảnh Sơn xem thường nhìn về cô.

"Không nói đùa với chú, trên tay tôi có một phần công việc giám sát và điều khiển, nếu chú muốn kiếm tiền thì làm việc cho tôi đi, " Bên này nói xong, Văn Đình Tâm thuận tay tắt tv.

Nếu muốn nói chính sự, mở ti vi lên ngược lại ảnh hưởng.

"Tôi mua nhà xưởng, bây giờ đang xây dựng lại, ông chủ kia vốn là chủ của nhà xưởng, lúc bán ông ấy nhận thầu xây lại nhà xưởng, nhưng mà tôi lại yêu cầu tương đối cao, không biết ông ấy có len lén tiến hành công trình bã đậu. Cho nên cần một giám sát," Giọng nói chuyện lộ ra kiểu ông chủ lớn.

"Tiền lương coi như không tính, tôi đăng quảng cáo lên ti vi cho chú, chú ở chỗ tôi làm việc đến khi xây lại hoàn thành, ăn ở dùng tôi bao, nếu như chú cần, tôi còn có thể giúp chú gửi quảng cáo đến báo chí, tạp chí." Co chân ngồi thẳng, Văn Đình Tâm hài lòng nhếch môi, "Chú cảm thấy như thế nào?"

Cô biết anh cần không phải là tiền, mà là phương pháp, cho nên đây coi là bàn tính đánh cũng rất tinh ranh.

Nam Cảnh Sơn vốn coi là cô nói giỡn một chút, nhưng nghe được cô nói muốn tuyên truyền cho mình, lúc ấy cũng là quỷ thần xui khiến động lòng.

Nhìn cô nhóc này không giống như sẽ gạt người, mới vừa rồi ở bệnh viện vô duyên vô cớ tốn nhiều tiền cho anh như vậy, nói rõ cô cũng thật sự có tiền.

Hơn nữa tán gẫu một mạch với cô như vậy, Nam Cảnh Sơn cảm thấy ý tưởng đầy trong đầu cô có lúc quả thật rất có đạo lý. 

Dù thế nào đi nữa, bản thân anh tìm hoặc là đi ra chỗ khác làm việc vặt, tìm cũng đều là một số công việc rửa chén lau bàn và chuyển gạch công trường, còn không bằng làm giám sát cho cô đấy...

Suy nghĩ một chút, Nam Cảnh Sơn gật đầu đồng ý, "Cũng được, nhưng mà cô phải nói lời giữ lời, phải giúp tôi phát quảng cáo lên."

"Ừ."

Đàm phán xong, Văn Đình Tâm lại mở TV, không có đổi đài, tiếp tục xem tin tức giờ trưa.

Đối với loại người đã có tuổi như cô mà nói, không có tiết mục gì càng chân thật hơn tin tức.

Tin tức những năm này có chất lượng không cao, cũng không phải là tựa đảng gì, nội dung thông báo đều rất chân thật.

Chỉ nói ngày hôm qua thấy cược đua ngựa.

Đúng rồi, cách ngày trường ngựa cởi mở ra chỉ có hai ngày, cô phải chuẩn bị xong để lại năm trăm vạn xuống, qua bên kia cược một tý...

Nói không chừng, có thể cược ra mấy ngàn vạn đó chứ ~

Nam Cảnh Sơn ngồi xe lăn bên cạnh uống nước sôi, uống xong một ly, nhìn Văn Đình Tâm đang xem ti vi một chút, cảm thấy không có ý kiến gì, "Có căn phòng cho tôi không? Tôi muốn ngủ một lát."

"Chỗ đó đấy," Ngón tay chỉ một phía, tầm mắt kia vẫn dừng lại trên ti vi, "Những thứ chăn kia tôi đều bày xong, còn nhét cho chú hai bộ quần áo, đợi lát nữa,"

"Chú chờ một chút," Quay đầu nhìn tới anh, cô nhắc nhở, "Trước tiên chú phải đi tắm rửa, trên người thúi như vậy, quần áo cũng bẩn như vậy, tôi đổi chăn mới rồi, cũng không thể làm dơ!"

Trong lúc bất chợt chê bai anh một đợt, Nam Cảnh Sơn giơ cánh tay hít hà trên người mình, cảm thấy cũng không có thúi như vậy.

Mặc dù anh lang thang khắp nơi, phong trần mệt mỏi, nhưng mà phương diện vệ sinh cá nhân làm coi như tạm được.

"Tôi lấy đồ cho chú, trước chú đi phòng vệ sinh đi," Thấy anh còn chưa có động tác gì, Văn Đình Tâm không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng lên thúc giục.

Lúc đi qua bên cạnh Nam Cảnh Sơn, cô còn đẩy xe lăn, "Nhanh đi, không tắm không cho lên giường."

Ghét bỏ trần trụi khiến trên mặt Nam Cảnh Sơn cũng không có ánh sáng.

Anh đây chỉ là quần áo thoạt nhìn có chút nhăn nhíu bẩn thỉu, nhưng bình thường anh cũng có đi lấy nước ở dưới vòi nước công cộng len lén tắm rửa.

Coi như không có một ngày làm một lần, ba ngày một lần cũng vẫn là có. Đây có thể là thật sự sạch sẽ hơn nhiều so với kẻ lang thang khác đó!

Quay đầu lại liếc nhìn bóng lưng cô nhóc kia, suy nghĩ một chút vẫn là không cãi chày cãi cối, tắm có thể ngăn bao nhiêu chuyện đấy.

Bỏ quên xe lăn, lập tức bèn đi tới bên ngoài phòng vệ sinh.

Thật ra thì chân của anh, khập khễnh vẫn là có thể đi, xe lăn gì đó hoàn toàn là Văn Đình Tâm cố ý muốn bố trí cho anh.

Nam Cảnh Sơn vào phòng vệ sinh, cửa phòng vừa đóng, vừa vặn vào lúc ấy, cửa chính nhà bị mở ra, Nam Thế Dương bước nhanh vọt vào.

"Văn Đình Tâm!" Vừa chạy vừa kêu tên của cô, trong lòng Nam Thế Dương là vô cùng nóng nảy.

Lạc đường ở trong bệnh viện, quanh đi quẩn lại một tiếng đồng hồ cũng không tìm được cô, sau đó vẫn là nhờ một bảo vệ dẫn anh đến cửa bệnh viện.

Rồi sau đó điện thoại gọi cho Cẩu Đầu, cái đồ kia lại nhẹ nhàng nói, nếu không ở bệnh viện, vậy nhất định là về nhà rồi, nếu không nhị thiếu đến nhà tìm xem một chút đi.

Chỉ một câu nói như vậy, khiến anh tốn thời gian một tiếng, nếu như không phải bởi vì Cẩu Đầu đang giúp Văn Đình Tâm mua nhà, anh nhất định phải bảo thằng nhóc kia tới đây cho anh hung hăng đánh một trận.

Mắt thấy thời gian nghỉ trưa đã sắp trôi qua, Nam Thế Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là đi tới phía Văn Đình Tâm bên này.

So với đi học, anh cảm thấy Văn Đình Tâm vẫn là quan trọng hơn...

"Văn Đình Tâm, em có ở nhà không?" Chạy một mạch vào trong nhà.

Lập tức, một chiếc xe lăn xuất hiện trong tầm mắt, khi đó thì Nam Thế Dương càng lo lắng.

"Văn Đình Tâm! Em ở chỗ nào vậy?" Bước nhanh chân trực tiếp đi về phía phòng cô.

Nào biết, anh vừa đi vào, Văn Đình Tâm vừa vặn đi ra từ căn phòng cách vách.

Trong tay đang cầm quần áo mua cho Nam Thế Dương trước đó, lúc cô đi ra, từ đông sang tây nhìn xung quanh một chút, "Thế Dương? Thế Dương, anh đã đến rồi?"

Sớm nghe tiếng của anh rồi, nhưng vừa ra tới lại không gặp người.

"Văn Đình Tâm, em không sao chớ?" Lập tức, Nam Thế Dương chui ra từ trong phòng cô.

Bất chấp tất cả, trực tiếp nhào tới trước mặt cô, trang ## bubble ôm hai vai của cô, cúi đầu xem một chút đôi chân kia, hỏi, "Chân không sao chứ? Không có bị thương nữa chứ? Hiện tại đi được không?"

"Ừ, không có việc gì," Cười lắc lắc đầu, bây giờ thấy anh, Văn Đình Tâm cảm thấy trong lòng đều trời quang mây tạnh rồi.

"Vậy xe lăn này," Tầm mắt chuyển qua trên tay cô, nhìn bộ quần áo kia, anh nhướng chân mày lên, "Còn có quần áo này,"

Đột nhiên nhạy bén ngửi được mùi khác biệt...

"Không phải đụng vào một người lang thang sao, chân của chú ấy gãy. Em bèn dẫn chú ấy về trong nhà chăm sóc. Trên người lại dơ nên để cho chú ấy đi tắm rửa trước rồi, cầm bộ quần áo của anh cho chú ấy."

Cô nói chính là từng điều một có lý, nhưng mà Nam Thế Dương nghe không vui.

Lại mang một người vô gia cư về nhà ở cùng nhau, còn lấy quần áo của anh cho kẻ lang thang mặc, hiện tại ngay cả loại chuyện như mua nhà cũng giao cho Cẩu Đầu rồi...

Không được! Anh cảm thấy, vị trí của anh đã dần dần bị những người khác thay thế!

"Đây là quần áo của anh, Văn Đình Tâm." Nhíu chân mày nhìn về cô, lúc này, giọng Nam Thế Dương nói chuyện nghe rất là tủi thân, "Hơn nữa, sao em có thể ở cùng kẻ lang thang chứ ? Như vậy rất không ổn."

"Em đụng phải người ta thì phải chịu trách nhiệm với người ta chứ. Anh xem người ta nào có năng lực kinh tế để dưỡng thương chứ, em cũng không thể làm người lòng dạ hiểm độc, cứ bỏ lại mặc kệ chú ấy như vậy."

Nói xong, Văn Đình Tâm ôm quần áo bèn muốn đi ra ngoài.

"Văn Đình Tâm, đó là Cẩu Đầu đụng người, nên để Cẩu Đầu chịu trách nhiệm." Nam Thế Dương đi theo phía sau cô, không nghe theo không buồn khuyên, "Nếu không anh chịu trách nhiệm, anh để chú ta đến chỗ quán bar của anh ở, nhờ cấp dưới của anh chăm sóc chú ta."

"Không cần, em có thể." Văn Đình Tâm không đồng ý yêu cầu của anh.

Cứ như vậy, Nam Thế Dương lại càng khẩn trương, một bước không rời đi theo xoay quanh bên cạnh cô.

"Văn Đình Tâm, em không thể lấy quần áo của anh cho chú ta mặc, cũng không thể ở cùng chú ta, em là con gái, tại sao có thể tùy tiện như vậy."

"Vậy em còn không phải đã ở chung với anh?" Bước chân ngừng lại, Văn Đình Tâm đưa tay vỗ vai anh một cái, "Anh yên tâm, tự em nắm chắc, đừng lo lắng."

Cũng làm đến loại trình độ này còn chắc chắn? Đây chính là ở chung với người đàn ông xa lạ đó!

Dù sao, Nam Thế Dương không thể tiếp nhận!

"Văn Đình Tâm, như em vậy thật không ổn. Mang một người xa lạ về nhà, ngộ nhỡ buổi tối khuya người ta nảy sinh suy nghĩ mờ ám thì làm thế nào chứ?"

"Suy nghĩ mờ ám gì chứ, chú ấy đã già đầu rồi, anh đừng nghĩ lung tung," Đi qua từ bên người anh, chợt, cánh tay bị anh bắt được.

Thấy cô không có dấu hiệu đổi ý, Nam Thế Dương không thể làm gì khác hơn là bày ra vẻ mặt chính đáng, trịnh trọng lại trịnh trọng nữa nói, "Anh không đồng ý! Nếu em để cho chú ta dọn vào, anh sẽ mang toàn bộ đồ của anh đi."

"Tại sao?" Quay đầu lại, Văn Đình Tâm nghi ngờ nhìn tới anh.

Không thể lý giải anh đang phát cáu giận cái gì, rõ ràng chính là chuyện gì cũng không có.

"Bởi vì, chú ta là người không quen biết, chú ta không thể ở cùng một chỗ với em, cùng ăn cơm với em, còn dùng cùng một cái phòng vệ sinh," Giọng nói chuyện rất bình thường, chính là mang theo một mùi dấm chua, "Em... Em cũng không ngại mất vệ sinh sao?"

Ở phương diện này, Nam Thế Dương tuyệt đối là có bệnh sạch sẽ.

Chung với Văn Đình Tâm hoặc là xài chung thì anh có thể không quan tâm, nhưng trừ cô ra, bất kỳ kẻ nào anh cũng ngại bẩn!

Thật không ngờ rằng, hiện tại anh cực kỳ ghét bỏ và chán kẻ lang thang đó, rất nhanh sẽ thành đối tượng anh xin Văn Đình Tâm nhất định phải chăm sóc tốt...

"Anh thật sự để ý như vậy?" Nghiêng đầu nhìn tới anh, Văn Đình Tâm đúng là không ngờ anh là người hẹp hòi như vậy.

Nhưng cảm thấy anh ghen, trong lòng cô lại thật vui vẻ.

"Ừm!" Nặng nề gật đầu, Nam Thế Dương bày tỏ, "Anh không hy vọng em ở cùng một chỗ với bất kỳ kẻ nào, đàn ông tư tưởng bẩn, phụ nữ đều hèn hạ, ngoại trừ em ra, anh sẽ không tin tưởng bất kỳ kẻ nào nữa."

Đây chính là ý nghĩ chàng trai cố chấp nhất.

Anh ghét phụ nữ, cho nên Văn Đình Tâm không thể ở cùng phụ nữ, anh cũng không tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào, cho nên Văn Đình Tâm cũng không thể ở cùng đàn ông.

Lần bảo Dư Dương tới đây ở cùng cô trước kia, cô đã nhận được dạy dỗ tâm huyết giống vậy, cho nên hiện tại bắt đầu, anh yêu cầu vô cùng cẩn thận!

"Được rồi, vậy nghe lời anh," Đưa tay nhéo gương mặt của anh, Văn Đình Tâm nhếch môi cười lên, "Đợi lát nữa em sẽ bảo chú ấy rời đi, nhưng mà, bộ quần áo này sẽ đưa cho chú ấy. Đã bảo chú ấy đi tắm, cũng không thể để cho chú ấy phải mặc lại quần áo dơ, đúng không?"

"Anh đưa cho chú ta," Đoạt lấy quần áo từ trong tay cô, Nam Thế Dương đi nhanh tới phòng vệ sinh.

Thoạt nhìn từ bóng lưng người kia gào to, hình như anh còn buồn bực tức giận, điều này làm cho Văn Đình Tâm cảm thấy rất buồn cười, không ngờ thằng nhóc này còn là một vại dấm.

"Cộc cộc" Gõ cửa hai cái, hắng giọng, giọng nói của Nam Thế Dương nghe vào không quá thân thiện, "Mở cửa, nhận quần áo!"

Cửa phòng tắm mở hé một khe hở, anh ghét bỏ đưa lên.

"Cám ơn." Bên trong truyền đến tiếng một người đàn ông nói cám ơn, tiếng nói rượu và thuốc lá đặc biệt này, khiến Nam Thế Dương ngẩn ra.

Ngay sau đó lập tức ngăn lại cửa sắp đóng.

Khoảnh khắc như thế, anh cảm thấy trái tim anh treo đến cổ họng, khẩn trương không khỏi kéo tới...

Trực giác đầu tiên khiến anh nghĩ tới —— Chú ba!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.