Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 22: Trẻ đấu già!




"Thanh danh của tôi không cần để ý nhiều, điều quan trọng là phải thoát khỏi hoàn cảnh đó", buộc lên cà vạt, tâm tình Văn Đình Tâm vì câu nói kia của hắn mà trở nên vô cùng tốt, "Ngược lại là anh, trong nhà của anh loạn như vậy. Mỗi người đều chờ để nhìn anh phạm sai lầm, anh phải bảo vệ tốt chính mình."

Đại gia tộc Nam gia nội bộ loạn vô cùng, kiếp trước Văn Đình Tâm đã được trải nghiệm qua.

Đã từng, bị người Nam Gia xúi giục, làm cô cho rằng Nam Thế Dương là người đàn ông tâm cơ rất sâu, thủ đoạn cũng vô cùng ác liệt. Sau, cũng là do người Nam Gia thiết kế, làm cho cô cùng Nam Thế Dương phát sinh hiểu lầm như vậy, cuối cùng, lại là kế hoạch của mấy người trong Nam Gia, vợ chồng bọn họ song song phải bỏ mạng.

Liên tục mười năm đều trách lầm Nam Thế Dương, hành hạ Nam Thế Dương. Thậm chí đến bây giờ, cô còn nhớ rõ Nam Thế Dương hơn ba mươi tuổi ở trước mặt cô thất vọng đến mức phát điên. . .

Tình cảm bên trong đôi mắt kia, chỉ sợ nhật ký cũng không thể nào miêu tả được.

Chưa bao giờ chân chính hiểu Nam Thế Dương, một mặt dùng thành kiến đối đãi hắn, nói chung đó cũng là mấu chốt khó khăn nhất của cô trong kiếp này.

"Đi học cho giỏi, không cần trốn học, dù về muộn hay về sớm, cũng không nên để bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến chuyện học. Ông nội cũng đã nói, một học sinh nên ngoan ngoãn đi học, như vậy mới có thể đọc nhiều sách, kiến thức rộng. "Thắt cà vạt xong lại bắt đầu sửa sang lại tà áo sơ mi của hắn, giờ phút này, cô cười hết sức dịu dàng, xinh đẹp làm say lòng người.

"Ông nội nói, tôi không cần học để kiếm cơm" nghe cô càu nhàu giảng dạy, Nam Thế Dương trong đầu không được tự nhiên , cũng không thấy vui vẻ, "Cô quản tôi như vậy làm gì, tôi hôm nay sẽ không đi học, ở nhà xử lý chuyện của cô".

Đây là lần đầu tiên Nam Thế Dương đề ra nghi vấn với cô.

Thế nhưng không để cho cô quản lý hắn?!

"Đông" một tiếng, cô gõ lên ót Nam Thế Dương, làm hắn bị đau phải kêu lên, "Á, cô làm gì vậy".

"Anh nghĩ như vậy là không đúng biết không hả, học sinh làm sao có thể không đi học chứ. Coi như anh có bối cảnh tốt, kiến thức vẫn phải học. Còn trẻ như vậy, không đi học chẳng lẽ thích đi đánh nhau hả". Chụp bả vai hắn, Văn Đình Tâm trực tiếp nói, "Nghe tôi, hiểu không?"

Lại là bộ dạng này, không có nói lý do cho hắn, liền bắt hắn nghe lời. . .

Vuốt ót, giờ phút này, nhìn cô nhóc kia, Nam Thế Dương cảm thấy rất quái. Hắn hoàn toàn không hiểu rõ cô nhóc, nhưng cô nhóc ấy lại luôn quyết định thay hắn. Nói như thế nào hắn cũng là đàn ông phải nghe lời một cô gái quyết định, nói như thế nào cũng cảm thấy mất mặt.

"Không nói nữa, tôi đi". Không có cho cô đáp lại, Nam Thế Dương tức đến phồng má bước đi.

Bước ra thật nhanh, sau đó dừng lại trước cửa, Nam Thế Dương quay đầu lại, ánh mắt chuyển qua chân trái bị thương của cô, thoáng cái mềm lòng, "Tôi khi tan học sẽ trở lại, cô hôm nay ở trong phòng đợi tôi không cần đi ra ngoài. Cửa phòng tôi sẽ khóa, trong tủ có đồ ăn, chờ tôi một ngày, buổi tối tôi dẫn cô đi tìm phòng ở."

Vốn là dự định hôm nay sau khi rời giường liền vụng trộm mang cô ra ngoài, không nghĩ tới sáng sớm liền bị ông nội gọi. Như Dư Dương nói, ông nội nhất định không chịu tiếp nhận cô, cho nên, về chuyện của cô, hắn định giữ bí mật.

"Được, vậy anh sớm trở lại một chút". Gật đầu, Văn Đình Tâm ngoan ngoãn đáp ứng. Giờ phút này nhìn hai người rất có bộ dáng chia lìa của vợ chồng son.

Mở cửa phòng, Nam Thế Dương vừa đi ra ngoài liền lập tức đem cửa phòng khóa lại. Trước tiên xuống dưới lầu, thuận tiện đi vòng qua chỗ kho hàng lấy luôn cái chìa khóa dự phòng, dặn dò người làm hôm nay không cần quét dọn phòng của hắn. Sắp xếp tất cả xong, lúc này mới chậm rãi đi tìm ông nội.

Ở trong phòng khách, ông nội sắc mặt trầm xuống vô cùng khó coi, đôi tay mạnh mẽ bóp quải trượng, sít sao . . .

Ông nội hắn hoàn toàn không nghĩ ra tại sao cháu ngoan của mình lại biến thành như vậy. Đã không ghét phụ nữ như thường ngày, lại mang về nhà, đã thế lại cùng ngủ trên một cái giường, trong suốt quá trình, không để lại một chút dấu vết...

Trên cái giường kia tuyệt đối có một cô gái! Ông ở ngoài mền có thể thấy được một bộ tóc dài, trông chói mắt!

Cảm giác làm gương mặt già nua của ông cũng không có chỗ mà đặt.

Tên nhóc thối, tên nhóc thối này, nói 5 phút xuống, kết quả 10 phút cũng không thấy bóng dáng. Thật sự là muốn làm phản!

"Dư Dương" trừng mắt nhìn đám người Dư Dương ở đối diện, giọng ông mang theo vài phần trách móc, "Đêm qua dẫn hắn ra ngoài hẳn là chú đi? Con nhóc kia là ai?"

"Ông chủ" lui lại một bước nhỏ, Dư Dương cả người đều gấp gáp, áp lực của cả hai ông cháu đều vô cùng cường đại, "Nhị thiếu hắn mang về cô gái, là. . ."

"Ông nội, con đã tới" không đợi hắn mở miệng, Nam Thế Dương chạy chậm đến, trong lúc dùng sức nháy mắt với Dư Dương, giơ tay vội la lên "Đi học thôi. Dư Dương, chúng ta đi."

Hắn đi ngược lại rất vội vàng, rõ ràng là đang trốn ông nội. Tên nhóc thối, tuyệt đối có mờ ám!

"Ông chủ, tôi, tôi đi trước đây". Giơ chân lên, Dư Dương nhanh chóng đuổi kịp Nam Thế Dương.

Ông không có gọi Nam Thế Dương lại, cũng không có tiếp tục tra hỏi Dư Dương, cứ như vậy để hai người bọn họ đi ra khỏi nhà. Nhưng mà hắn biết rõ, dù cho tên nhóc thối không nói, hắn cũng có thể tra ra cô gái kia là ai.

"Hôm nay có quyét dọn gian phòng của tên nhóc thối không?" Nghiêng đầu, nhìn người làm bên cạnh, mặt mày ông đều nhướng lên, "Đợi lát nữa để mấy người quét dọn cẩn thận."

"Vâng, ông chủ" Người làm lên tiếng.

Đáng tiếc ông không biết rõ, toàn bộ chìa khóa của căn phòng kia đều đã được cất vào trong túi quần của Nam Thế Dương. Nếu như nói ông chính là cáo già, thì thiếu niên mười tám tuổi là hắn đã hoàn toàn kế thừa sự giảo hoạt của ông...

...

Từ trước mặt ông nội chạy ra, Nam Thế Dương nhanh chóng hướng về phía bên trong xe chui vào, cảm giác trái tim trong ngực còn nhảy 'Bang bang' lên. Đủ để thấy được, ở trước mặt ông nội, tiểu thiếu niên thật sự là thật biết điều, ngoan ngoãn, đến lời nói dối cũng không thể thuận miệng phát ra.

Chiếc xe khởi động, Nam Thế Dương bóp tay một cái, chợt ngừng lại, "Túi sách không mang!"

"Nhị thiếu, chắc để quên ở nhà" Mắt nhìn kính chiếu hậu, Dư Dương thuận miệng nói tiếp, "Nhưng mà cậu đi tới trường cũng không lên lớp, không mang theo cũng không sao hết".

"Ai nói tôi không lên lớp học" ngẩng đầu lên, vỗ phía sau lưng ghế lái, Nam Thế Dương lên tiếng phản bác, "Làm sao có thể như thế, một học sinh tới trường học, không lên lớp không lẽ là đi chơi?"

"Đợi một chút tôi về nhà lấy cặp sách" xoay người lại Nam Thế Dương méo miệng lầm bầm, "Mặc dù, tôi không phải nhất định sẽ nghe giảng bài."

Đúng vậy, hắn xác thực không định nghe giảng bài. Nhưng là, hắn cũng không giải thích được vì sao bản thân mình không tự giác lại nghe theo lời của cô như vậy…

. . .

Lúc này, nam gia trong phòng Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm khập khiễng từng bước trong phòng, lật lật bên này một chút, lại ngó bên kia một chút. Đói bụng, nên tìm một chút thức ăn.

Mở ngăn kéo bàn học ra, ở vị trí khuất nhất trong góc, có một quyển sổ tinh xảo được khóa bằng mật mã.

"Chao ôi, thứ này. . ." Là nhật ký của hắn. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.