Lão Bà Ba Mươi Hai Tuổi Trùng Sinh

Chương 20: Ông nội tới đây!




Chuyện này, đúng là làm khó cô. Chuyện thích hắn hay không, cô chưa từng nghĩ tới. Kiếp trước không có, hiện tại cũng không có. . .

Lý do đối xử với hắn tốt như vậy, nguyên nhân là bởi vì cô thiếu hắn . . .

Mà hỏi ra vấn đề này, trong lòng Nam Thế Dương cũng bất an vô cùng, vốn là chỉ muốn biết rõ lý do của cô, hiện tại lại vô cùng muốn biết câu trả lời. Thậm chí trong phút chốc hắn cảm thấy lý do không quan trọng, mà câu trả lời mới là quan trọng, thích hoặc là không thích.

Bầu không khí đọng lại một chút, Văn Đình Tâm cuối cùng mở miệng, nhưng câu trả lời cũng không trực tiếp, "Đừng làm rộn, anh tốt như vậy, tôi không xứng với anh đâu".

"Mau chóng giúp tôi bôi thuốc, rồi đi ngủ sớm một chút". Vỗ vỗ cánh tay của hắn, cô quay người lại.

Trong lòng có chút khó chịu, đột nhiên lại cảm thấy ngại ngùng.

Một cô gái đã ba mươi hai tuổi, bị một tên nhóc mười tám tuổi hỏi đến vấn đề này, thế nhưng cũng sẽ ngại ngùng. . .

"Văn Đình Tâm, cô có biết hay không cô thật không có chút sức lực nào", mặt mày tạo thành vài đường nhăn, bôi thuốc cho cô, hắn nhịn không được oán trách một tiếng.

Mỗi lần hắn cảm giác sắp biết được một chút tin tức, cô lúc nào cũng trả lời lấy lệ cho qua. Tiếp tục như vậy, hắn cũng không biết về sau rốt cuộc sẽ ở chung với cô như thế nào. Vĩnh viễn sẽ ở trạng thái bị động, điều này làm cho tính tình cường thế cảm thấy hết sức khó chịu…

Mà đối với việc hắn tức giận, Văn Đình Tâm lựa chọn là không trả lời. Trên thực tế, cô cũng không biết phải trả lời thế nào. . .

Nếu như nói cho hắn biết, cô là bà vợ ba mươi hai tuổi của hắn, bởi vì hại chết hắn, nên bị đến báo ứng trở lại năm mười tám tuổi, không chừng hắn sẽ cảm thấy cô bị điên.

Cho nên, chuyện này tốt nhất là không nên nói ra. Chuyên tâm đối tốt với hắn, để hắn yên tâm thoải mái tiếp nhận cô cho tốt, không phải hay hơn sao?

Bôi thuốc trên lưng xong, Nam Thế Dương liền đỡ cô nằm xuống ngủ. Chính mình lấy từ trong tủ ra một cái chăn hướng về phía ghế sa lon tắt đèn nằm ngủ.

Trong đêm tối, hai người một ý mở to đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đối phương, đều có tâm sự riêng.

Một đêm như vậy, yên tĩnh trôi qua . . .

...

Sáng hôm sau, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, bị Nam Thế Dương trấn áp một phen, lại rúc đầu vào chăn, tiếp tục ngủ.

Một lát sau, mở điện thoại di động, nhìn thoáng qua một chút, Dư Dương bị hắn qua loa cắt đứt, tiếp tục chui vào trong chăn.

Có thể là đêm hôm trước ngủ quá trễ, sáng sớm liền không dậy nổi. Vốn là, Nam Thế Dương thiếu gia trốn học hoặc là ngủ nướng không đi học là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ cần ông nội không nói hắn, thì chuyện này không có ai dám quản hắn.

Nhưng hôm nay, trùng hợp là hắn bị gọi dậy hết lần này tới lần khác. . .

Sau khi Dư Dương treo điện thoại xuống không đầy một lát, người làm liền đỡ ông chủ bước nhanh về phía phòng Nam Thế Dương.

"Cốc cốc cốc" quải trượng gõ từng tiếng từng tiếng, gõ trên sàn nhà bằng gỗ, phát ra thanh âm không nhỏ.

Ở trước cửa phòng Nam Thế Dương dừng lại, ông đưa tay mở cửa, không nghĩ tới, cửa phòng lại bị khóa.

"Gõ cửa," hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong, ông trực tiếp để người làm tiếp tục gõ cửa.

"Cộc, cộc" tiếng đập cửa vang lên nhiều lần, cửa bằng gỗ, âm thanh mặc dù không lớn nhưng cũng làm người ta khó chịu.

Trong phòng, Nam Thế Dương tức giận chui đầu ra khỏi chăn, "Không đi học, đừng để cho ông nội tôi nói nhiều!"

"Ôi trời, tên nhóc thối này!" Ông không nghĩ tới chính mình lại phải chịu đựng sự khó chịu của hắn như vậy, ống tay áo vung lên hai phần chỉ cửa chính, "Lại dám cùng lão tử nói như vậy!"

Gõ quải trượng một cái, "Đốc" âm thanh lớn vang lên, lập tức, làm Nam Thế Dương trực tiếp ngồi dậy. . .

"Đi lấy chìa khóa dự phòng cho ta", ngoài cửa, ông chủ lập tức hạ lệnh.

"Không thể nào" ánh mắt dừng lại trên cửa, nghe được động tĩnh bên ngoài, hắn cảm giác vô cùng không tốt. Thế nhưng đem ông nội kéo tới, thật sự là quá xui xẻo nha!

Vội vàng từ trên ghế salon vọt xuống, ôm tất cả chăn mền chui lên giường.

Tiếng động rất lớn, làm Văn Đình Tâm cũng thức dậy.

"Làm sao vậy?" Mở miệng mới vừa hỏi, liền bị một cái tay che kín.

"Xuỵt", làm cái dấu tay yên lặng, rất nhanh, Nam Thế Dương đem chăn mền của mình cất đi, chính mình lại tiến vào bên trong chăn mền của cô, "Ông nội của tôi tới, cô nhất định phải trốn đi, không thể lên tiếng, biết không?"

Gật gật đầu, Văn Đình Tâm vội vàng tới bên cạnh hắn trốn vào. Thoáng cái, hai người ở rất gần, cánh tay dán lên bắp đùi của hắn, làm Nam Thế Dương không khống chế được mà đỏ mặt.

Cùng một cô gái ở trên cùng một cái giường, đắp cùng một cái chăn, tình huống như thế, thật sự là lần đầu.

Thực mẹ nó hết sức lạ lẫm. . .

"Anh mau nằm xuống, nếu không bọn họ sẽ sinh nghi". Văn Đình Tâm kéo tay áo của hắn nhắc nhở.

Tính cách của ông nội, Văn Đình Tâm không biết rõ, cho tới bây giờ cũng không có tiếp xúc qua. Sau khi kết hôn cùng Nam Thế Dương, hắn liền mang theo cô ra bên ngoài ở, không có chuyện gì thì không trở về Nam Gia. Thời điểm ngẫu nhiên trở lại cũng là lúc Nam Gia nghiêng trời lệch đất, dù sao, ông nội cho tới bây giờ sắc mặt nhìn cô cũng chưa bao giờ tốt.

Trong ấn tượng, ông là ông cụ rất khó nói chuyện.

Nam Thế Dương co người nằm trong chăn, thoáng cái càng dựa vào cô gần hơn, giống như là quay người có thể trực tiếp chạm phải mặt của cô, căng thẳng ngay cả ngực cũng bắt đầu loạn nhịp.

"Xuỵt" bên trong chăn, Văn Đình Tâm ngẩng đầu nói khẽ ở bên lỗ tai hắn, "Đã mở cửa rồi."

Cô là nghiêm túc nhắc nhở, nhưng Nam Thế Dương tâm tư lại rơi cả vào trong hơi thở kia.

Cô nhóc không có cảm giác gì, nhưng hắn đã cảm thấy được bản thân là nóng ran. . .

"Cạch cạch" một tiếng, khóa cửa bị mở ra, từ cửa chính, ông nội chống quải trượng bước vào phòng.

Ở trong phòng Nam Thế Dương, ông hết nhìn đông lại nhìn tây, ngó dáo dác, giống như là đang tìm cái gì đó.

Nhẹ nhàng lướt nhìn quanh phòng một lúc, cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên người Nam Thế Dương.

"Kéo chăn mền của hắn ra, làm hắn bị lạnh. Bị lạnh tỉnh, dĩ nhiên là sẽ không ngủ nướng nữa!" Nhíu mày, ông nhìn người làm bên cạnh nói.

"Vâng" Người làm thuận thế bước qua.

Ai ngờ, chăn mền chuẩn bị được kéo ra, Nam Thế Dương lặng lẽ mở mắt, vội vội vàng vàng, "Ông nội, ông nội, con đã tỉnh."

"Đáng lẽ phải sớm tỉnh nha!" Hừ một tiếng, ông liếc ngang nhìn hắn, "Ngày hôm qua hơn nửa đêm đi ra ngoài làm gì? Lại còn im lặng đi nữa".

"Ở bên ngoài có chút chuyện, con đi xử lý." Gãi gãi đầu, Nam Thế Dương tùy tiện lấy một cái lý do, "Trở về chậm trễ, cũng ngủ không ngon. Hôm nay buổi sáng, cho con nghỉ học một buổi nha?"

"Đã xảy ra chuyện gì mà cần con phải tự mình đi", phất phất tay, một bên người làm mang cái ghế đến, ông ngồi xuống, bày ra một tư thế, "Không phải là bởi vì một người phụ nữ chứ?!"

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của ông liên tiếp nhìn tới chăn bên cạnh hắn, mày nhíu lại, trực giác nói cho ông biết, bên trong này nhất định đang dấu cô gái kia.

Sáng sớm, nhận được tin tức nói cháu nội ngoan hơn nửa đêm dẫn theo một cô gái trở lại. Ông vốn đang không tin, nên thử đi qua xen, hy vọng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lại còn mang phụ nữ về nhà, tên nhóc thối gan cũng thật lớn quá đi. Nhưng là, ông cảm thấy, ông nhất thiết phải thay tên nhóc thối nhìn xem cô gái kia một chút. Nếu như gia đình dòng dõi nghèo hèn, ông cảm thấy tốt nhất là nên bóp chết từ trong trứng nước.

Hiển nhiên, Văn Đình Tâm nhất định sẽ không phù hợp với ý của ông. Cô gái xuất thân từ Nam giao, thân phận là vô cùng nghèo.

"Một chút chuyện nhỏ, nhưng là khẩn cấp, cho nên con phải đi". Ứng phó với ông nội, chỉ có thể tùy tiện lấy một cái lý do, "Ông nội hay là cho phép con nghỉ hai tiết buổi sáng, buổi chiều con sẽ đi học, được không?"

"Được, con ngủ đi". Ông đưa tay cầm quải trượng, tư thế ngồi thẳng, vẫn không nhúc nhích, "Ông nội sẽ ở chỗ này nhìn con ngủ, con khi nào đi học, ông nội sẽ đi liền".

"Ông nội". Nam Thế Dương bất đắc dĩ nói thẳng, "Ông nội nhìn chằm chằm con như vậy, con làm sao ngủ đây".

"Làm như thế nào ngủ thì ngủ, đừng để ý đến ông nội".

Ông đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn liên tục đả kích đến hắn, để hắn thành thật giao ra cô gái kia mới dừng lại!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.