Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 67: Vương gia nổi bạo - thân phận của bạch lộng ảnh




Trong khi Mạch Trục Vân đang hào hứng thay y phục, trang điểm thật lộng lẫy thì Tề Cần chỉ lặng lẽ đứng yên ở cửa, cả người như pho tượng chịu sương chịu gió thẫn thờ, bên cạnh đó, mồ hôi lạnh chắc cũng đủ ướt đẫm y phục hắn rồi.

Nàng ngửa đầu nhìn lên trời, ủa, cái quái gì thế này, trời vẫn còn nắng ấm sáng lạn đây mà, sao có người lại ướt mèm thế kia?

"Vương phi, cầu xin người, thuộc hạ cam tâm tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa vì người, chỉ cần người có thể đảm bảo một mạng này của thuộc hạ..." Thấy Mạch Trục Vân đi ra, hắn bèn lập tức chạy lên bày bộ mặt lấy lòng.

Tề Cần mặt lờ của ngày xưa đã không còn nữa....( mặt lờ là mặt lạnh đó)

Mạch Trục Vân làm bộ khó khăn:"Nhưng mà, tính của Phong, thất thường lắm, ta cũng chẳng biết phải làm sao nữa!"

"Vương phi, cầu xin người hãy vì một tháng qua ta đã dốc hết sức mình mà quan tâm người, bảo vệ người, xin người hãy bỏ qua cho ta đi mà, ta và ca ca của ta đã cùng nhau ra chiến trường đánh giặc với vương gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao a, hơn nữa, nếu thuộc hạ không tự chủ trương quyết định không gửi thư giải thích thì vương gia cũng đâu có trở về nhanh như thế a, người cũng nhớ ngài ấy muốn chết đi sống lại mà, đúng không a..." Tề Cần làm vẻ mặt chân thành kể khổ.

Mạch Trục Vân ngẩng đầu, nghĩ ngợi hồi lâu, hắn nói cũng không sai, bèn miễn cưỡng đồng ý:"Có điều, nếu chàng có thật sự hỏi thì ta chỉ còn biết ăn ngay nói thật với chàng, nhưng ta có thể cầu tình giúp ngươi, để chàng không giết ngươi. Cho nên, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi nợ ta một mạng!"

Tề Cần mừng như điên, khom lưng cúi đầu nói:"Vầng vầng vầng, về sau mạng của thuộc hạ chính là mạng của vương phi, do vương phi làm chủ, sai đâu đánh đó. Vương phi nói Đông, thuộc hạ tuyệt đối không dám đi Tây......"

Mạch Trục Vân không kiên nhẫn ngắt lời hắn:"Được rồi được rồi, đừng thề thốt nữa, nếu Phong mà thấy thuộc hạ thân cận nhất của chàng bị ta dạy dỗ thành ra cái dạng này, nói không chừng người bị phạt là ta cũng nên. Thôi nhanh nhanh lên, chúng ta đi thôi!"

"Vầng vầng vầng!" Tề Cần âm thầm nhắc nhở lòng mình: Thì ra mình đi đến nước này cũng là do ngươi dạy dỗ mà ra, vậy thì Vân cô nương, ngươi càng phải chịu trách nhiệm với những việc mà hắn đã làm nha.

Hai người bọn họ, một chủ một tớ mới bước chân ra khỏi cửa phủ Thừa Tướng thì đã thấy nhân vật chính xuất hiện.

Sở Tùy Phong vừa mới tới Tướng phủ, trên người hắn, vẫn còn mặc chiến bào chưa kịp cởi ra, nhìn hắn bây giờ thật ngầu và bá khí.

"Phong, chàng trở về rồi!" Mạch Trục Vân hưng phấn chạy nhào qua chỗ hắn.

Sở Tùy Phong trực tiếp đem ôm nàng leo lên ngựa, có điều, động tác của hắn vô cùng cẩn trọng mà nâng niu, cộng thêm việc Mạch Trục Vân ngoan ngoãn phối hợp nên chỉ trong chớp nhoáng, người và ngựa cứ thế mà đi, để lại một lớp bụi ngập trời ập vào mặt ai đó.

"Vương gia, Vân cô nương......" Tề Cần phủi bụi trên mặt, xấu hổ đứng sững sờ tại chỗ, hai người có thôi đi được không, còn có một người sống sờ sờ đứng ở đây nè, có ai thèm quan tâm tới ta không, tự dưng lại bị biến thành người vô hình.

Dọc theo đường đi, hai người yên lặng không nói gì, Mạch Trục Vân an tâm tựa đầu vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim trầm ổn đều đặn bên tai, tham lam ngửi lấy mùi hương nam tính mà quen thuộc của hắn, nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

Quả nhiên lão bán tiên không có lừa nàng, Phong của nàng cuối cùng cũng đã trở về.

Vừa đến cổng Vương phủ, Sở Tùy Phong trực tiếp quăng ngựa cho hạ nhân sau đó nhảy xuống ôm Mạch Trục Vân, chậm rãi trở về Li Tâm Cư.

"Phong, ta rất nhớ chàng!" Nàng ôm cổ hắn, chôn sâu gương mặt ngượng ngùng của mình vào lòng hắn, dọc đường đi cũng không nói gì nữa.

Sở Tùy Phong cũng không lên tiếng đáp lời nàng, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên ú cười, chứng minh nội tâm hắn đang vui sướng đến mức nào. LÀm sao hắn không nhớ nàng được chứ? Nỗi nhớ nàng như muốn cắn nuốt gân cốt hắn khi phải rời xa nàng; hắn nhớ hình dáng của nàng, nhớ nụ cười tinh nghịch và vẻ mặt bướng bỉnh ngốc nghếch của nàng, hắn nhớ nàng đến mức các dây thần kinh đều muốn căng đứt, sắp nổi điên.

"Vương gia......" Hạ nhân đứng dọc hai bên đường lên tiếng chào hỏi, nhưng ai đó lại hờ hững lạnh lùng lướt qua.

Thứ hắn chỉ muốn bây giờ chính là tìm một không gian riêng tư chỉ có hắn và nàng, không để bất cứ kẻ nào quấy rầy.

Bước vào phòng, Sở Tùy Phong gấp gáp hôn sâu lên môi nàng.

So với lần hôn trước thì lần này còn dài hơn, Mạch Trục Vân không khỏi cảm thán trong lòng: Chẳng lẽ thời gian hôn môi, cũng là công phu bế khí mà chàng luyện thành sao?

"Vân nhi, nàng gầy rồi!" Một tay hắn ôm lấy nàng, tay còn lại chậm rãi vuốt ve mặt nàng, lướt qua gò má, sống mũi, hàng mi, đôi mắt nàng.

Hắn rõ ràng cảm thấy, trong khoảng thời gian không có hắn ở đây, nàng gầy đi không ít, ngay cả đôi mắt tinh nghịch ngày nào giờ cũng thấp thoáng bọng đen như đang tố cáo những đêm mất ngủ của nàng.

"Chàng cũng gầy!" Tay nàng cũng dán chặt vào gương mặt hắn, sau đó chậm rãi hạ xuống nâng cằm hắn lên. Làn da của hắn đã không còn trắng trẻo khỏe mạnh như trước, có vẻ sạm đi nhiều vì sương gió.

Hắn nắm chặt tay nàng, nhét cả người nàng vào lồng ngực mình, cằm nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, dùng hành động để nói lên nỗi nhớ nàng da diết.

"Phong, mấy ngày kề cận, vì sao không gửi thư cho ta, chàng có biết ta lo lắng cho chàng lắm không?" Nàng tựa vào lồng ngực hắn, âm thanh có chút run rẩy, nằm trong lòng Sở Tùy Phong tỏ thái độ có chút khó chịu.

"Là ta không đúng, Vân nhi, đừng khóc, mấy ngày đó, ta đang quyết chiến cùng Ca Thư Nhược Ly, không có thời gian nghỉ ngơi nên không rảnh để viết thư cho nàng......" Cũng may, mấy ngày đó, ở trên chiến trường, chứng kiến bao cảnh máu chảy thành sông, binh lính chết ngả rạ, suýt chút nữa hắn cũng không có cơ hội trở về.

"Vậy chàng có bị thương không?" Mạch Trục Vân nhẹ nhàng đẩy hắn ra, giơ tay ra sờ soạng xem xét từ tay đến lưng.

"Trên người chàng có sẹo không? Nếu có thì đừng mong ta gả cho chàng?!" Nàng cố ý bĩu môi nói.

Sở Tùy Phong nắm tay nàng, mỉm cười:"Ta không sao, đúng rồi Vân nhi, trước tiên để ta xem con của chúng ta nào!"

Nói xong, tay linh hoạt vén y phục nàng lên, đầu nhẹ nhàng áp vào bụng nàng, động tác dịu dàng khác hẳn thường ngày, bên trong còn chứa một loại tình cảm yêu chiều sâu đậm.

Trong lòng Mạch Trục Vân bất chợt rung động, quả nhiên chàng vẫn còn nghĩ nàng đang mang thai.

"Phong......" Nàng ôm lấy đầu hắn nâng lên, khó xử mở miệng:"Ta có chuyện muốn nói với chàng."

"Hửm!" Sở Tùy Phong lên tiếng, ánh mắt lại dính chặt lên bụng nàng không rời đi, gương mặt nghiêm nghị ngày nào giờ lại ánh lên một tia vui vẻ mong chờ đứa con trong bụng này chào đời đến nhường nào.

"Phong, thật ra....hay để ta hầu hạ chàng tắm rửa đi!" Lập tức chuyển đề tài, nhìn thấy bộ dáng chàng thế này, nàng nỡ lòng nào mà mở miệng giải thích với hắn đây.

Sở Tùy Phong có hơi sửng sốt, rồi sau đó nhấc tay ra khỏi người nàng, khẽ gật đầu:"Để ta tự tắm được rồi, nàng đang mang thai, cứ ở đây nghỉ ngơi, ta lập tức quay lại ngay!"

Tay âu yếm xoa đầu nàng, cầm y phục vào phòng tắm.

Mạch Trục Vân có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng hắn rời đi, rất muốn chạy theo nhưng lại không biết nói gì với chàng. Vốn nàng định trong khi kì lưng cho chàng, nàng sẽ lựa thời điểm nói sự thật cho chàng biết, nhưng nhớ lại cái lần thất thố hôm bữa, nàng lại có chút ngượng ngùng.

Nhìn bước chân khoan thai rời đi kia, nàng càng không biết mình có nên mở miệng giải thích hay không?

Sợ làm chàng mất hứng, cách tốt nhất vẫn là nên yên lặng...

Tất cả đều là lỗi của cái tên Tề Cần chết tiệt kia, nếu gửi thư đưa cho hắn sớm một chút thì mọi chuyện chẳng phải đã tốt hơn rồi không, đỡ phải khó xử như bây giờ.

Được một lúc lâu, Mạch Trục Vân đang định tựa đầu vào giường ngủ thì Sở Tùy Phong mới chậm chạp đi ra.

"Vân nhi, mệt sao?" Hắn bế nàng lên, chỉnh lại tư thế thoải mái, sau đó lấy chăn đắp lên người nàng, dịu dàng hỏi.

Mạch Trục Vân giơ hai tay lên ôm chặt lấy cánh tay hắn, mượn lực định ngồi dậy, mà hắn thì cẩn thận đỡ lấy thắt lưng nàng, động tác ân cần của hắn làm nàng càng không biết phải mở miệng thế nào:"Phong, thật ra ta..."

"Hửm?" Con ngươi đen láy thấm đẫm nhu tình khiến cả trái tim nàng như bị hắn nhiễm hồng đi.

Thấy Mạch Trục Vân không nói gì, Sở Tùy Phong lại chủ động ôm nàng, thủ thỉ bên tai:"Vân nhi, ta nghĩ kỹ rồi, mặc kệ là ngày tốt hay ngày xấu, ta muốn thành thân với nàng ngay lập tức!"

Hắn không muốn để nàng với con mình phải chịu đựng cảnh không thân không phận trong khoảng thời gian hai tháng dài đằng đẵng nữa.

Nàng giật mình cả kinh, nàng biết hắn đang suy nghĩ đến vấn đề gì.

"Phong, ta không có mang thai......" Ôm nhẹ lấy thắt lưng hắn, giấu mặt mình trong lòng hắn, nàng không dám đối diện với hắn lúc này.

Vừa nghe được cái tin này, Sở Tùy Phong như bị dọa cho khiếp sợ, ngồi ngây người không mở miệng nói gì, càng không biết phải nói gì.

Có trời mới biết, ngay khi đang ở chiến trường nhận được cái tin tức kia, hắn có biết bao nhiêu vui mừng và hưng phấn. Khi đó dường như mùi máu tanh và màu đỏ tươi bủa vây xung quanh như một liều thuốc kích thích hai con ngươi hắn, khiến cả người hắn trở nên máu lạnh và đáng sợ hơn bao giờ hết. Đó cũng là bởi vì khi đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một điều: Nhất định phải sống sót trở về để được nhìn đứa con đầu lòng chào đời.

Hai tay hắn buông thỏng xuống giường, ngay cả dũng khí ôm nàng cũng không còn.

"Phong?" Mạch Trục Vân ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn ngây ngốc như đang chìm trong mộng. Thế nên sống mũi chợt cay cay, nàng sụt sùy kể lể:"Hức hức......ta biết, chàng trở về nhanh như vậy là vì con trong bụng ta, chàng chỉ quan tâm đến con, còn ta thì chàng không cần nữa, biết là chàng không phải cố ý nhưng tất cả đều là lỗi của cái tên Tề Cần thối kia, là hắn không làm theo lời ta, không chịu gửi lại thư giải thích cho chàng..." Nước mắt chậm rãi rơi xuống khiến cho thần trí của hắn bắt đầu hồi phục.

"Vân nhi, sao nàng lại khóc?" Hắn đau lòng giúp nàng lau nước mắt:"Ta đâu nói là không cần nàng, chỉ là ta...có hơi thất vọng."

"Ta biết, nói ra điều này sẽ khiến chàng đau lòng nhưng ta không có cố ý đâu, lúc Tề Cần gửi thư cho chàng, ta không hề biết gì cả, gửi xong hắn mới nói cho ta biết." Mạch Trục Vân vờ làm bộ mặt oan ức đáng thương, cho dù trên thực tế nàng cũng rất oan ức mà.

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ thở dài:"Ta không trách nàng, nàng đó, khóc cứ như một đứa bé hay khóc nhè vậy?"

Mạch Trục Vân sụt sùi, mếu máo nói:"Chàng thật sự không tức giận?"

"Không hề!" Phần nhiều là thất vọng.

Tay lại đặt lên bụng nàng, động tác vẫn dịu dàng như cũ, tựa như một sợi lông chim quét qua. Nếu nơi này, thật sự có con của bọn họ thì tốt biết bao!

Mạch Trục Vân nín khóc mỉm cười, hai tay ôm lấy mặt hắn, yêu thương hôn một cái kêu rõ to, vui vẻ nói:"Phong, chàng thật tốt!"

Nói xong còn cúi đầu ôm hắn, vụng trộm nở nụ cười, hè hè, kế hoạch lấy lòng chàng thành công mỹ mãn.

Nhưng, câu tiếp theo của Sở Tùy Phong mới là câu chủ chốt khiến tâm trạng của nàng như bị trầm xuống.

Hắn nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng một câu:"Nhưng nàng phải bồi thường cho ta một đứa con!"

Hơi thở ái muội nhẹ nhàng vương vấn quanh vành tai nàng, cả người Mạch Trục Vân bắt đầu run lên, ngay sau đó, vành tai của nàng bị hắn giữ chặt trong miệng liếm láp, một thứ mạnh mẽ mà to lớn nhanh chóng xỏ xuyên qua người nàng, khiến nàng liên tục thở gấp, dục vọng không ngừng đòi hỏi ra vào nơi thắt lưng làm nàng thật sự muốn né tránh sự đụng chạm của hắn.

"Phong, bây giờ đang là ban ngày..." Một câu, có nói cũng như không, thậm chí thứ âm thanh mềm mại đáng yêu của nàng lại như một ly rượu ngàn năm dụ hoặc và quyến rũ hắn ham muốn nàng hơn.

Sở Tùy Phong càng tiến thêm một bước, hòng ngăn chặn cái miệng ương bướng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt rong đuổi bao trọn lưỡi nàng, mút hết toàn bộ hương vị ngọt ngào trong khoang miệng nàng.

Y phục trên người đã sớm không còn, rơi bừa bãi trên mặt sàn.

Trên giường trở nên kịch liệt, hơi thở nặng nề của người đàn ông, cùng âm thanh yêu kiều thở dốc của người phụ nữ, cuồng nhiệt mà điên loạn......

Cho đến bữa ăn tối, hai người bọn họ mới ra khỏi phòng, Sở Tùy Phong đứng nói với tên canh cổng vài câu sau đó mới ôm nàng đi vào phòng tắm tẩy rửa đi dư vị còn sót lại rồi mới đi ra đại sảnh.

Sở Tùy Phong lao thẳng đến Mạch Trục Vân ôm vào trong ngực, ăn cơm đều là, chọc bên cạnh ngồi hai người, có chút đứng ngồi không yên.

Lại là im lặng, Mạch Trục Vân không khỏi có chút buồn bực, nàng tiền đoạn thời gian dạy dỗ, cũng chưa dùng?

"Tề Ân ở đây rồi? Ủa? Tề Cần đâu?" Mạch Trục Vân nhìn người thấy người ngồi đó, là Tề Ân, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.

Tề Ân ho khan một tiếng:"Đúng vậy, chào Vân cô nương! Tề Cần còn đang làm nhiệm vụ......" Nói xong, ánh mắt liếc về phía vương gia.

Mạch Trục Vân gật gật đầu, lại giương mắt nhìn Sở Tùy Phong:" Sao vậy, chàng mới trở về đã giao nhiệm vụ cho hắn rồi?"

Sở Tùy Phong cúi đầu thâm ý nhìn nàng một cái, ý tứ kia hình như là đang hỏi:Nàng còn sức để quản người khác? Có phải ta còn chưa dùng hết sức?

Mạch Trục Vân nuốt một ngụm nước miếng, không dám hỏi lại, ngoan ngoãn để hắn gắp đồ ăn cho mình.

Trên bàn cơm lại có chút lạnh lùng, Mạch Trục Vân cũng không dám nói nhiều, mỗ cá nhân, tựa hồ còn không có tính buông tha nàng a!

Một chút cơm, Sở Tùy Phong lại một lời không cổ họng, ôm nàng trở về phòng.

Tề Ân bất đắc dĩ nhìn bọn họ rời đi bóng dáng, cảm thán: Tinh lực Vương gia thật tốt nha!

Đúng vậy, tốt đến mấy ngài cũng không có quên chuyện khác, ví dụ như, chuyện phân công nhiệm vụ cho Tề Cần.

Cầm thêm hai cái bánh bao nóng từ trong phòng bếp đi ra cổng, mang theo ý cười chế nhào nhìn chằm chằm vị nào đó đang đứng gác cổng.

"Đệ được lắm, đi theo Vân cô nương mới có một tháng, lá gan cũng lớn ra không ít nhỉ? Ngay cả vương gia mà đệ cũng dám lừa cho được?" Nói xong, cầm hai cái bánh bao trong tay, nhưng lại cố tình không đưa cho hắn.

Tề Cần bày ra bộ mặt oan ức đứng trước cổng mếu máo:"Ca, ca giúp đệ cầu tình với vương gia đi. Nếu không có đệ, làm sao các người có thể đánh thắng trận đại chiến đó được a? Đệ không có công lao, thì ít gì cũng có chút khổ lao chứ. Dù sao lá thư được chuyển đến tay vương gia, cũng là do đệ viết mà."

Nói xong, nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang cầm bánh bao, rồi đưa mắt nhìn xung quanh xem có người không, hắn bèn nhanh chóng lấy đồ ăn trong tay Tề Ân, quỷ thần ơi, hắn đói muốn teo xương teo thịt rồi đây.

Nhưng Tề Ân lại nhanh tay lẹ mắt, khéo léo giật lấy bánh bao về phía hắn, đã thế còn trêu chọc cắn một miếng rõ to lên cái bánh bao, rồi nhìn vị nào đó đang nhỏ dãi nhìn chằm chằm, cười nói:"Ta ăn chưa có no. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, bị Vân cô nương dạy dỗ như vậy, thái độ cũng đa dạng hơn trước nhiều nhỉ? Còn biết trừng mắt nhìn người khác nữa. Ta thấy sau ba tháng không thấy đệ, ta không còn nhận ra đệ nữa rồi."

"Hì hì!" Tề Cần cợt nhả cười:"Huynh là ca ca ruột của đệ, sao lại nói là không nhận ra cơ chứ?"

"Đúng rồi, Vân cô nương đâu? Chẳng phải nàng đã đồng ý với đệ là giúp đệ cầu tình với vương gia rồi a? Sao vương gia vẫn còn phạt đệ đứng canh cổng thế này? Huynh nói xem, tốt xấu gì đệ cũng là một đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, nếu để người khác thấy được đệ đứng canh cổng ở Vương phủ, đệ còn mặt mũi nào mà đi gặp người đây?" Tề Cần bất mãn ai oán la lên.

Tề Ân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái:" Đệ còn không biết điều nữa sao? Vương gia chưa chém đầu đệ là khai ân lớn nhất của ngài rồi, ta nói cho đệ hay, đệ dám lấy con nối dõi của vương gia ra làm trò đùa, không nghe lời Vân công nương, truyền tin bậy tin bạ. Vân cô nương bị một đống tội lỗi của đệ mà phải chịu nhiều phiền phức, hừ hừ, ta thấy đệ thảm chắc rồi, đợi Vân cô nương xử đẹp mặt đệ đi."

"A? Vân cô nương cũng bị vương gia phạt?" Tề Cần ngây người bày ra vẻ mặt đau đớn kiểu "Thảm chắc rồi", so với vương gia, thì hắn chắc chắn sẽ sợ Mạch Trục Vân hơn a, hai cái danh "Tà công tử" và"Ác cô nương" kia thì cái nào cũng đủ để hắn chân tay run cầm cập rồi.

"Cũng không hẳn!"Trong lòng Tề Ân không ngừng vui vẻ, cười nói:"Xem ra ta thấy so với lần bị nàng đánh cho tả tơi kia thì rắc rối đệ chịu đựng còn thảm hơn ta a, may là lần đó vương gia phái ta đi ra chiến trường đánh giặc. Nếu không, bị nàng hành hạ đến mức đó, chắc có khóc cũng không ra nước mắt."

Tề Cần khinh bỉ bĩu môi liếc hắn:"Hứ, là huynh không biết đó thôi, đi theo Vân công nương, chút rắc rối này thì có đáng là gì, huynh đã có lần nào trải nghiệm qua cảm giác được cùng vương gia nói chuyện chưa? Huynh đã từng thấy vương gia cười với huynh chưa? Huynh đã được vương gia tự mình gắp đồ ăn cho huynh chưa? Huynh đã từng nghe chính vương gia tự nhận, huynh là người thân của ngài chưa..."

Tề Cần liên tục thao thao bất tuyệt liệt kê khiến cho Tề Ân có hâm mộ cũng không hết, hắn mở to hai mắt, sững sờ đứng một bên lắp bắp nói:"Thật...thật sao?"

Tề Cần không thèm để ý đến hắn, vội vàng nhân cơ hội đoạt lấy bánh bao trong tay Tề Ân, hưởng thụ thưởng thức.

"Vương gia nói chuyện với đệ? Cười với đệ? Gắp đồ ăn cho đệ..." Tề Ân ngốc nghếch lặp lại lời Tề Cần nói.

Tề Cần tràn ngập khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái:"Vừa rồi là ai tỏ thái độ, là ai nói may mắn không ở cạnh Vân cô nương?"

Tề Ân có chút xấu hổ gãi đầu:"Đó là vì huynh không hiểu chuyện, đệ đệ tốt, nói tiếp huynh nghe nào, vương gia còn làm gì nữa?"

"Ngại quá, đệ đói bụng, ăn chưa có no nên không có sức để nói." Bị Mạch Trục Vân dạy thành ra thế này nên thủ đoạn cũng cao siêu hơn, vận dụng cũng rất hoàn hảo.

Lời vừa nói xong, người bên cạnh đã không thấy đâu:"Đệ chờ ta, ta lấy thêm đồ ăn cho đệ!"

Đêm đó, đi ngang qua cổng lớn Phong vương phủ, ai cũng có thể nhận ra một cảnh tượng kỳ quái: hộ vệ vương phủ trứ danh – kiêm nguyên cả chức vụ đại tướng quân lừng lẫy "Lãnh huyết", hai vị ngồi xổm trước cổng, bất chấp hình tượng, cười không thấy trời trăng mây gió.

Mà ở Li Tâm Cư, tiếng rên rỉ, gầm thét vẫn không dứt bên tai, âm thanh kiều mỵ của người con gái, chỉ cần nghe loáng thoáng cũng đã khiến đối phương cảm thấy xương cốt tê dại,...... Ngay cả vầng trăng sáng tỏ trên trời cũng xấu hổ trốn sau tầng mây đen cho đến khi lại một bình minh bắt đầu.

......

Mạch Trục Vân cảm thấy bản thân mình chẳng khác gì một con heo chính hiệu, vẫn bị Sở Tùy Phong ôm vào ngực, muốn làm cái gì cũng không làm được.

Qua một ngày một đêm rên rát cổ họng, ngay cả muốn mở miệng cầu xin tha thứ cũng không nói được; Toàn thân xụi lơ vô lực, nếu không phải được chàng ôm trong lòng thì ngay cả giường cũng không leo lên được.

Sáng ngày kế tiếp, sau khi tỉnh lại, nàng vốn định trừng hắn nhìn hắn, cười nhạo một câu:"Thân là một thống soái của tam quân, cũng không chịu làm gương cho người khác, miệt mài quá độ, sa vào nữ sắc......" Nhưng sau đó chợt phát hiện ra bản thân mình bây giờ rất lười mở miệng, cho nên chỉ ném cho hắn một cái liếc mắt đầy trách móc.

Sau khi kết thúc bữa ăn sáng, Sở Tùy Phong lại ôm nàng rời khỏi Vương phủ, lên xe ngựa rời đi.

Ngay khi Mạch Trục Vân đi ngang qua cổng chính của phủ, nàng trừng mắt nhìn Tề Cần, khiến cho ai đó phải sợ đến mức thiếu chút nữa quỳ rạp xuống.

Sở Tùy Phong đưa nàng đi ra ngoài, mục đích của chuyến đi này là muốn cảm tạ lão bán tiên, mà lão bán tiên đó chỉ cười trừ, không hề có ý nhận phần tạ lễ của bọn họ: "Cô nương, tâm thành tắc linh*!"

* "Tâm thành tắc linh, duy đức cảm thiên"

Dịch nghĩa: Có tâm thành thì tắc sẽ linh, duy chỉ có phẩm đức là cảm động được trời.

"Tâm thành tắc linh", điểm mấu chốt phải làm được là "tâm" và "thành". Cũng giống như "chính tâm" và "thành ý" trong "Lễ Ký" đã viết. Chỉ cần kiền tâm thành ý thì có thể sinh ra linh nghiệm. Chỉ cần có tín niệm kiên định, tâm thái và nguyện vọng chính xác thì có thể thực hiện, đây là "tâm thành tắc linh". Từ xưa đến nay, bên nhà Phật đều là dùng "tâm thành tắc linh" để đối đãi.

Lúc trở về, đột nhiên Mạch Trục Vân tốt lạ thường mỉm cười nói với Tề Cần:"Đừng đứng nữa, vào phủ ăn cơm!"

Tề Cần cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn, ánh mắt chứa đầy ý mừng rỡ đang định nói lời cảm tạ thì...

"Cơm nước xong, tiếp tục phạt đứng thêm năm ngày!"

Tề Cần mếu máo muốn khóc: Đúng là không nên chọc giận nữ nhân!

"Tề Ân à, ngươi kể tóm tắt ta nghe xem rốt cuộc làm thế nào có thể thắng trận đại chiến ở Nhạn Linh Quan?!" Bữa trưa đã tới, nàng còn chưa kịp cầm đũa ăn cơm thì đã trực tiếp mở miệng hỏi tình hình chiến trận. Nàng biết, trận chiến lần đó rất khốc liệt, nếu không thì Sở Tùy Phong cũng sẽ không gửi thư về cho nàng muộn như vậy, hơn nữa, theo lời của lão bán tiên, thì nàng cũng biết tính nghiêm trọng của nó lớn đến mức nào.

Biết Vân cô nương rất được vương gia sủng ái, hơn nữa với tính cách bướng bỉnh, sang sảng của nàng, Tề Ân cũng không kiêng kị mà nói toàn bộ sự thật, có điều, ngữ khí hết sức đơn điệu:"Vương gia dẫn quân quyết chiến sinh tử với Phượng Ảnh thái tử ở Nhạn Linh Quan, cuối cùng, lực lượng hai bên bị tiêu hao đến quá nửa..."

"Khụ khụ......" Mạch Trục Vân làm mặt nghiêm túc, ho khan vài tiếng lấy giọng, tinh thần như được lên dây cót, nói:" Có phải ngày ấy, cát vàng tế trời, mây đen mù mịt, cả một vùng Nhạn Linh Quan được bao phủ bởi một mảnh trời đen kịt...... Mây đen kéo đến như con thú dữ xổng chuồng......"

Sở Tùy Phong nghe xong bất đắc dĩ nhíu mày, không mở miệng cho ý kiến, nếu không phải bởi vì thân thể nàng còn chưa có hồi phục tốt thì chỉ sợ hắn sẽ lập tức vác nàng ra khỏi đại sảnh dưới cái nhìn khó hiểu của mấy tên xung quanh.

Quản gia, Tề Ân và Tề Cần nhìn thấy sắc mặt khó coi của vương gia, trong lòng không ngừng cười trộm.

Mạch Trục Vân tiếp tục thao thao bất tuyệt:"Gió lạnh từng cơn, thổi lên bộ áo giáp sắt của tinh binh, Phong vương đứng sững người nhìn hàng ngàn hàng vạn lớp thi thể của biết bao nhiêu tướng sĩ bỏ mạng chất chồng như núi, đôi mắt sắt lạnh quét về phía lá cờ đại diện cho Phượng Ảnh quốc vô tình tung bay trong gió, lòng thầm nghĩ: Các tướng sĩ, bổn vương sẽ báo thù cho các ngươi! Không đoạt lại Nhạn Linh Quan, bổn vương không còn mặt mũi nào trở về gặp mặt phụ lão thân hương ở Nam Ninh quốc."

Sở Tùy Phong cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh hết mức có thể: Hắn có dài dòng thế sao?

Ba người bên kia nhịn không được cười ha hả: Ha ha ha, hình tượng lãnh khốc của vương gia trong lòng bọn họ, dần dần đi đâu mất rồi.

Mạch Trục Vân vẫn chưa kết chuyện:"... Mạnh mẽ phá tan từng bức tường thành người vững chắc, nào biết, ngay kia thời khắc cuối cùng đã đến, Phong vương đột nhiên phát hiện, tất cả binh lực của Phượng Ảnh quốc đều tập trung ở Nhạn Linh Quan, xét theo tình hình lúc này, các tướng sĩ của chàng so với quân địch còn khốn đốn hơn, phải nói là lấy một địch mười. Bốn bề đều là kẻ địch, ngay cả một người văn võ song toàn như chàng cũng không tìm được đường thoát thân. Nhưng bất chợt, một thứ ánh sáng vàng chói phá tan lớp sương mù dày đặc, soi sáng vạn vật, Phong vương đột nhiên quay đầu...... các ngươi đoán xem, đó là cái gì?"

"Mặt trời mọc?" Quản gia hoàn toàn bị câu chuyện của nàng hấp dẫn tính tò mò, lên tiếng hỏi.

Tề Cần vuốt cằm nói:"Thần binh xuất hiện?"

Nghe toàn bộ câu chuyện, Tề Ân không biết phải mở miệng đáp nàng thế nào, vì thế lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Là Hồng Nhạn truyền thư! Có một vị Vân cô nương lương thiện xinh đẹp, đáng yêu hào phóng nhất kinh thành, gửi thư đến, trong thư viết vì nàng có mang cốt nhục của vương gia cho nên muốn chàng nhanh chóng đánh thắng quân địch, sớm ngày trở về, nếu không nàng sẽ cùng đứa con trong bụng đi tái giá..."

"Nàng dám!" Sở Tùy Phong đột nhiên nổi quạu lên cắt ngang lời của nàng.

"Ai nha, chàng đừng có ngắt lời ta nói mà!" Mạch Trục Vân đang cao hứng, một tay che miệng mỗ vương gia, một bên trừng mắt nhìn hắn.

Bên kia ba người hoàn toàn bị động tác của nàng mà ngây dại đi: Ngay cả nói vậy mà Vương gia cũng dễ dàng bỏ qua cho được? Hay là bọn họ vẫn không biết rằng, tính tình của vương gia, đang ngày một trở nên tốt lên?

Mạch Trục Vân không để ý đến bộ dáng kinh ngạc của ba người họ, tiếp tục nói:"Phong vương vừa đọc được thư, nhất thời vừa vui vừa giận, nhưng đa phần là vui a, nên giống như được nạp năng lượng, cả người nhiệt huyết sôi sục; Toàn thân lãnh khí bốc lên, nóng lạnh gặp nhau, nóng lạnh gặp...nhau..."

Mạch Trục Vân bị bí lời, không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào.

"Vân cô nương, sau đó thì sao?" Ba người bên kia hồi hộp thúc giục, đặc biệt là Tề Ân, tuy hắn là người biết rõ toàn bộ tình hình chiến trường, nhưng vẫn bị cách miêu tả sinh động của Mạch Trục Vân làm cho khiếp sợ, nếu đúng thật là vậy thì tốt rồi.

Mạch Trục Vân chậm rì nhìn thoáng qua vị mỗ vương gia đang đen mặt ngồi đó, mếu máo nói:"Ta khát!"

Cổ họng đúng là có chút khô khốc.

"Vậy đừng nói nữa!" Sở Tùy Phong ôm nàng đứng lên, kỳ thật trong lòng hắn cũng bị câu chuyện của nàng mà ngứa ngáy cả lên, không biết hắn trong lòng người con gái này đã trở thành cái hình tượng gì rồi?

Nhưng vừa rồi nghe được nàng nói, có ý định mang đứa con trong bụng đi tái giá, trong lòng hắn đúng là vô cùng tức giận.

Giỏi lắm, dám có loại suy nghĩ này trong đầu, đã vậy hắn phải nhanh chóng thống nhất quốc gia, à không, chiếm đoạt hết tất cả các nước trong khu vực, để về sau hắn sẽ không còn phải nghe được từ miệng nàng những từ đại loại như "mang con đi tái giá" nữa?

"Vương gia..." Ba người ngồi sau bắt đầu đứng lên kháng nghị.

"Phong, chàng thật sự nhẫn tâm muốn đi sao?" Mạch Trục Vân bày ra đôi mắt thương hại, chờ mong nhìn hắn.

Sở Tùy Phong thở dài một hơi, bất đắc dĩ xoay người quay về chỗ ngồi, rót một ly nước ấm đưa đến bên miệng nàng. Sau khi hưởng thụ uống xong, Mạch Trục Vân hắng giọng, tiếp tục câu chuyện:"Nóng lạnh gặp nhau, Phong vương quát lớn một tiếng:"Các tướng sĩ, các ngươi cứ yên tâm an nghỉ, số địch còn lại, giao cho bổn vương một người giải quyết!", lời vừa dứt, chàng cầm kiếm trong tay, một mình anh dũng nhảy vào vòng vây quân địch, chỉ trong chớp nhoáng, máu chảy đỏ trời, hai mắt Phong vương đỏ đậm nhuốm màu chết chóc, chàng không ngừng vung kiếm trong tay, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đó là "Giết"! Quả nhiên, chàng đã thành công đánh bật mấy ngàn tên địch..."

Ba người khó hiểu nhíu mày hỏi:"Vân cô nương, tuy biết vương gia rất uy phong, nhưng cái tình huống đó là sao?"

Đánh bật mấy ngàn quân địch, bộ coi vương gia nhà mình là thần thánh sao?

"Ai nha, các ngươi thật ngốc a, thì vương gia nổi bạo rồi chứ sao!" Mạch Trục Vân liếc trắng mắt nhìn bọn họ, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Tùy Phong, cười nói:"Phong, có phải như vậy không?"

"Không!" Đương nhiên là không có chuyện đó xảy ra, nếu phải thì còn gì là hình tượng của hắn? Nổi bạo?! Hắn còn chưa bị bức đến mức đó.

"Không phải thật sao?" Mạch Trục Vân tò mò nhìn hắn, rồi sau đó, lại nhìn ba người kia đánh giá:"Các ngươi nói xem, có phải không?"

"Khụ khụ khụ, Vân cô nương, ta không có kinh nghiệm ra chiến trường nên, không biết!" Quản gia gãi đầu, thành công trốn tránh câu hỏi đầy áp lực của Mạch Trục Vân.

"Tề Cần, ngươi nói thử xem, có phải không?" Quét ánh mắt đầy uy hiếp nhìn về phía Tề Cần.

"Khụ khụ khụ, Vân cô nương, lần này ta không trực tiếp tham chiến cho nên... Nhưng dựa theo kinh nghiệm tích lũy nhiều năm thì cũng gần giống vậy!" Ánh mắt ghê rợn của vương phi khiến hắn không thể không nói vế "nhưng" kia.

Mạch Trục Vân vô cùng hài lòng với câu trả lời bèn vui vẻ gật gù:"Tề Ân a, ngươi là người luôn đi theo bên cạnh vương gia, chắc là có tận mắt chứng kiến đúng không? Ngươi nói thử xem?"

"Đúng là không đến mức đó...nhưng cũng có phần giống, sau khi vương gia nhận được thư, đúng là ngài có...nổi bạo." Vẫn đành chịu thua hùa theo lời người đó, mở miệng nói.

Bất quá, lại ở trong lòng nghĩ đến: Vương gia, ngài nên trọng chấn phu cương a!

"Ha ha ha, Phong, ta biết là chàng có như vậy mà!" Mạch Trục Vân hưng phấn vô cùng, cười tươi với Sở Tùy Phong.

Nhìn thấy bộ dáng nghịch ngợm của nàng, dù có giận đến mấy thì Sở Tùy Phong cũng không nỡ, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu: Tự khi nào thì người của hắn bắt đầu phản bội hắn rồi, hơn nữa hắn không thể lấy cái tội "Phản quân chi tướng" để phán tội chết cho bọn họ được.

"Vân cô nương, thế chuyện gì xảy ra tiếp theo sau khi vương gia nổi bạo?" Ba tên vẫn chưa hết tò mò, tiếp tục hỏi.

Sắc mặt Sở Tùy Phong càng âm trầm hơn:" Muốn bổn vương cho các ngươi xem tận mắt?"

"Ấy ấy, không cần đầu vương gia, Vân cô nương cứu mạng a!"

Bữa trưa ở vương phủ, những tiếng cười đùa vui vẻ lan tỏa khắp trời.

Tuy Nam Ninh quốc và Phượng Ảnh quốc tạm thời ngưng chiến, nhưng tình hình bên phía nước Đại Dục, chiến tranh vẫn không chịu kết thúc. Sau khi kết thúc bữa trưa, Sở Tùy Phong lại cắm đầu ở trong thư phòng, còn Mạch Trục Vân thì ở trước thư phòng nằm phơi nắng.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm với vài gợn mây lơ lửng, không biết sao, nàng lại nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó với Bạch Lộng Ảnh, nàng thấy có gì đó không giống với Bạch Lộng Ảnh ngày thường nên cuối cùng nàng quyết định tiến vào thư phòng.

"Phong!".

Biết là nàng tới nên Sở Tùy Phong không ngẩng đầu, chỉ lên tiếng đáp:"Hửm!"

Sở Tùy Phong chậm rãi buông bút đang phê duyệt công văn, nhìn nàng.

Thấy dáng vẻ nghiêm trọng của nàng, có lẽ chuyện nàng sắp hỏi hắn rất quan trọng, mà chuyện khiến nàng quan tâm đến, chỉ có thể liên quan đến Bạch Lộng Ảnh.

"Phong, chàng có chuyện gì đó gạt ta, đúng không?" Mạch Trục Vân ngồi bên cạnh hắn, nghiêng người, đối diện với ánh mắt của hắn.

Con ngươi thoáng lướt qua một tia thương xót:" Nàng muốn hỏi chuyện về Bạch Lộng Ảnh."

"Ừm, huynh ấy không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Trong bảy ngày nàng hôn mê, hắn vì nàng mà bạc trắng đầu." Sở Tùy Phong thản nhiên nói, nhưng trong lòng vẫn rối rắm khó chịu, hắn biết, tuy nhìn Vân Nhi cứ như là một người vô tư vô tình, nhưng đối với phần tình cảm của Bạch Lộng Ảnh dành cho nàng, chắc chắn sẽ khiến nàng cảm thấy áy náy.

Khi đó, thậm chí hắn đã có lúc hi vọng, người vì nàng mà bạc đầu sẽ chính là mình.

Mạch Trục Vân hầu như không tin vào những gì Sở Tùy Phong nói, miệng vô thức lặp lại:"Bảy ngày, trắng đầu?"

Nàng khó có thể tưởng tượng được, gương mặt yêu nghiệt chẳng lẫn vào đâu kia, nếu như mái đầu trở nên bạc đi, thì sẽ chọc mắt người mù đến mức nào?

"Cho nên, mỗi ngày huynh ấy đều lén bỏ thêm thuốc vào thuốc của ta, để ta không nhìn thấy được gì sao? Huynh ấy không muốn ta nhìn thấy bộ dạng đó của huynh ấy sao?" Mạch Trục Vân cố giữ bình tĩnh hỏi han, nhưng thật ra, tự tận đáy lòng, phần tình cảm đã sớm lan tỏa mà ấm áp.

Sở Tùy Phong đứng dậy, ôm nàng vào ngực:"Vân nhi, hắn không muốn nàng phải đau lòng vì hắn, cho nên mới......"

"Vậy vì sao chàng không nói cho ta biết?" Nước mắt bắt đầu thuận thế mà tràn ra, nàng có lỗi với huynh ấy biết chừng nào, huynh ấy vì mình phải trả giá nhiều đến vậy, nhưng còn nàng, đã làm được gì để đáp lại cho huynh ấy chưa, lại hoàn toàn vô tâm không hay không biết, còn thoải mái nhận lấy những gì mà huynh ấy phải hy sinh thân mình để ban tặng.

Nhìn thấy nàng thành ra cái bộ dạng này, cả tâm can đều trở nên đau đớn, Sở Tùy Phong siết chặt vòng tay, thấp giọng trấn an:"Vân nhi, ta cũng không muốn nàng buồn! Nàng cũng biết, hai người bọn ta có cùng chung quan điểm và suy nghĩ, cho dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng vui vẻ là được rồi. Đừng khóc, nàng sẽ phụ lòng tâm ý của hắn."

Nhẹ nhàng vươn tay lau đi nước mắt cho nàng, lại nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nàng.

Mạch Trục Vân nằm ở trong ngực hắn, rất lâu, lâu đến mức nàng ngỡ như bản thân mình đã chết lặng. Mãi đến khi trong đầu hiện lên hình ảnh người con trai với mái đầu bạc trắng tươi cười yếu ớt nhìn nàng, dịu dàng nói:"Nàng xem, ta họ Bạch, bây giờ đầu cũng trắng nốt, như vậy không tốt sao?"

Nếu thật sự nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, chắc chắn đó là câu đầu tiên mà huynh ấy sẽ nói với nàng.

***

Sở Tùy Phong đứng lặng lẽ nơi đó suốt một buổi chiều, mãi đến khi nàng lấy lại tinh thần. Tâm hắn, cũng bắt đầu đau nhói.

"Phong, chàng có ghen không?" Mạch Trục Vân đột nhiên ngẩng đầu hỏi hắn.

Sở Tùy Phong cười khổ một phen, thành thật gật đầu: Nữ nhân mình yêu nhớ đến người đàn ông khác, làm sao có thể không ăn giấm chưa được, có điều, hắn cũng không có biện pháp trút giận lên đối phương được, dù sao, tất cả những gì hắn làm đều là vì bọn họ.

Mạch Trục Vân cũng đứng lên, giang hai tay ôm chặt lấy hắn, nghiêng đầu dán tai mình lên trái tim hắn, tiếp tục hỏi:"Vậy lần ở tạm tại Tri Phủ, chàng không chịu cùng ta... và bởi vì huynh ấy?"

Trái tim bất ngờ nhói lên một tia thương cảm, lắng nghe âm thanh nhỏ nhẹ như sợi lông tơ quét nhẹ qua vành tai hắn: "Đêm đó, không hiểu vì sao, trong đầu cứ mãi nghĩ về bộ dáng của hắn nên ta cảm thấy có lỗi với hắn, hắn vì nàng trả giá quá nhiều, những kết quả, khi nàng tỉnh, hắn lại nhường hết cơ hội chăm sóc nàng cho ta..."

Mạch Trục Vân siết chặt vòng tay, chậm rãi nói:"Phong, đó là vì huynh ấy hiểu ta, biết rõ sau khi ta tỉnh lại, người đầu tiên mà ta muốn gặp chính là chàng... Chàng không cần phải để bụng trong lòng, Bạch Lộng Ảnh đối xử với ta rất tốt, vì ta mà bạc trắng cả đầu. Nhưng còn chàng cũng vì ta mà trả giá không ít mà. Chàng nguyện cùng ta rơi xuống lăng mộ, nguyện vì ta mà liều mình hút độc... Ta chỉ sợ ta chưa từng làm được cái gì cho chàng thôi. Người trong lòng ta, người đàn ông mà ta yêu, vẫn chỉ có mình chàng! Sẽ không thay đổi!"

Về phần Bạch Lộng Ảnh, phần tình cảm của huynh ấy, đành phải giữ sâu vào trong lòng vậy.

Sở Tùy Phong khẽ gật đầu, có những lời nói này của nàng, đã quá đủ cho hắn rồi.

"Nhưng bây giờ hắn đang ở Đại Dục, nàng có biết không?" Sở Tùy Phong vẫn đem chuyện này nói nàng.

"Biết mà, sao chàng cũng biết?"

Sở Tùy Phong buông nàng ra, hơn nữa lấy một số tờ văn kiện trên bàn đưa cho nàng xem:: "Đây là thông tin về hắn, biết hắn là người thân quan trọng nhất của nàng nên đương nhiên ta không muốn nhìn thấy hắn gặp chuyện không may."

Mạch Trục Vân nhìn Sở Tùy Phong, có chút khó hiểu: "Kỳ lạ, sao tin này, lại không khớp với tin và ta nghe ngóng được ở Lạc Thủy sơn trang?"

Sở Tùy Phong tươi cười, sủng nịch thổi mạnh lên mũi nàng:"Nàng cho rằng Bạch Lộng Ảnh là người ngây thơ không biết tính kế người khác sao? Tin tức tình báo từ phía Nam Truy Nguyệt, chỉ là giả. Còn cái này, nếu không phải vì hắn sợ nàng lo lắng cho tình hình của hắn thì chỉ sợ cả ta cũng không biết giờ phút này hắn như thế nào."

Mạch Trục Vân khẽ bật cười, trong lòng cũng thoáng an tâm: "Thì ra huynh ấy là người của Đại Dục, đã thế, thân phận của huynh ấy chắc không phải tầm thường."

"Theo như điều tra, có một thế lực đứng đầu quý tộc họ Bạch quyền uy nhất Đại Dục – Thấm Dương vương phủ, Thế tử của Thấm Dương Vương có tự là Bạch Ngọc, năm năm trước rời khỏi Đại Dục, cho đến nay vẫn chưa biết tung tích, nay xem ra, Bạch Lộng Ảnh chính là Bạch Ngọc."

Mạch Trục Vân gật đầu đáp:"Thì ra huynh ấy à con của vương gia nước Đại Dục a, thật là, hại ta phải lo lắng cho huynh ấy không công, hừ, sớm biết thế ta đã không đứng ngây ngốc mà bỏ lỡ bữa tối rồi."

Sở Tùy Phong có chút buồn cười, nha đầu này, toàn nói những lời trái với lương tâm mình. Mới vừa rồi ai là người vừa ôm hắn vừa khóc sưng mắt.

......

Vương triều Đại Dục, Vương phủ Thấm Dương.

"Ngọc ca ca, huynh nói cho muội nghe, người đó là ai đi, có được không, muội muốn giết nàng ta, báo thù cho huynh!" Một vị nữ tử mặc một bộ y phục hoa lên tuyệt mỹ, đau lòng nhìn người đàn ông với mái đầu bạc trắng, hai tay nắm chặt thành quyền, tỏ vẻ bức xúc.

"Tuyền nhi, đừng ồn ào nữa, ta đã nói chuyện này không liên quan đến nàng, là ta tự nguyện."

Khi người đàn ông vừa mở miệng thốt lên một chữ "Nàng", khóe miệng chỉ lặng lẽ chậm rãi nhếch lên, lộ ra ý cười ấm áp rung động lòng người. Gương mặt vẫn hướng về phía ngoài cửa sổ, không hề quay đầu nhìn người con gái phía sau.

"Nhưng mà, Ngọc ca ca, huynh làm như vậy có đáng không a?" Người con gái một mực nhất quyết không chịu thua, hốc mắt đỏ lên tỏ vẻ không cam lòng, vì sao muội ở đây chờ huynh nhiều năm như vậy, mà huynh, chỉ vì người con gái khác mà hy sinh thân mình, vì người con gái khác mà chịu trở về:"Thấm Dương Vương sẽ không từ bỏ cuộc chiến tranh này đâu, phụ hoàng muội cũng không dễ dàng buông tha."

Người đàn ông chậm rãi xoay người, hắn đúng là Bạch Lộng Ảnh, cũng chính là thế tử của Thấm Dương Vương - Bạch Ngọc.

Mà người con gái trước mắt, chính là công chúa của vương triều Đại Dục, Mục Thanh Tuyền.

"Ta sẽ khuyên bọn họ ngưng chiến!" Bạch Lộng Ảnh kiên định mở miệng. Cho tới giờ phút này, hắn vẫn không mong chiến tranh xảy ra, đây cũng chính là lý do vì sao hắn lại rời khỏi Đại Dục, một mình một cõi đặt chân lên đất Nam Ninh, ở ẩn.

"Hừ!" Mục Thanh Tuyền bất mãn hừ một tiếng:"Nhưng bây giờ huynh đã bị nhốt ở đây rồi, ngay cả muội cũng không dễ dàng đến tìm huynh, huynh nói xem, dựa vào cái gì huynh khẳng định bản thân mình có thể thuyết phục được phụ hoàng muội và phụ vương huynh?"

"Phụ vương không thể nhốt ta cả đời được!" Đúng là bởi vì hắn đinh ninh chắc điều đó cho nên mới ngây ngốc chịu ở đây vài ngày. Hắn đang đợi, đợi một ngày phụ vương mình có thể hồi tâm chuyển ý, hắn biết, lần trước suýt chút nữa phụ vương đã có thể đồng ý với hắn, tạm thời không ra binh tham chiến với Nam Ninh quốc.

"Nhưng huynh có biết rằng, nàng đang mang thai con của Phong vương không? Lần trước, Nam Ninh quốc cùng Phượng Ảnh quốc quyết chiến một trận sống còn ở Nhạn Linh Quan, cuối cùng Phong vương đại thắng......"

Bạch Lộng Ảnh vừa nghe xong, ý cười dần dần thu lại, đáy mắt thoáng hiện ra một tia buồn bã, rất lâu sau hắn mới chậm rãi thở ra một hơi:"Xem ra, ta còn phải chuẩn bị quà cho đứa trẻ nữa..."

"Vậy huynh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của muội không?" Mục Thanh Tuyền nhịn không được uất ức òa khóc:"Ngọc ca ca, muội ở trong cung chờ huynh tận năm năm, muội nghĩ lần này huynh trở về nước là để cưới muội, nào ngờ, huynh lại đi yêu người khác...Huynh bảo muội phải làm sao bây giờ? Đường đường là một công chúa của cả Vương triều Đại Dục, lẽ nào so với người con gái đó còn không bằng sao?"

Bạch Lộng Ảnh tiến lên từng bước, cầm khăn tay đưa cho nàng, thương tiếc nói:"Tuyền nhi, ta xin lỗi, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng, từ ngay ta quyết định rời khỏi Đại Dục, lúc đó ta đã nói với muội, từ trước đến nay ta chỉ coi muội là muội muội, chúng ta không thể ở bên nhau."

"Nhưng muội đợi huynh những năm năm, lẽ nào là sai sao? Nàng ta cũng không yêu huynh mà, vì sao huynh phải hi sinh cho nàng ấy nhiều như vậy?" Nàng không nhận lấy khăn tay, chỉ tức tưởi lấy tay áo quệt nước mắt.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho nàng, chậm rãi nói:"Muội còn nhỏ, không hiểu chuyện, yêu một người, không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó, có đôi khi, cho dù cách xa tận chân trời, nhưng chỉ cần biết ở đó, nàng có được hạnh phúc thì bản thân cũng thấy vui rồi."

Nàng giơ tay ra nắm lấy tay hắn, không để cho hắn rút ra, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn:" Muội đã không còn nhỏ nữa, năm nay muội đã mười tám rồi, phụ hoàng nói, nếu huynh không chịu trở về, ông ấy sẽ tuyển phò mã cho muội, nhưng muội không cần, muội chỉ muốn huynh là phò mã duy nhất của muội, muội yêu huynh, muội chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh huynh."

Hắn cười khổ, vẫn mạnh mẽ rút tay về, nhẹ nhàng vỗ về đầu nàng:"Đúng là lớn thật rồi, có điều vẫn không khác trước đây là bao, động một chút là khóc, hoàng thượng cũng nên tìm một đấng trượng phu nào đó dạy dỗ lại muội đi, còn ta, ta không thể."

"Ngọc ca ca, huynh vẫn không chịu chấp nhận muội?" Nàng đột nhiên đẩy tay hắn ra, lui về sau vài bước, hét lên:"Bây giờ muội sẽ đi nói chuyện này với phụ hoàng, bảo ông ấy lập tức liên minh với Phượng Ảnh quốc, tiêu diệt Nam Ninh quốc, cho huynh hết hy vọng!"

"Sinh linh vô tội, vì sao cứ phải làm khổ mình?" Hắn thở dài cảm thán một câu.

"Chỉ cần huynh chịu làm phò mã của muội thì muội sẽ giúp huynh khuyên bảo phụ hoàng, không để ông ấy gây chiến với Nam Ninh nữa, nhưng Bạch Ngọc, nếu huynh không đồng ý thì muội sẽ phái người đi giết nàng." Nàng nói xong liền xông ra ngoài.

Bạch Lộng Ảnh vốn định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy đám thuộc hạ đứng canh cửa bên ngoài, bèn nóng lòng quay về phòng, hắn biết, Mục Thanh Tuyền chỉ dám nói chứ không làm bừa.

Nhưng vì cả đời này, người có thể khiến hắn bận tâm và lo nghĩ nhiều nhất chỉ có một mình người con gái kia, nếu Tuyền nhi giống như hắn, không chịu từ bỏ phần tình cảm đó thì, hắn cũng chỉ đành, khiến cho muội ấy đau khổ cả đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.