Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Chương 59: Cưỡng ép dân nam - Vương gia cười thêm một lần nữa đi




“Sở Tùy Phong, huynh vừa mới đi đâu vậy?” Nàng không dám nghĩ nhiều, chỉ còn cách nói chuyện với hắn để phân tán sự chú ý.

“Phá trận! Rất nguy hiểm, cho nên không mang nàng theo!” Thật sự rất nguy hiểm, chỉ một mình hắn đi qua thôi, quần áo trên người bị tên đâm rách toạc, may là không mang nàng theo.

Mạch Trục Vân trầm mặc hồi lâu, thì ra hắn vẫn luôn nghĩ cho sự an nguy của nàng, mà nàng thì cứ suy nghĩ ích kỷ về hắn. Nước mắt bỗng chốc đọng trên khóe mi, nàng khụt khịt mũi, nũng nịu nói:“Vậy bây giờ huynh cho muội theo với nha? Muội không muốn ở một mình trong này......”

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, kiềm chế cơn khó chịu trong lòng mình xuống, ôm chặt nàng, nói:“Thôi được, bây giờ hai chúng ta cùng ra ngoài!”

Cõng nàng, một tay cầm kiếm, một tay đưa ra phía sau giữ cho nàng thoải mái trên lưng mình, bước từng bước trầm ổn ra khỏi cửa.

“Sở Tùy Phong, vì sao? Vì sao huynh lại tốt với muội như vậy?” Nàng vô lực ôm lấy cổ hắn, đầu áp vào vòm lưng rộng rãi của hắn, suy yếu mở miệng.

“Không vì cái gì cả!” Chỉ đơn giản muốn đối xử tốt với nàng thôi!

“Nhưng, huynh là vương gia......” Cao ngạo, rõ ràng làm sao có thể quan tâm đến một hạng trộm cắp thấp hèn như nàng được. Vậy mà chàng vẫn luôn ra tay bảo vệ nàng, đối xử tốt với nàng, nguyện cúi mình để chăm sóc nàng, nguyện liều mình hút độc cho nàng, không một bước rời xa nàng, bỏ rơi nàng...... Nàng có là cái gì để xứng nhận được tình cảm của hắn?

Hắn cười khổ một phen, hỏi ngược lại:“Mạch Trục Vân, đã khi nào nàng coi ta là vương gia chưa?”

“Hì hì, chưa hề!” Nụ cười của nàng yếu ớt và vô lực, không còn hoạt bát, tươi tắn như ngày thường.

Sở Tùy Phong lại tiếp tục an tâm cõng nàng, không nói lời nào.

Một lát sau, hắn nhớ đến điều gì đó, cuối cùng nhịn không được, hỏi:“Mạch Trục Vân, nàng thích ta sao?”

Bước chân vẫn trầm ổn cõng nàng, đột nhiên không nhận được đáp án từ người con gái sau lưng mình, tâm hắn như bị ai đó bóp nghẹn.

“Mạch Trục Vân?”

Hắn chợt dừng chân, chuẩn bị quay đầu buông nàng ra xem xét tình hình thì chợt nghe được hô hấp đều đặn của nàng.

Cũng may, nàng vẫn còn thở, có lẽ mệt quá nên ngủ rồi, không sao cả!

Nhưng thực chất Mạch Trục Vân không hề ngủ, chính lặng lẽ tựa đầu vào lưng hắn, lắng nghe từng nhịp tim dần dần trở nên bình ổn của hắn.

Sở Tùy Phong, ta thích chàng! Nhưng, ta không có đủ dũng khí để nói ba chữ đó, cũng không thể nói ngoài miệng cho chàng nghe, nếu như, nếu như chàng vẫn còn sống sót ra bên ngoài thì làm ơn, hãy quên muội đi!

Khóe mắt nhẹ lăn một giọt lệ, chậm rãi rơi xuống, ướt đẫm gò má, rồi lắng đọng lại trong lòng của hắn lúc nào không hay.

Không biết đã đi được bao nhiêu chặng đường, Mạch Trục Vân cảm thấy bàn thân mình thực sự đang ngủ nhưng lại bị tiếng gió thổi vù vù bên tai đánh thức.Vì sợ gây ồn khiến nàng không an giấc, thậm chí Sở Tùy Phong còn thu kiếm về, chỉ dùng bàn tay đầy uy lực của mình tránh đi hàng ngàn mũi tên bay về phía mình.

“Tỉnh rồi à?” Cảm giác được cái giật mình của nàng, hắn vui sướng, ôm nàng lượn một vòng, cản được mấy đường tên bay thẳng chính diện.

“Ừm!” Vì không để hắn lo lắng, nàng cố gắng dùng sức trả lời: “Đây là đâu?”

“Sắp đến cửa ra rồi, phía trước có gió!” Đúng, là cảm giác vui mừng, hoàn toàn khác với một Sở Tùy Phong mặt lạnh của ngày thường, vì nàng vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn hy vọng để cứu sống nàng.

“Thật sao?!” Mạch Trục Vân lên tiếng, rồi cảm thấy có chút mỏi mệt, nhưng cố bấu víu ống tay áo, tay nắm chặt thành quyền cố gắng không để bản thân lại rơi vào hôn mê.

Đây là cửa ải cuối cùng, chỉ cần có thể đưa chàng ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cho dù có bất chấp cả tính mạng thì nàng cũng phải giúp chàng.

Đối diện hắn lại là ba mũi tên dài, Sở Tùy Phong không rảnh rỗi để quan tâm đến suy nghĩ của Mạch Trục Vân, nhẹ nhàng căn dặn một tiếng:“Ôm chặt ta!”

Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, lưỡi gươm sắc bén cùng động tác dứt khoát mạnh mẽ như cào xé không khí vang lên. Nhưng đột nhiên hai cánh tay trên lưng hắn bất ngờ buông lỏng.

“Mạch Trục Vân!” Hắn vội quát lên, lại không nghe tiếng trả lời, bèn vội vã quay đầu thì đã thấy nàng, tựa như một cánh hoa bồ công anh trắng muốt nhẹ nhàng rời khỏi điểm tựa, bay xuống đất, bốn mũi tên đang bay loạn xạ bao vây lấy nàng. Ấy vậy mà nàng không hề tỏ ra hoảng sợ, trên gương mặt tái nhợt kia, một nụ cười tựa như ánh dương cong lên, nụ cười ấm áp đó chỉ dành cho một người đàn ông.

Nàng buông tay khỏi người hắn, là vì nghe rõ động tĩnh bốn phía, tìm ra được cách để phá trận. Đương nhiên, muốn thành công thì phải lấy mình ra làm mồi nhử thôi.

Không thèm quan tâm đến mũi tên sau lưng mình, Sở Tùy Phong nhấp chân, dùng khinh công xoay người đạp bước lên không trung, chỉ trong nháy mắt đã đứng bên cạnh nàng, một tay lập tức vươn ra ôm nàng vào lòng, bên tai âm thanh rét gào của gió vang lên chói tai. Hắn hơi nghiêng đầu, dùng lực kết hợp với đường kiếm nhanh chóng đánh tan đường bay của mũi tên. Trong lòng hắn cũng thoáng yên tâm, cũng may là nàng không sao, tốt rồi.

Mạch Trục Vân chậm rãi mở mắt, nhận ra tầm nhìn của mình không tìm thấy một điểm sáng, mọi nơi nàng nhìn qua đều tối đen như mực, miệng bắt đầu cong lên ý cười khổ.

“Đây là...... lưỡng nghi trận thuộc hệ bảy chòm sao...... trung tâm pháp trận......nằm ở sao Bắc Đẩu......”

Sở Tùy Phong quyết đoán đánh gãy lời nàng:“ Đừng nói nữa, ta biết!”

Nói xong, hắn lại đặt nàng lên lưng một lần nữa, sử dụng một bàn tay giúp đỡ nàng, đi tới chòm sao ở trung tâm pháp trận, trường kiếm vung lên, thạch đá bắt đầu ầm ầm mở ra, toàn bộ tên trong pháp trận đều dừng lại.

Hắn thản nhiên xoay người, cõng nàng đi ra khỏi cửa ra.

Mạch Trục Vân áp mặt bên tai hắn, thấp giọng nỉ non một tiếng:“Phong!”Cả người Sở Tùy Phong chấn động, nàng gọi hắn sao?

Không tin vào tai mình, hắn mạnh mẽ lên tiếng hỏi:“Nàng nói gì?”

Dùng sức đánh tản đá lớn kia một chưởng, thứ ánh sáng mặt trời mãnh liệt chiếu thẳng vào người bọn họ. Hắn khẽ híp mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, cuối cùng cũng ra ngoài được rồi.

Nhưng, giật mình nhận ra, đại não bỗng chỉ suy nghĩ đến người con gái sau lưng mình, hắn biết, nàng không nói gì.

“Mạch Trục Vân, nàng cố kiên trì một chút, chúng ta đã ra ngoài rồi!” Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ có lo lắng và bối rối bủa vây. Lo lắng cho tình trạng vết thương của nàng, bối rối là vì không xác định được phương hướng. Nhận ra bọn họ vẫn còn đang đứng ở đáy cốc cho nên mới thi triển khinh công, nhấp người bay lên.

Tà áo trắng đột ngột quét qua, không bao lâu sau những người tìm kiếm trong cốc đã phát hiện ra bọn họ.

“Mau nhìn kìa, bên kia có người!”

Bạch Lộng Ảnh cùng Tề Cần nghe vậy bèn nhanh chóng chạy tới.

“Bạch Lộng Ảnh, cứu nàng!” Sở Tùy Phong đem Mạch Trục Vân giao cho Bạch Lộng Ảnh, trong lòng mới thoáng yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng tồi tệ, Bạch Lộng Ảnh biết rõ tình hình bèn lên tiếng:“Trúng độc?”

Tay không ngừng run lên, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay nàng xem mạch, một lát sau mặt mày biến sắc, miệng run rẩy nói:“Là rắn độc?”

Thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, trong lòng Sở Tùy Phong bắt đầu khẩn trương “Sao thế?”

Bạch Lộng Ảnh nghiêm trọng nhìn hắn nói:“Ta đưa nàng về!” Nói xong, chỉ lặng lẽ dùng khinh công, ôm Mạch Trục Vân rời khỏi núi Tử Dương.

Nếu hắn nói không có thuốc giải, có phải sẽ tương đương với việc dập tắt mọi hy vọng của Sở Tùy Phong không? Nếu hắn nói sự thật, độc đã hoàn toàn tấn công toàn bộ cơ thể Mạch Trục Vân, có phải bản thân mình cũng bị chính điều này mà phát điên lên không?

Sở Tùy Phong lâm vào trạng thái lo lắng, không hề đuổi theo. Tề Cần đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dáng có chút nhếch nhác của vương gia mình, trong lòng không khỏi đau xót. Áo ngoài vương gia bị rách tươm nhiều nơi, có lẽ là do mũi tên xoẹt qua, nhưng cái đó vẫn đưa đau lòng bằng việc một người luôn chỉ biết đến sạch sẽ như vương gia lại để bản thân mình trông...tóc tai đều tán loạn, thậm chí có thể thấy được vài vết bẩn nhỏ trên mặt ngài......

“Vương gia, là do thuộc hạ thất trách, xin vương gia giáng tội!” Lúc này hắn mới mạnh mẽ quỳ gối tạ tội với Sở Tùy Phong.

Sở Tùy Phong liếc nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn trông tiều tụy vô cùng, có lẽ là mấy ngày nay vất vả dồn hết sức lực tìm kiếm bọn họ, bèn thấp giọng nói:“Trở về nghỉ ngơi đi!”

Bỏ một câu năm chữ, không hề để ý tới hắn, chỉ nhanh chóng nhấc chân chạy theo hướng mà Bạch Lộng Ảnh vừa rời đi.

Tề Cần sững sờ quỳ tại chỗ, đây là lần đầu tiên vương gia dùng ngữ khí ôn hòa mà ân cần như vậy để nói chuyện với mình, hắn...không kịp thích ứng với điều đó cho nên ngây ngốc hồi lâu mới khôi phục tinh thần, đứng dậy chạy theo vương gia về biệt viện của Nam gia.......

Sau khi trở về, việc đầu tiên Bạch Lộng Ảnh làm đó chính là đút cho Mạch Trục Vân uống đan Vạn Linh, mặc dù thuốc này không có tác dụng giải độc nhưng có thể duy trì mạng sống. Cầm lọ thuốc nhét vào trong tay Sở Tùy Phong, nói:“Uống đều đặn mỗi ngày một viên, trong thời ta điều chế thuốc giải, ngươi phải ở bên cạnh chăm sóc cho nàng!”

Không đợi Sở Tùy Phong lên tiếng thì người đã quay lưng khuất xa.

Thấy bọn họ đều quay trở về, Nam Truy Nguyệt đã an tâm lên phần nào, Mạch Trục Vân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Bạch Lộng Ảnh thì trở về Mao Lư chế thuốc, hắn cũng hợp sức giúp đỡ, không ngừng tìm kiếm các loại thảo dược đáp ứng đầy đủ điều kiện cho Bạch Lộng Ảnh.

Sở Tùy Phong cực nhọc ngày đêm tự mình săn sóc cho Mạch Trục Vân, mỗi ngày trôi qua, hắn vẫn cứ âm thầm vận công nhằm ép độc ra ngoài, không hề quan tâm đến thiên hạ bên ngoài đồn đại: “Mạch Trục Vân bất tỉnh, tướng sĩ ở biên cảnh tượng lâm vào bước đường cùng!”

Tề Cần có rất nhiều thứ muốn bàn bạc với vương gia nhưng vẫn lặng lẽ lui ra đứng canh cửa.

Vương gia vì chuyện của Mạch Trục Vân mà phiền lòng, thương tâm đến nhường này thì làm sao hắn có thể đủ dũng khí để báo cáo tình hình biên cảnh cho ngài. Chỉ vì vương gia nhà hắn không đích thân chinh chiến cho nên thành trì liên tục thất thủ, Đại Dục được nước lấn tới, thấy tình hình hỗn loạn của quân ta bèn lợi dụng thời cơ đem đại quân nghênh chiến hòng nuốt trọn nửa giang sơn của Nam Ninh quốc.

Mà Phượng Ảnh quốc, chỉ vì chuyện đám hỏi không suôn sẻ mà đâm ra tức giận, lấy cớ tuyên chiến với Nam Ninh quốc. Trong một lúc, Nam Ninh phải đối mặt với hai cường quốc, nguy cơ thất bại là không thể tránh khỏi. Nhưng bấy giờ vương gia vẫn không có hạ lệnh xuất binh dẹp giặc......

Nói đến chuyện cấp bách này thì người hoang mang, nóng lòng hơn cả chính là hoàng đế của Nam Ninh quốc - Sở Lâm Uyên.

Một thân áo minh bào màu vàng chói lọi không ngừng đi đi lại lại trong thư phòng, không còn dáng vẻ khí chất mà thong dong như thường lệ. Nguyên nhân chính là việc tấn công bất ngờ của hai cường quốc, đại tướng không kịp trở tay, binh lính tâm tình hoảng loạn, không dám ứng chiến. Nếu bây giờ mà hắn có thể bình tĩnh được thì chỉ có hai trường hợp: hoặc là hắn đã tính toán trước sẽ có ngày hôm nay; hoặc là hắn không thèm thiết tha gì với cái quốc gia này.

Vừa hay, hai trường hợp trên không bao giờ xảy ra, vì thế hắn đành phải triệu kiến “Quân sư” của hắn - Tư Lăng Thanh.

“Thừa tướng, chuyện tốt gì đang ập đến đây hả?” Tư Lăng còn chưa kịp hành lễ thì đã bị một câu hỏi đầy giận dữ ngăn cản.

Khác với thái độ gấp gáp của Sở Lâm Uyên thì Tư Lăng Thanh vẫn giữ phong thái ổn định, bình tĩnh, đầu tiên ông nhíu mày phân tích nguyên nhân:“Vì sao Phượng Ảnh quốc lại đột ngột phát binh, chẳng phải hoàng thượng đã phái sứ thần đến đó giải thích rõ ràng mọi chuyện sao?”

Sở Lâm Uyên cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, nói:“ Đã nói rõ tất cả rồi, nhưng không hiểu vì sao, khi Ca Thư Nhược Ly nghe được tin Mạch Trục Vân bị nhốt ở trong lăng mộ Oanh Dương trấn không tìm được đường ra thì hắn bắt đầu trở mặt, chém sứ thần chết tại chỗ...... Sau đó tuyên bố đánh chiếm Nam Ninh, ngay cả chuyện đám hỏi cũng không thèm quan tâm nữa!”Tư Lăng Thanh cũng vô cùng khó hiểu, đành phải bất đắc dĩ bỏ qua chuyện này. Về lý thuyết, công chúa Phượng Ảnh quốc bị Mạch Trục Vân hủy đi trong sạch, đáng ra người mà Ca Thư Nhược Ly hận nhất chính là hắn mới đúng, vì lý do gì ngay khi vừa nghe tin hắn bị nhốt trong lăng mộ, thái tử không những không vui mừng mà còn tức giận, chẳng lẽ bởi vì không có cơ hội tự tay giết chết Mạch Trục Vân báo thù cho Ca Thư Hàm Tuyết nên mới tỏ thái độ gay gắt đến thế?

Đương nhiên chuyện bọn họ không ngờ đến chính là Mạch Trục Vân là người con gái mà Ca Thư Nhược Ly tìm kiếm để trở thành thái phi.

“ Chẳng phải lúc trước Hoàng thượng từng nói, Dương tướng quân đã nắm giữ trong tay một nửa binh quyền của Phong vương sao? Vì cớ gì quân đội ở biên cảnh lại không đánh chiến mà chọn đường rút lui?” Tư Lăng Thanh thắc mắc lên tiếng hỏi.

Sở Lâm Uyên híp mắt, phẫn hận nói:“Thừa tướng không biết sao? Ngay từ đầu chúng ta đã bị Phong tính kế rồi. Đám binh lính đó, chỉ trung thành nhận lệnh của một người. Lúc trước là bọn họ tạm thời dùng kế để ứng phó, giả vờ nghe lời Dương tướng quân, nay vừa nhận được tin chiến thần Nam Ninh bình an vô sự ra khỏi lăng mộ thì đột nhiên công khai chống lại mệnh lệnh trẫm, chỉ nguyện nghe lệnh của hắn,......”

Bây giờ, hắn với Sở Tùy Phong, xem như hoàn toàn trở mặt đối đầu nhau.

Tư Lăng vẫn không ngừng khó hiểu lên tiếng hỏi:“ Lẽ nào Phong vương đã sớm biết mục đích chúng ta phái ngài tới Oanh Dương trấn? Mà nếu đã không từ chối ý chỉ của hoàng thượng thì vì cớ gì sau khi rời khỏi lăng mộ, Phong vương lại công khai chống đối hoàng thượng?”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Sở Lâm Uyên càng thêm khó coi:“Thừa tướng có biết một sự thật rằng Dương Thiên Dịch từng bị Phong hàng phục không? Trẫm giao cho hắn mấy chục vạn đội quân, nhưng giờ thì tất cả đều bị Phong nắm giữ......Khiến cho trẫm tiền mất tật mang, đây chắc hẳn là mục đích ban đầu của hắn!”

Tư Lăng Thanh lắc đầu, nói:“Hoàng thượng quá coi thường Phong vương rồi, nếu chỉ vì mấy chục vạn đội quân, thì ngài ấy cũng không đáng ra mặt để mạo hiểm như vậy. Nhưng vi thần thật sự không hiểu rõ vì sao ngài ấy lại đột ngột......”

“ Điều đó không quan trọng, bước tiếp theo, trẫm nên làm cái gì bây giờ?”

Tư Lăng Thanh suy nghĩ một chút rồi nói:“Hoàng thượng đừng nóng vội, Phong vương vẫn là người nắm giữ sinh mạng của bao nhiêu bách tính ở Nam Ninh quốc, là con cháu của hoàng tộc. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì ngài ấy cũng không thể bỏ mặt làm ngơ Nam Ninh quốc bị xâm lược bởi quân địch được, chi bằng hoàng thượng nhượng bộ với Phong vương lần này, triệu hắn hồi kinh, hợp sức chống lại địch...... Giặc ngoại xâm đang cận kề trước mặt, nếu hai người cũng đồng tâm hợp lực thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.”

Đương nhiên Sở Lâm Uyên không thể cứ để mặc giang sơn mình rơi vào tay kẻ khác cho nên lập tức đồng ý với đề nghị của Tư Lăng Thanh, tuyên chỉ kêu gọi Phong vương nhanh chóng trở về kinh, hủy bỏ nhiệm vụ ở Oanh Dương trấn. Có điều, hình như có người lại không thèm để tâm.Sở Tùy Phong không hề ngó mặt nhìn tên thái giám thân cận của Sở Lâm Uyên đến đọc chỉ. Hắn đã có chủ trương cho mình, không ai có thể can thiệp, nếu Mạch Trục Vân vẫn còn bất tỉnh ngày nào thì ngày đó, những kẻ dám đưa nào vào con đường chết, nhất định sẽ bị trừng phạt. Mà chút này chỉ là một phần nhỏ của sự trừng phạt đó thôi.

Còn Bạch Lộng Ảnh, từ sau khi tự giam mình trong hiệu thuốc của Nam gia thì liên tục bảy ngày, bảy đêm, hoặc là ngồi lỳ trong phòng cẩn thận xem toàn bộ sách liên quan đến các loại độc, hoặc là tự mình sắc thuốc rồi thử.

Nào là không có tác dụng, số lượng thuốc không đủ,......giật mình bảy ngày nhanh chóng trôi qua, hắn cũng không biết bên ngoài thay đổi thế nào, cảnh sắc ra sao. Mà hắn vốn cũng không thèm để vào mắt, cứ như vậy, ngày cũng như đêm, đèn sách với thảo dược, thậm chí đến toàn bộ đầu hắn từ đen chuyển sang bạc trắng.

Chỉ chớp mắt cửa phòng mở ra, một thứ ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào khiến cho hắn không kịp thích ứng, đôi mắt vì đau đớn mà nhíu chặt lại. Hắn định sẽ lại nhấc tay nhấc chân lên cho phong thái tà mị một chút nhưng lại không biết động tác miễn cưỡng của hắn khiến cho người đàn ông đứng ngoài cửa cảm thấy đau đớn nhường nào.

Sở Tùy Phong lặng lẽ đứng đó, thấy hắn từ từ đứng dậy đi ra ngoài, trái tim vốn đã xao động nay lại vì bộ dạng của hắn bây giờ khiến lòng hắn hoàn toàn nhận thức được một điều. Giương mắt bình tĩnh nhìn hắn, đáy mắt lướt qua một tia đau lòng.

Hắn cứ nghĩ rằng một người máu lạnh như hắn, ngoại trừ mẫu phi đã qua đời và Mạch Trục Vân ra thì sẽ không có bất cứ kẻ nào khiến hắn sinh ra loại cảm xúc như vậy. Một quả đầu bạc đi hòa hợp với thứ ánh sáng mặt trời tạo nên một khung cảnh thần tiên đầy bình yên, rõ ràng hắn đã có loại cảm xúc khác thường như vậy.

[Tui sợ ông Phong ổng bỏ bà Vân ổng yêu ông Bạch quá đi, tự nhiên tả tả cảm xúc chỗ này, cứ ngỡ nghi ngờ bấy lâu của Vân đã không phụ lòng mong mỏi của Vân...]

Nam Truy Nguyệt mở to hai con mắt trừng lớn, hắn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình, chỉ sững sờ đứng đó nhìn Bạch Lộng Ảnh, gương mặt tuấn tú đẹp tựa hoa kia không khiến cho người ta sinh một cảm giác mị hoặc mà là một sự khó hiểu vô cùng!

Đối với phản ứng của bọn họ, Bạch Lộng Ảnh chỉ bất đắc dĩ cười nhạt, nụ cười này, so với những nụ cười bỡn cợt, dụ hoặc người thường ngày thì hoàn toàn khác. Hắn thản nhiên mở miệng, ngữ điệu hơi khàn khàn, trầm thấp:“ Thành công rồi, nàng sẽ không sao!”

Nói xong, hắn chỉ hờ hững nâng bước chân mình đi nhanh ra tới sân, một đầu tóc bạc trắng phau lặng lẽ vờn trong gió, đón ánh nắng mặt trời tươi sáng đến loá mắt.

Thậm chí cả Tề Cần, một người luôn tự xưng mình là một thẳng nam nhi, nhiệt huyết đầy mình, chỉ đổ máu chứ không bao giờ đổ lệ. Lời thề lập tức bị chó gặm khi nhìn thấy mái tóc đen của người đàn ông bị biến thành bạc trắng như tuyết, hốc mắt hắn đỏ lên trông thấy, mở miệng ra, câu đầu tiên Bạch Lộng Ảnh dành cho cả cuộc đời câm lặng trong bảy ngày của mình chính là đã cứu sống được Mạch Trục Vân, hắn không màn đến bộ dạng của mình khi đó, không hỏi thăm tình hình bên ngoài thế nào, chỉ cần người đó được sống, chỉ cần có thể cứu được người, thì hắn không có gì phải hối tiếc. Mũi Tề Cần bắt đầu chua xót, mỗi bước chân là mỗi một đau đớn dẫm đạp vào tim, hắn không dám đuổi kịp chỉ vì sợ gặp lại hắn, hắn sẽ nhịn không được mà rơi nước mắt mất.Sở Tùy Phong đi sát theo sau, Nam Truy Nguyệt thất thần hồi lâu cũng âm thầm đi theo.

Ngay khi vừa vào phòng thì đã thấy Bạch Lộng Ảnh lặng lẽ ngồi xổm bên giường, bắt mạch cho Mạch Trục Vân. Một mái đầu bạc trắng kết hợp với bộ áo choàng trắng bên ngoài khiến cho hắn không chỉ nổi bật mà dường như cả tóc và y phục có thể hợp lại làm một.

“Thật sự giải được rồi!” Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy một ngày nào đó mình cũng sẽ cười hạnh phúc đến vậy. Cuối cùng, thời gian hắn bỏ ra tự nhốt mình trong phòng thật không uổng phí. Chỉ cần nàng khỏe mạnh, hắn không ước mong gì hơn.

Nhưng có người lại không vui mừng như hắn.

Sở Tùy Phong yên lặng rời khỏi phòng, biết được tình trạng của nàng đã ổn định, cái tin tức này, đã quá đủ cho hắn.

“Tình hình quân đội thế nào?” Hắn hỏi Tề Cần.

Tề Cần sửng sốt, vội vã trả lời:“Đại dục đang lâm vào tình thế như chẻ tre, đánh chiếm ba cửa thành; Phượng Ảnh quốc thì càng lúc hùng mạnh, phá tan mười cửa thành của chúng ta.”

Sở Tùy Phong lạnh lùng nói:“Hạ lệnh phản kích, trong vòng mười ngày, toàn bộ thành trì đã mất, lấy lại tất cả!”

Tề Cần hơi sửng sốt một lát, rồi sau đó niềm vui xuất hiện trên nét mặt hắn rõ ràng lên trông thấy, ngữ khí cũng hồ hởi:“Vâng, thưa vương gia!”

Sau khi Tề Cần lui ra ngoài, hắn bèn đưa mắt nhìn thoáng qua cánh cửa phòng của người con gái đang còn bất tỉnh nằm trong phòng, vừa an tâm, nhưng lòng cũng rất đau.

Đẩy cửa bước vào, thấy Bạch Lộng Ảnh đang dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu đen bên miệng nàng, có lẽ là phản ứng sau khi vừa uống thuốc.

“Khi nào thì nàng tỉnh dậy?”

“Ngày mai!” Bạch Lộng Ảnh thản nhiên nói, sau đó, đứng dậy, xoay người cầm khăn tay nhét vào tay hắn, dặn dò:“ Ngươi ở lại chăm sóc cho nàng, ta đã lâu chưa nghỉ ngơi nên cạn sức rồi!”

Nói xong, làm một động tác uốn éo thắt lưng, mắt bán híp, có vẻ như mệt chết hắn rồi. Một người đàn ông, bảy ngày bảy đêm không một lần chợp mắt thì bảo sao không khiến đám người bọn họ đau lòng được đây.

“Ngươi không đợi nàng tỉnh lại sao?” Sở Tùy Phong mím môi hỏi.

“Không cần, khi nàng tỉnh dậy, ta sẽ tự mình đến thăm nàng, vào lúc này nàng cần nhất là ngươi!” Bởi vì ta biết, sau khi nàng tỉnh lại, người đầu tiên nàng muốn gặp chính là ngươi!

Nói xong, trên mặt mang theo ý cười nhạt, hững hờ rời đi.

Nam Truy Nguyệt hơi ngạc nhiên đuổi theo bước chân của Bạch Lộng Ảnh rồi cũng rời đi.

“Đáng sao?” Hắn đuổi theo Bạch Lộng Ảnh, nhìn một đầu bạc trắng của hắn, khó hiểu hỏi.

Bạch Lộng Ảnh nhẹ nhàng vươn ngón tay cầm lấy một nhúm tóc bạc của mình xăm soi, không thèm để ý vui đùa, cười nói:“Ngươi sẽ không hiểu đâu!”

Trên gương mặt yêu nghiệt ngày nào, không hề có một tia hối hận, chỉ có niềm vui không tả được, len lỏi vào đôi mắt kết hợp với quả đầu trắng muốt lại khiến hắn càng thêm xuất trần.Đúng là Nam Truy Nguyệt thật sự không hiểu, đành bất đắc dĩ lắc đầu rời đi, để lại một người với mái tóc bạc đứng đón ánh mặt trời.

Hắn cong khóe môi cười nhạt một tiếng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua căn phòng mình vừa đi khỏi, khóe miệng lộ ra ý cười thư thái, rồi nhẹ nhàng tan biến, nhanh chóng trở về phòng mình.

Còn Sở Tùy Phong chậm rãi đi đến trước giường, nhìn gương mặt vẫn còn hơi tái nhợt của Mạch Trục Vân. Trong lòng sẽ nhói đau, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bình yên của nàng, trong lòng âm thầm thề: Mạch Trục Vân, nàng yên tâm, mọi chuyện đã có ta lo!

Ngày hôm sau, Sở Tùy Phong vẫn kiên trì túc trực bên giường, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau tay nàng. Nam Truy Nguyệt cũng đến xem tình hình, thấy Mạch Trục Vân vẫn không tỉnh lại bèn lặng lẽ lui ra ngoài.

Rồi đột nhiên Sở Tùy Phong cảm giác được, đầu ngón tay của nàng có chút run rẩy. Sở Tùy Phong lập tức ngừng tay, nhìn chằm chằm vào tay nàng. Nhưng rồi lại không thấy động tĩnh gì, giống như động tác vừa rồi chỉ là do hắn tưởng tượng mà thành. Hắn hơi hoài nghi bản thân mình, có phải mình vừa mới hoa mắt hay không?

Nếu không phải vừa rồi đột nhiên cảm nhận được tiếng hô hấp mỏng manh của Mạch Trục Vân thì có lẽ hắn thật sự sẽ nghi ngờ.

“Mạch Trục Vân, nàng tỉnh rồi sao?” Không có tiếng đáp lại, hắn thấy lông mi nàng có hơi rung động một chút.

Sở Tùy Phong cũng không có ý định vạch trần tâm tư nàng, lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, rót một ly trà nguội rồi tự dùng nội lực làm ấm lên. Ngửa đầu uống một ngụm, hắn cúi người xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi nàng, môi mỏng dần dần đưa đến bên môi tái nhợt, vâng, lại là phương pháp đút nước bằng mồm để dạy dỗ ai đó...=.=.

“Khụ khụ khụ......” Ngay khi hắn ngồi dậy, vị nào đó trên giường nằm ho khan một trận, trừng mắt nhìn ai đó với vẻ mặt ai oán.

“Sở Tùy Phong, huynh dám lợi dụng thời cơ chiếm tiện nghi muội......” Và câu mở đầu cho mấy ngày miệng không hoạt động chính là một câu quạu phát tiết, tay vung tứ phía bắt đầu ồn ào.

Hắn hợp tình hợp lý giải thích:“ Vì nàng không chịu tỉnh nên ta đành phải làm vậy thôi!”

“Huynh...... Là huynh cố ý!” Rõ ràng là biết nàng tỉnh rồi mà còn....

“Không sai!” Hắn cũng không phủ nhận.

Mạch Trục Vân:“......”

Được rồi, xem như ta thua chàng, vì chàng đã luôn bên cạnh chăm sóc nàng cho nên, quên đi.

“Sở Tùy Phong, vì sao muội không chết? Vì sao muội không thấy gì thế này?!” Nàng hơi buồn bực, đúng là người đời có câu quả không sai: Được cái này mất cái kia..luật nhân quả!!!

Nhớ tới việc này, trên mặt Sở Tùy Phong dần dần biến đổi sang một trạng thái cảm xúc khác thường, bèn nhẹ nhàng ngồi xuống giường, âu yếm vuốt đầu nàng, thấp giọng nói:“Là Bạch Lộng Ảnh cứu nàng! Yên tâm đi, hắn nói vài ngày nữa mắt của nàng sẽ bình phục.”

“Vậy à!” Mạch Trục Vân ngoan ngoãn gật đầu, hỏi:“Vậy huynh có bị thương gì không?”

“Vẫn ổn!” Rồi mở miệng hỏi tiếp:“ Nàng có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”Lắc đầu:“ Không sao nữa rồi, mà bọn họ đâu?”

Câu hỏi vừa dứt thì Nam Truy Nguyệt và Bạch Lộng Ảnh cùng nhau tiến vào.

“Mạch Trục Vân, cuối cùng nhà ngươi cũng tỉnh dậy, hừ, nhân sâm ngàn năm của ta, linh chi, tuyết liên đều nằm trong bụng ngươi hết rồi!” Nam Truy Nguyệt bất mãn oán giận một câu.

“Thật không? Ô, Nam trang chủ trở nên nghèo từ khi nào vậy, có mấy món thảo dược đó cũng mua không nổi?” Mạch Trục Vân bắt đầu đấu võ mồm với hắn.

“Cái giề, mấy món? Mạch Trục Vân, ta biết ngươi là loại người vong ơn phụ nghĩa mà, có điều trong thời gian ngươi nằm bẹp trên giường thì toàn bộ châu báu vàng bạc của bổn đại gia đã bị mốc meo, rỉ sắt hết rồi. Ngươi nói xem, tổn thất to lớn này, ngươi tính đền bù thế nào đây hả?” Nam Truy Nguyệt khó có được hào phòng lên tiếng.

Mạch Trục Vân khó hiểu gãi da đầu, thấy Nam Truy Nguyệt vẫn không có phản ứng gì bèn mở miệng cười nhạo nói:“Nam Truy Nguyệt, não ngươi bị chó gặm rồi hả? Vàng bạc châu báu mà rỉ sắt sao? Bộ ngươi coi đồ của ngươi là đồng là thiết sao!”

Đầu tiên Nam Truy Nguyệt chỉ hơi sửng sốt, rồi sau đó tự mình lên tiếng giảng hòa:“ Xùy, ngươi không biết sao? Mục đích của bổn đại gia chính là khoe khoang gia tài khổng lồ của mình!” Coi vàng bạc châu báu như đồng thau, trong cả cái thiên hạ này chỉ có một người mới làm được?

“Ha, nhiều vàng nhiều bạc thì ta biết, không cần khoe khoang, có điều, óc ngươi quá bé, kiến thức thiển cận thì bây giờ đúng là mới chứng kiến tận mắt!” Mạch Trục Vân tiếp tục chế nhạo hắn.

Bạch Lộng Ảnh bật cười ha ha, đúng là một cặp đôi oan gia!

Nam Truy Nguyệt trừng mắt nhìn nàng, rồi tầm mắt hơi đảo qua khuôn mặt của Sở Tùy Phong. Rồi đột nhiên, hắn như bị ai đó điểm huyệt, không, chính xác mà nói là bị Sở Tùy Phong điểm huyệt, hắn thất thần đứng đó, mắt chớp liên tục, mồm miệng há hốc, ngu ngơ hỏi:“Sở Tùy Phong, ngươi đang cười sao?”

Người nào đó nghe vậy lập tức che giấu ý cười, vẻ mặt lại trở về nghiêm túc, mất tự nhiên vội ho khan một tiếng.

Bạch Lộng Ảnh đương nhiên cũng thấy được, gật đầu cười nói:“Không sai, hắn vừa mới cười đó!”

Chỉ có Mạch Trục Vân mếu máo bất mãn vì không nhìn thấy cái gì:“Sở Tùy Phong, muội không thấy, huynh cười lại xem nào, cười thêm một cái nữa xem nào!”

Sở Tùy Phong:“......” Cười thêm cái nữa thì nàng sẽ thấy sao?

Nam Truy Nguyệt, Bạch Lộng Ảnh:“......” Có cười thêm cái nữa thì mắt ngươi sẽ sáng lên sao!

“Sở Tùy Phong, huynh với Nam Truy Nguyệt ra ngoài trước đi, muội có vài lời muốn nói với Bạch Lộng Ảnh!” Mạch Trục Vân thẳng thắn nói.

Nam Truy Nguyệt khó hiểu nhìn ba người bọn họ, cảm thấy bầu không khí có chút lạ, hắn biết có cái gì đó kì quái nhưng không thông não được, bèn dẫn đầu đi ra ngoài.

Sở Tùy Phong nhẹ gật đầu với Bạch Lộng Ảnh, trên mặt không biểu lộ bất kỳ biểu tình gì, thản nhiên rời đi.

Bạch Lộng Ảnh vì nàng mà không màn đến sức khỏe bản thân, hy sinh cho nàng đến bực này, hắn còn biết nói gì nữa? Bại dưới tay Bạch Lộng Ảnh, hắn cũng tâm phục khẩu phục.Bất tri bất giác, bước chân lặng lẽ đi tới gốc cây hoa hòe trước sân, một mình đứng đó cảm nhận mùi vị chua chát mà gió mang đến, từng cánh hoa mỏng nhẹ run rẩy rơi xuống vây quanh người đàn ông, quanh khuôn mặt trầm ổn với đôi mắt âm trầm như đêm tối.

Rồi sẽ có một người có thể nhìn thấu nàng tỏ ra mạnh mẽ, có thể bảo vệ mỗi khi nàng yếu mềm. Trước khi nước mắt nàng kịp rơi xuống, sẽ dùng đôi bàn tay che đi đôi mắt của nàng, nhẹ nhàng nói rằng đôi mắt nàng chỉ đẹp mỗi khi nàng mỉm cười. Mỗi khi nàng bị ấm ức không vui, người đó sẽ đưa bờ vai ra để nàng dựa đầu vào, nói với nàng rằng trước mặt hắn đừng bao giờ giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, nói với nàng ngay cả khi tất cả mọi người không ai tin tưởng nàng, vẫn còn có hắn bên cạnh,...

Bóng dáng cao lớn của người đàn ông gần như che hết đi vầng sáng bên ngoài. Cơn đau ngói ở ngực lại bắt đầu khuếch tán, trong miệng cũng ngập tràn vị tanh của máu.

Lúc này, một người đàn ông mặc áo đen chậm rãi đi tới, nhìn vương gia mình đứng đó, bước chân có chút do dự nhưng cuối cùng lại quyết định tới đó.

“Vương gia, thánh chỉ đã......” Tề Cần cung kính nói.

Nửa ngày vẫn không thấy Sở Tùy Phong trả lời, hắn đành phải cúi đầu, xoay người lui ra.

“Chuẩn bị ngựa, hồi kinh!”

Nghe được một câu như thế, trên mặt Tề Cần gần như run rẩy vì vui sướng, hắn vội vàng gật đầu như búa bổ, phân phó người chuẩn bị mọi thứ.

Trong phòng.

Bạch Lộng Ảnh chậm rãi ngồi bên giường, cẩn thận xem mạch của nàng, chỉ khi chẩn đoán không có gì đáng ngại nữa, hắn mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Có chuyện gì đó các huynh đang gạt muội đúng không?” Mạch Trục Vân bắt lấy cổ tay hắn, buồn bực hỏi.

Hắn vươn tay còn lại, giúp nàng vuốt lại mớ tóc lộn xộn trên trán, tự nhiên cười nói:“Không hề!”

Mạch Trục Vân bày ra biểu tình ghét bỏ, có vẻ không tin lời hắn nói, ánh mắt cố mở thật to, có điều, cố tới mấy cũng không thấy được cảm xúc trên nét mặt của hắn cho nên không thể phán đoán được huynh ấy đang nói thật hay nói dối. Thật ra, chỉ cần có thể nhìn thấy một thân đầu bạc trắng của người đàn ông bên cạnh mình, nàng sẽ biết hắn thật sự đang lừa mình.

“Nhưng vì sao ta cứ có cảm giác bầu không khí hôm nay có gì đó rất lạ?” Nàng vẫn cảm nhận được sự bất ổn gì đó.

Hắn giơ ngón tay ra, nhẹ búng yêu lên trán nàng: “ Lạ cái gì hả? Tam đại công tử trở thành bằng hữu, không còn thù địch nữa, kỳ với chả lạ cái gì?”

Mạch Trục Vân ăn đau, bỏ tay hắn ra ôm trán ủy khuất nói:“Hứ, dám lợi dụng thời cơ người ta còn chưa có khôi phục võ công mà ức hiếp muội, chờ đó đi, muội muốn báo thù! Phải báo thù!”

Bạch Lộng Ảnh vui vẻ cười, nói:“ Rồi rồi, muốn làm gì thì tùy nàng, nhưng mà nói cho nàng biết, mấy ngày nàng mê man bất tỉnh, hàng đêm ta đều tranh thủ khổ luyện võ công, bây giờ nàng không đánh lại ta đâu!”Mạch Trục Vân không nói gì.

“Sao thế, sợ à?” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, dường như rất muốn bây giờ trong lòng nàng đang nghĩ gì.

Mạch Trục Vân lắc đầu, ngữ khí bắt đầu nghiêm trọng:“Bạch Lộng Ảnh, huynh nói thật cho muội biết, mắt của muội, có phải sẽ không nhìn thấy gì nữa đúng không? Sở Tùy Phong nói, qua vài ngày sẽ hồi phục, nhưng huynh nói đi, các huynh đang liên minh với nhau lừa muội, phải không?”

Hắn chậm rãi vỗ về đầu nàng, bật cười nói: “Nàng không tin hắn thì thôi, lẽ nào ngay cả ta nàng cũng không tin sao? Nếu cả nàng mà ta không cứu được thì chẳng phải ta sẽ trở thành một tên lang băm vô dụng sao?”

“Xậc, vốn dĩ huynh chính là một tên lang băm!” Mạch Trục Vân thoải mái nói xong, khẽ cười.

Trong lòng Bạch Lộng Ảnh cũng âm thầm phụ họa theo nàng: Đúng vậy, ta chính là một tên lang băm vô dụng, suýt chút nữa đã không cứu được nàng.

[ Chấm nước mắt...*gào to* mẹ ơi, đi siu thị mua con thêm bịch giấy cuộn an an. Mẹ hỏi mua về làm gì...con gào to hơn... chùi máu, chùi nước mắt, chùi nước mũi, chỉ vì một tên nam phụ quá hoàn hảo... còn không gọi dịch vụ bác sĩ tại gia đến đi...Mẹ nhún vai, mày chỉ vì một thằng nam phụ mà đã chết đi sống lại thì mẹ mày không đáng phải bỏ tiền mua giấy... mẹ là fan nam chánh...]

“Đừng có nghĩ bậy bạ nữa, ta đã sắc thuốc giúp nàng rồi, chỉ cần ngoan ngoãn nằm điều dưỡng vài ngày, sẽ tốt lên thôi!”

“Ừm, nghe huynh!”

Trong phòng trở nên yên tĩnh lạ lùng.

Hắn nhìn thấy sắc mặt nàng trở nên hồng hào hơn, lòng cũng an tâm lên ít nhiều, mặc dù rất muốn biết trong khoảng thời gian bị nhốt ở dưới lăng mộ, vì sao nàng lại bị thương, ở cùng với Sở Tùy Phong thế nào...... Chỉ là, không biết phải bắt đầu thế nào.

Sau một lúc lâu, tất cả mọi nghi vấn trong lòng đều chỉ biến thành một câu:“ Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi kê thuốc cho nàng!”

Nói xong, lại vỗ nhẹ sau lưng nàng an ủi.

“Bạch Lộng Ảnh......” Mạch Trục Vân gọi hắn lại, khóe miệng hơi giật giật, nhưng cuối cùng vẫn nói ra:“Huynh nói đúng, mây nhỏ trên trời dù có phiêu đãng tự do trên trời lâu đến đâu thì cuối cùng nó cũng sẽ mệt mỏi, muốn tìm một tổ ấm để dừng chân nghỉ ngơi, bây giờ, muội đã tìm được rồi!”

Tuy đã sớm biết sự thật sẽ đắng cay, nhưng khi nàng vừa mở miệng nói những lời này, trong lòng hắn vẫn không chịu đựng nổi sự đau đớn. Hắn đưa lưng về phía nàng, cơ thể hơi run rẩy rồi hai bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt thành quyền, cố gắng đè nén cảm giác mất mát trống trải đang bủa vây quanh hắn, toàn thân đều bị đau đớn khiến cho hắn bắt đầu tỉnh táo trở lại, hắn nhắm chặt mắt, xoay người lại.

“Vậy tốt rồi, ta sẽ chúc phúc cho nàng!” Cứng ngắc bật ra một nụ cười đau khổ, không khí vui vẻ ban đầu đều đã hoàn toàn tan biến.

“Đồ nhỏ mọn!” Mạch Trục Vân bĩu môi, bất mãn nói:“ Một cái chúc phúc của huynh là xong ấy hả, hừ, lúc trước là ai đã đồng ý với muội là sẽ trở thành người nhà của muội, đấy giờ xem lại mình đi, có loại người nhà nào keo kiệt như huynh không!”Hắn kiên cường hít một hơi, lồng ngực vì đau đớn mà nghẹn đi đến khó thở, hắn cố giữ cho mình thoải mái và bình tĩnh trước nàng, tươi cười nói: “ Thế thì Tà công tử muốn huynh dâng tặng cái gì đây?”

“ Phải xem thành ý của huynh lớn đến đâu mới được!” Mạch Trục Vân chép miệng tiếp lời.

Hắn bất đắc dĩ cười trừ, nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt không xua tan được sự cô đơn, đau xót.

“Được rồi! Chờ đến ngày đại hôn của hai người, ta sẽ tặng một món quà đầy thành ý để thỏa mãn nàng, được chưa?!”

“Được rồi!” Nàng đột nhiên cũng có chút thương tâm, nàng làm vậy, có phải đã sai lầm rồi không?

“Mạch Trục Vân!” Hắn đột nhiên thốt lên, nhấc chân bước đến bên giường rồi ngồi xuống, tay vươn lên nhẹ nhàng vuốt ve một bên má, hơi khẩn trương hỏi L “Trả lời ta một câu hỏi: Nếu ngày đó người nhảy xuống đó cùng nàng là ta thì liệu đáp án của nàng có thay đổi không?”

“Muội......” Mạch Trục Vân bày vẻ mặt khó xử, không biết có nên nói câu trả lời hay không. Nàng bắt đầu thích Sở Tùy Phong từ khi nào? Vấn đề này, nàng cũng không tìm ra được câu trả lời.

Nàng mãi chỉ coi Bạch Lộng Ảnh là một người anh trai mà mình yêu quý nhất chứ chưa bao giờ nghĩ đến một loại tình cảm khác.

“Ha ha!” Hắn đột nhiên bật cười, nụ cười ẩn chứa nhiều sự đắng cay và đau khổ, hắn nhẹ nhàng véo má nàng, cười nói:“Thật ra ta đã sớm biết đáp án của nàng rồi, con bé này, không cần phải bày vẻ mặt khó xử như thế đâu! Cho dù người đó có là ta hay không thì đáp án của nàng cũng sẽ không bao giờ thay đổi mà!”

Hắn đã sớm nhận ra sự ganh tị, ghen tuông mà nàng đối với Tư Lăng Uyển, nhận ra tình cảm đặc biệt của nàng dành cho Sở Tùy Phong.

Có người từng nói với hắn yêu là một điều gì đó rất mạo hiểm vì có thể hắn sẽ bị từ chối. Sống là rủi ro với cái chết. Hy vọng là liều lĩnh với sự thất bại. Cho nên dám mạo hiểm với tình yêu để bộc lộ cảm xúc chính là đang nói lên sự thật. Thử thách trong tình yêu chính là yêu mà không được đáp trả.

“Xin lỗi huynh!” Nàng chỉ còn biết nói những lời này thôi.

Bạch Lộng Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu trách móc:“Tình cảm đôi lứa chỉ được vun đắp từ hai người, không thể có người thứ ba chen chân được, nàng không cần phải nói như vậy......” Lời còn chưa nói xong, hắn cảm thấy âm thanh của mình có chút không tự nhiên, còn hơi nghẹn ngào.

Làm thế nào để định nghĩa được tình yêu: vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp, chia sẻ và công bằng, đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng đừng bao giờ giữ lại nỗi đau.

Tay bắt đầu động đậy, vốn chỉ định nâng cằm nàng lên nhưng không hiểu sao cuối cùng lại vòng tay sau lưng nàng, hắn thấp giọng nói: “Để ta ôm nàng một chút nào!”

Nói xong, còn chưa đợi nàng trả lời, đã túm người nàng ngã vào vòng tay mình.

Mạch Trục Vân nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của hắn, tay nhỏ bé dịu dàng vỗ lưng hắn, giống như đang an ủi trái tim đang chịu đựng tổn thương của hắn.Một lúc lâu sau, hắn nhẹ nhàng đẩy hơi ấm ấy ra khỏi người mình, khẽ cười nói:“Đừng bận tâm, ta giúp nàng gọi tên đó vào, mong là hắn vẫn chưa rời đi!”

“Ừm!” Nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa, nàng vẫn lên tiếng bỏ lại một câu:“Rồi huynh sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình!”

“Ừ!” Hắn cũng chỉ biết đáp như thế để nàng không phải khó xử.

Vì hạnh phúc của ta chính là được nhìn thấy nàng hạnh phúc.

......

Dưới gốc cây hòe, thân ảnh màu trắng mang một dáng vẻ đau lòng lặng lẽ ngước nhìn về phía xa tận chân trời, từng cánh hoa trắng muốt tung bay trong gió tựa như muốn bủa vây lấy hắn, muốn kéo hắn đến một thế giới cô độc.

“Vương gia, tất cả đã chuẩn bị xong, bây giờ khởi hành được chưa ạ?” Tề Cần lên tiếng xin chỉ thị.

Ánh mắt đảo qua gương mặt xa lạ của vương gia, trong mắt ngài dường như chỉ có thương tâm và sự đau đớn.

Bờ vai dày và rộng của hắn vươn đầy cánh hoa hòe trắng mỏng tan,...... Vương gia là người luôn thích sạch sẽ, làm sao có thể để cánh hoa bám trên người mình một cách tùy tiện như vậy, lẽ nào ngài không quan tâm đến sao, lẽ nào trong đôi mắt đau buồn kia, còn có thứ gì đó quan trọng hơn khiến ngài trở nên thẩn thờ như vậy sao?

Thấy ánh mắt của ngài lại đột nhiên chuyển về hướng phòng của ai đó, hắn mới nhất thời hiểu ra: Vương gia vẫn luôn một lòng vì Mạch công tử a, nhưng bọn họ là hai người....đàn ông mà?

Lắc đầu loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẫn trong đầu mình, hắn chỉ biết yên lặng lui đi.

“Nàng đang đợi ngươi!” Bạch Lộng Ảnh chậm rãi đi tới, ngẩng đầu nhìn tán cây xanh rờn, những cánh hoa tung bay trong gió tạo nên một bức tranh tĩnh mịch, khiến cho nỗi đau của hắn lại tăng thêm.

Sở Tùy Phong thản nhiên nhìn hắn sau đó trầm ổn rời đi.

“ Phải chăm sóc tốt cho nàng!” Người đã đi xa nhưng Sở Tùy Phong vẫn còn nghe rất rõ ràng mồn một câu đó, nhưng Sở Tùy Phong lại đơn giản nghĩ đó chỉ là một câu nhắc nhở đơn thuần.

Tà áo trắng tung bay kết hợp với từng lọn tóc vô tình phất phơ dưới làn gió lạnh. Cả một thế giới hắn đang đứng, như chìm dần vào một thế giới màu trắng, ở nơi đó chỉ có sự cô độc, sự giá lạnh, sự mất mát và đau thương, đúng thế, nàng lặng lẽ rời hắn đi, rời khỏi thế giới của hắn, thế giới mà chỉ nàng có thể bước chân vào, thế giới chỉ nguyện vì nàng mà phủ đầy màu sắc, thế giới chỉ nguyện vì nàng mà tràn đầy tiếng cười, đột nhiên, một giọt nước mắt lạnh lẽo, trong suốt khẽ rơi xuống, mái tóc bạc trắng che lấy đôi mắt đau đớn đó, và chỉ nguyện rơi nước mắt vì nàng.

Mạch Trục Vân chán muốn chết tựa đầu vào đầu giường, hai tay xoa xoa vào nhau, có chút khẩn trương, có chút bất an, nhưng phần nhiều là chờ mong.

Cửa bị đẩy ra, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được tiếng bước chân của hắn, rồi đột nhiên hô hấp trở nên dồn dập, nàng bất an hơi nhích người vào trong, muốn tạo không gian cho hắn ngồi, không ngờ, hành động này, lọt vào mắt hắn, lại trở thành sự né tránh đầy xa cách.Không thấy có động tĩnh gì, Mạch Trục Vân có linh cảm không lành, không biết hắn đang làm gì bèn lên tiếng hỏi:“Sở Tùy Phong, huynh đang làm gì đó?”

“Ta phải đi rồi, trở về kinh!” Còn chưa cho nàng mở miệng nói vào điểm chính thì hắn đã hít sâu một hơi khó khăn nói:“ Ở đây dưỡng bệnh cho tốt, Bạch Lộng Ảnh sẽ chăm sóc cho nàng!”

Mạch Trục Vân nghe xong câu này của hắn bèn biến sắc, bất an giơ tay ra sờ soạng xung quanh, vội vã tìm cách xuống giường, không ngờ tay chân còn chưa vận động nhiều cho nên có hơi mềm nhũn, nàng mất trọng tâm suýt chút nữa té ngã xuống giường.

Sở Tùy Phong thấy vậy bèn lo lắng chạy đến, ôm lấy nàng. Nhưng không ngờ đột nhiên tay nàng bấu víu hai vạt áo hắn, bất mãn hỏi:“Chàng muốn bỏ ta lại đây sao?”

“Không muốn!” Nói ra những lời này, trong lòng hắn tràn ngập sự chua xót. Nếu như muốn bỏ nàng lại thì hắn đã sớm trở về kinh từ lâu. Chỉ có điều, bây giờ, nàng đã không còn cần hắn nữa rồi: “ Sức khỏe nàng còn......”

Lời còn chưa kịp thốt lên thì trên người bỗng nặng trịch, ai đó ban đầu còn nắm chặt vạt áo hắn giờ đã chuyển sang đặt lên cổ hắn, còn thêm màn làm nũng kinh điển mà nàng đang cố đưa vào thực hành.

“Phong, ta quyết định rồi, ta muốn sống chung với chàng, thời hạn là mãi mãi!” Rồi còn cố ý bật hơi lên gương mặt của hắn.

Vâng, nếu là một người phụ nữ khác dám nói với hắn câu này bằng giọng điệu nũng nịu kia thì khẳng định hai tên thuộc hạ hắn sẽ phán một câu với giọng điệu chắc nịch: cô nương chuẩn bị quan tài đi.

Nhẹ nhàng một câu thốt lên, vang vọng trong tai hắn khiến hắn không khỏi ngây người, trên mặt không biết phải biểu lộ cảm xúc gì. Hương thơm ngọt ngào chỉ thuộc về riêng nàng thoang thoảng quanh khuôn mặt hắn, hắn cảm thấy có chút không thật bèn ngây ngô hỏi lại.

“Nàng gọi ta là cái gì?”

Gì đây, người ta nói rõ tâm ý thế kia, mà phản ứng chỉ có nhiêu đây thôi sau, mà chàng hỏi gì liên quan thế? Mạch Trục Vân mất hứng vô cùng bèn cố ý nói:“ Thì là Phong, bộ không đúng à? Thôi được rồi, tốt hơn hết vẫn gọi chàng là Sở Tùy Phong đi......Ưm......”

Vừa mới nói xong, môi liền bị ai đó chặn lại, nàng đành bật ra tiếng nức nở.

“Gọi ta là Phong!” Hắn hơi buông tha cho nàng, căn dặn một câu, rồi không cho đối phương mở miệng, bèn tiếp tục màn hôn chưa thỏa mãn kia.

Có trời mới biết, niềm vui sướng và hạnh phúc của hắn đều được thể hiện thông qua nụ hôn đầy mãnh liệt và quyến luyến này. Đáp án này của nàng, hắn đợi rất lâu rồi, đúng vậy, là chính miệng nàng nói với hắn, hắn thực sự cảm thấy, có gì đó ngỡ như mộng, ngỡ như thật, không đúng, phải nói là khó có thể tin được.

Tuy chỉ một chữ xưng hô nhưng như thế là đã quá đủ với hắn, hắn cảm thấy lồng ngực mình như bị nghẹn lại, bởi niềm hạnh phúc vô bờ bến đang lấp đầy.

Hắn không biết phải nói gì, phải biểu đạt gì, có lẽ vì là một người đàn ông trầm ổn, không thích nói ra mấy lời hứa hẹn suông cho nên hắn đành phải dùng hành động này để chứng minh niềm vui sướng tột cùng của mình.Bờ môi mềm mại kích thích mọi giác quan của hắn, theo bản năng lại muốn nhiều hơn bèn đưa lưỡi ra muốn hôn sâu hơn nhưng lại chạm vào hàm răng của nàng.

Mạch Trục Vân hờn dỗi hắn nên mới cố ý cắn răng không cho lưỡi hắn vào.

Ờ, là phụ nữ mà, được người yêu mình hôn đương nhiên nàng có cảm giác rất hưởng thụ, sự tê dại và ngọt ngào mà hắn mang đến cho nàng khiến nàng chỉ muốn đắm chìm vào đó, nhưng nàng lại cố tình làm bộ cự tuyệt, phản đối hành động của hắn.

Ờ, là đàn ông mà, bị người mình yêu trắng trợn từ chối, đương nhiên cảm giác thất bại đột nhiên dâng lên, cho nên là đàn ông phải biết kiên nhẫn nỗ lực, chờ cho đến khi nàng đắm chìm trong sự quyến rũ mà hắn tạo ra, thừa lúc nàng động tình, bèn dạy dỗ nàng một phen, cố gắng cạy hàm nàng, thành công chiếm đoạt “đất đai“.

Từ trạng thái kháng cự, Mạch Trục Vân không biết khi nào lại vòng tay lên cổ hắn, hai người luyến tiếc buông nhau ra, có chút cúi đầu thở hổn hển.

“Vân nhi, nàng mới vừa gọi ta là gì?” Ánh mắt Sở Tùy Phong chợt lóe, chờ mong nhìn xuống gương mặt ửng hồng của nàng.

Mạch Trục Vân không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi nghiêng đầu né tránh bật ra ba chữ: “Sở Tùy Phong!”

Hắn nhíu mày, từ chờ mong biến thành nguy hiểm đến đáng sợ: “Lặp lại lần nữa!”

“Sở Tùy Phong......Ưm......”

Với sự ngốc nghếch của mình khi đủ dũng khí trêu chọc một con mãnh thú, cái giá mà nàng phải trả chính là một nụ hôn sâu, hắn hôn nàng đến trời đất điên đảo, da đầu run lên, hô hấp đều bị hắn công khai cướp đoạt, suýt nữa là phải nhờ hắn hôn xong rồi hô hấp nhân tạo vì thiếu khí.

“Gọi ta là gì?” Hắn không cảm thấy phiền hà mà tiếp tục hỏi vấn đề về cách nàng xưng hô với hắn.

[Nếu Phong hôn bà chưa đã thì đừng có nói...*cười đều*]

Mạch Trục Vân nghiêng đầu sang một bên, không để ý tới hắn. Môi có chút sưng đỏ chu ra lẩm bẩm nguyền rủa hắn, nhưng trong lòng lại ngọt như đường mật.

Ngay sau đó, cảm giác cơ thể hơi mất thăng bằng, theo bản năng vung tay lên tìm điểm tựa, vừa vặn ôm lấy cổ hắn, mà hắn thì thản nhiên bế nàng lên.

“Chàng định làm gì đó?” Mạch Trục Vân bình tĩnh thu tay về lên tiếng hỏi.

Khóe miệng Sở Tùy Phong cong lên, nói:“Đưa nàng hồi kinh!”

Mạch Trục Vân bĩu môi, nghiêng đầu, cố ý nói:“Hứ, chứ ai vừa rồi mới nói muốn một mình hồi kinh, rồi nói gì mà để Bạch Lộng Ảnh chăm sóc cho nàng, bây giờ bổn cô nương thay đổi quyết định rồi, ở lại biệt viện Nam gia vẫn là tốt nhất, không thèm quay về nữa!”

Sở Tùy Phong nhướng mày, trong mắt lướt qua một tia sáng mờ mịt, được thôi, trêu nàng một chút vậy:“Không quay về? Vậy đừng trách bổn vương dùng sức mạnh!”

Nói xong bèn lấy áo khoác ngoài, giúp nàng mặc vào.

“Gì đây, vương gia muốn mạnh tay ép buộc dân nữ sao?” Mạch Trục Vân phản kháng, kiên quyết không mặc.Nhưng có vẻ nàng đánh giá thấp Sở Tùy Phong rồi, hắn hơi dùng sức giữ chặt lấy nàng. Chẳng bao lâu sau, y phục đã mặc chỉnh chu, mà hắn lại tự mình chải tóc cho nàng, buộc lên gọn gàng, để nàng trong thân phận nam trang.

“Bổn vương là quan, nàng là trộm, lôi nàng trở về là chuyện rất chi là bình thường, ai dám nhiều lời?”

Vừa lòng kéo khóe môi, tay ôm nàng đi nhanh ra ngoài phòng.

“A? Chữ “quan” mà vương gia muốn nói là gì đây? Ngại quá, Nam Ninh quốc là nước coi trọng luật pháp, cái tội vương tử thông đồng với dân thường, hờ hờ, cộng thêm cả ' Cố ý lách luật, tội càng thêm nặng', đến lúc đó tội của vương gia lớn đến mức không còn gì cứu vãn được a!” Mạch Trục Vân bĩu môi.

“Nếu Vân nhi đã thẳng thắn định tội cho bổn vương, chân thành mà nói, nếu không làm tròn bổn phận của một kẻ thông đồng thì thật có lỗi với nỗi khổ tâm của Vân nhi!” Một câu vừa dứt, vừa vặn đi đến trước tiểu viện: “Nàng, bổn vương đã quyết định bắt cóc rồi!”

Một khoảng trời bỗng chốc trở nên tươi sáng chỉ vì tâm trạng hai đôi uyên ương nào đó, hai người ăn ý cười, không lên tiếng nữa. Còn Mạch Trục Vân thì tiếp tục ôm cổ hắn, chôn mặt mình vào lồng ngực hắn, tham lam ngửi lấy mùi hương nam tính đặc trưng cùng với từng nhịp đập trầm ổn truyền rõ ràng bên tai.

Vừa khiến nàng an tâm, mà lại ngọt ngào!

Ra sân, trùng hợp bắt gặp Bạch Lộng Ảnh, Nam Truy Nguyệt và Tề Cần.

Bạch Lộng Ảnh hơi khựng lại, không dám giương mắt nhìn một màn ân ân ái ái trước mắt, đã cố gắng dặn lòng mình phải hào phóng chúc phúc cho hai người họ, nhưng bây giờ lại sao thế này? Hắn không làm được, ít nhất là lúc này, hắn không thể.

Nam Truy Nguyệt và Tề Cần thì chỉ biết bày bộ mặt đầy xấu hổ nhìn Sở Tùy Phong, dường như cảm thấy có chuyện gì đó đi quá xa đang diễn ra trước mắt bọn hắn.

“Khụ khụ...... Vương gia, ngài muốn đưa Mạch Trục Vân đi đâu?” Nam Truy Nguyệt chủ động hỏi, tuy rằng cảm thấy ngượng ngùng vô cùng nhưng phải hỏi chuyện cho rõ ràng.

“Hồi kinh!” Có lẽ vì tâm tình không tệ cho nên Sở Tùy Phong cũng bỏ chút hào phóng trả lời hắn hai chữ đáng quý, sau đó phân phó Tề Cần:“Thay xe ngựa!”

Tâm Tề Cần bắt đầu lạnh dần, và hoàn toàn đóng băng, nhưng còn biết làm sao nữa, hắn dám lên tiếng tra khảo ngài à? Đành phải đáp:“Vâng, thưa vương gia!”

Trong lòng dâng lên một nỗi niềm thê lương không ai thấu: Vị trí Phong vương phi vẫn còn đang trống, lẽ nào lần này vương gia xác định trao vị trí đó cho một tên đàn ông?

Nếu mà ca ca ở biên giới biết được chuyện này, có phải sẽ đánh chết hắn vì không bảo vệ tốt cho vương gia không?

Nam Truy Nguyệt vẫn không khỏi mất tự nhiên, ngượng ngùng nói với Sở Tùy Phong, nhưng có nói lại được gì hắn cho nên đổi đối tượng, gào lên với ai đó đang hưởng thụ trong lòng Sở Tùy Phong:“ Này, bộ chân gãy hay sao còn để người khác ôm hả? Nhảy xuống, ta có đôi lời muốn nói với ngươi!”Mạch Trục Vân bày ra bộ mặt ghét bỏ nhếch miệng nhìn hắn nói:“ Ta đâu có ôm ngươi, khó chịu cái gì? Có chuyện gì nói mau!”

Nói xong, hai tay càng dùng sức ôm sát vào người Sở Tùy Phong, thậm chí còn thêm mắm thêm muối, dán cả mặt vào mặt hắn.

Trong lòng Nam Truy Nguyệt như bị một màn ghê tởm phía trước mà rợn người, lỗ mãng buông một câu “ Bị độc hóa tâm thần” rồi xoay người rời đi.

Sở Tùy Phong nhíu mày, con ngươi trở nên thâm sâu hơn nhưng vì tâm trạng đang rất tốt cho nên cũng không để tâm nhiều. Nếu như là hắn của bình thường thì Nam Truy Nguyệt nhất định sẽ phải trả giá đắt cho lời nói của mình.

“Phong, chúng ta cũng đi thôi!” Nàng nghiêm mặt lại, cứ nghĩ rằng nơi này không còn ai nữa.

Cho nên vô tình không biết, một chữ âu yếm, gần gũi mà nàng dành cho Sở Tùy Phong hoàn toàn lọt hết vào tai người nào đó vẫn không dám mở miệng nói chuyện, tâm hắn như bị bánh xe nghiền nát, đau đến lạnh người. Thì ra, trái tim đau đớn đến mức này!

“Mắt nàng còn chưa khôi phục, cả người nàng còn khó chịu!” Sở Tùy Phong thay mặt Mạch Trục Vân giải thích một câu.

Bạch Lộng Ảnh tự nhiên cười nói:“Ừ, quá vài ngày sẽ ổn thôi, nhớ phải cho nàng uống thuốc đều đặn!”

Mạch Trục Vân nghe vậy lên tiếng hỏi:“ Này yêu nghiệt, huynh không trở về cùng bọn ta sao?”

“Không được, ở đây có cả một kho dược liệu quý, cho nên ta còn phải tranh thủ chế tạo thêm vài loại!” Bạch Lộng Ảnh lên tiếng từ chối.

“Nhưng mắt của muội còn chưa khỏi mà huynh vô tâm rời đi, trách nhiệm của người nhà là đấy hả?” Mạch Trục Vân giấu đi sự bất an nơi đáy lòng mình.

Hắn ha ha cười:“Yên tâm đi, thuốc của nàng ta đã giao hết cho vương gia rồi, hắn sẽ giúp nàng điều trị mắt thật tốt!”

“Hứ, ai biết được thuốc của huynh là thật hay giả? Chắc chắn là huynh ganh tị võ công của muội hơn huynh cho nên mới bèn nhân cơ hội tốt này đầu độc muội, đúng không? Muội không biết đâu, dù thế nào huynh cũng phải theo bọn muội cùng nhau về kinh, nếu không, hứ, từ nay về sau muội không có loại người thân như huynh!” Nàng bắt đầu già mồm uy hiếp.

“Nàng còn cần sự giúp đỡ của ngươi!” Sở Tùy Phong cũng lên tiếng bổ sung một câu.

Bạch Lộng Ảnh hơi mềm lòng, bất đắc dĩ cười nhạt:“Được rồi, xem ra ta còn phải bốc thêm thuốc chữa khỏi căn bệnh tâm địa đen tối với cả bệnh đa nghi của nàng nữa!”

“Hì hì, nói vậy là huynh đồng ý rồi nha!” Mạch Trục Vân cười đến vui vẻ, nhưng đáy lòng cũng dâng lên một sự đau đớn đến khó hiểu, nàng vẫn cảm thấy, bọn họ có việc gì đó gạt nàng.

Bạch Lộng Ảnh nháy mắt ra hiệu với Sở Tùy Phong, ý bảo hắn đừng nói sự thật cho nàng biết, sau đó, xoay người trở về phòng, thu dọn hành lý.

“Phong, vì sao Nam Truy Nguyệt nói chúng ta đồi phong bại tục a?” Nàng kiếm chuyện hỏi.

Sở Tùy Phong ôm nàng đi về phía xe ngựa, mở miệng trả lời:“Hắn vẫn chưa biết thân phận của nàng!””Ồ!” Mạch Trục Vân nở nụ cười: “ Ta biết rồi, hắn nghĩ chàng đoạn tay áo! Ha ha ha!”

Nàng ở trong lòng hắn, không biết đến hai chữ thùy mị mà cười đến long trời lở đất.

Sở Tùy Phong thở dài không nói gì: Nếu mà đoạn tay áo thật thì chẳng phải nàng nên lo lắng một chút sao? Nhưng có lẽ một người vô tư như nàng, chắc là không có khả năng lo lắng mấy chuyện đó.

Ôm nàng lên xe ngựa, thấy nàng vẫn còn cười bèn buông một câu:“Không phải ta, mà là chúng ta!”

“Không đúng, chỉ có chàng thôi! Ta đâu có!” Mạch Trục Vân lớn tiếng bác bỏ.

“Hửm?” Sở Tùy Phong khó hiểu, bây giờ nàng cũng đang mặc bộ nam trang, bị Nam Truy Nguyệt hiểu lầm, cũng vô cùng bình thường.

Mạch Trục Vân vươn tay ôm lấy hắn, đầu ngẩng lên nhìn khuôn cằm vuông vức của hắn cười nói:“Hì hì, ta rõ ràng bị chàng ép buộc mà, nhất định bọn họ sẽ cho rằng chàng đang ' cưỡng ép dân nam', ha ha!”

Tề Cần nghe được một câu như thế bèn đen mặt, chỉ hy vọng lớp gỗ cách âm của xe ngựa có thể phát huy tác dụng, cho dù chỉ là một chút. Trong lòng hắn thê lương không thôi: Vương gia, Mạch công tử, hai người có thể tém tém bớt được không, tốt xấu gì hắn cũng là một người to con lớn xác ngoài đây, phải biết nghĩ đến cảm nhận của thuộc hạ chứ? Bộ ngồi bên ngoài không thấy thuộc hạ thì hai người muốn mặn nồng như vậy hả!

Không ngờ, không những không được đáp lại lời thỉnh cầu nhỏ nhoi mà hai người nào đó bên trong còn càng lúc càng khiến cho nỗi khổ tâm của Tề Cần ngày một trầm trọng thêm.

Sở Tùy Phong nhướng mày: bốn chữ “Cưỡng ép dân nam” này, trông cũng mới mẻ đấy.

“Ta cưỡng ép nàng? Hửm?”

“Đúng mà, đúng mà!” Nói xong, bèn gân cổ họng hét to:“Cứu mạng a, chiến thần Phong vương bắt cóc...... Khụ khụ khụ, cưỡng ép nam nhân......”

Sở Tùy Phong chỉ bất đắc dĩ lắc đầu không nói gì, thấy nàng ho khan vài tiếng bèn đưa tay ra phía sau vuốt nhẹ giúp nàng thông khí:“ Được rồi, Vân nhi nói sao cũng được!”

Bắt cóc thì bắt cóc, đoạn tay áo thì đoạn tay áo đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến hắn là mấy.

Tề Cần hoàn toàn cạn lời: Vương gia biết nhượng bộ với người khác từ khi nào thế? Vì sao ngài lại đối xử với Mạch công tử tốt như vậy a!

“Phong, lần này trở về, chàng có dự định gì không?” Mạch Trục Vân thử hỏi.

“Cưới nàng!”

Vâng, hai chữ vừa phát ra thì tên ngậm đắng bên ngoài đã không thể chịu nổi, bẻ ngoặc tay lại, xe vô duyên vô cớ đâm vào gốc cây.

Mạch Trục Vân không thèm quan tâm đến phản ứng dữ dội của Tề Cần, chỉ hơi nghiêm mặt nói:“Ý của ta không phải chuyện này!”

“ Những chuyện khác tùy nàng giải quyết!” Hắn đương nhiên biết ý của nàng là gì.

Mạch Trục Vân bật cười vui vẻ: “Thật sao? Hay quá, để Tư Lăng gia cho ta giải quyết nha!”

Nhắc tới cái dòng họ này, sắc mặt nàng bắt đầu trở nên âm lệ hơn, cho dù có là vì mẹ mình hay là vì Phong thì mối thù này, nàng nhất quyết không bỏ qua. Lần này phải cho phủ Thừa Tướng náo loạn một phen.

“Rồi, đừng có quá đáng là được!” Hắn vẫn lên tiếng nhắc nhở một câu, dù sao, nàng cũng có dòng máu huyết thống với phủ Thừa Tướng, đây là chuyện không thể xem nhẹ.

“Ta biết mà, miễn có chàng bên cạnh là đủ rồi!” Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tựa vào lòng hắn, từ nay về sau, nàng đã có nhà rồi, Phong vương phủ chính là nhà của nàng. Và nàng cũng có cả người nhà nữa, có một người anh trai tốt như Bạch Lộng Ảnh, có một người bạn đời tri kỷ như Sở Tùy Phong.

Sở Tùy Phong nắm chặt tay thành quyền. Tên đó, vừa là người thân của hắn, vừa là kẻ gián tiếp muốn dồn hắn vào đường chết, có thể niệm tình huynh đệ mà tha cho hắn một con đường sống đã là phúc ba đời của hắn. Nhưng tiếp theo đây, vì chuyện hắn sẽ bắt đầu giành chính quyền cho nên hắn tuyệt đối không muốn để nàng dính dáng đến chuyện này

Bất luận kẻ nào, cũng không được phép làm hại nàng!

P/s: Cảm xúc của chương này quá nhiều, nhiều đến mức ngay cả ta cũng không tiêu hóa hết được, ta biết bây giờ fan của Ảnh sẽ gào khóc lên vì thương tiếc, nhưng có thế nào cũng không thay đổi được... Ảnh sinh ra chỉ là một bờ vai cho Vân dựa vào với tư cách của một người anh trai, không hơn không kém...thật sự rất ngưỡng mộ tình yêu đơn phương mà Ảnh dành cho Vân, có lẽ vì quá hiểu Vân cho nên cả đời hắn k thể buông bỏ được mối tình này, như Phong nói, nàng là tất cả của Ảnh...nhưng tình yêu của Phong cũng k kém cạnh...với cá tính ương ngạnh, tùy hứng của Vân thì mây có lẽ nên cần gió để dẫn dắt hơn là sống ẩn dật ở Mao Lư Nhược Nhiên. Có một cánh tay rộng rãi vững chắc luôn sẳn sàng dang ra để bảo vệ, chăm sóc cho Vân thì Phong là người hoàn hảo hơn....

Dịch vụ miễn phúy xin kính chào quý độc giả, nếu các bạn cảm thấy khăn giấy nhà không đủ dùng thì hay đến với chúng tôi, nơi sẳn sàng chuẩn bị xô để quý độc giả có thể k bị rách mặt hay xước da vì khăn giấy và ở đây có rất nhiều mỹ nam có thể vươn tay ra để lau nước mắt cho các vị....

Màn đấu trí còn ở phía sau, màn ân ái sẽ...được hé mở....Có vị nào đọc xong chương này có cảm xúc thế nào hay comment ở dưới đặng chia sẻ cảm xúc đó cho Ta để...xem như là hiểu thêm cảm nhận của độc giả mình thông qua cách nghĩ về nhân vật...tên nào mà đã bình chọn mà không bình luận thì chết với BÀ!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.