Lãnh Thiếu Theo Đuổi Vợ

Chương 42: Đánh cuộc




“Không cần gấp gáp, tôi tới đây nói vài lời với An Ninh. Các người thu dọn một chút, một lát cũng đi theo tôi trở về nhà chính.” Từ Thư Nhã dặn dò.

Chúc Nhan đi ra ngoài, An Ninh một mình ngồi ở trên giường ngẩn người. Gần đây cô cũng không thể đi phòng vẽ tranh, bởi vì thường hay cầm lấy bút vẽ lại không biết vẽ gì.

“An Ninh, gần đây có khỏe không?” Sau khi Từ Thư Nhã gõ cửa đi vào ngồi ở bên cạnh An Ninh, cầm tay cô từ từ kéo qua.

“Không khỏe lắm.” An Ninh nói thật. Cô cũng không biết đến tột cùng là mình bị sao vậy, bệnh kén ăn không giải thích được, buồn nôn không giải thích được, phiền não không giải thích được.

“Là bởi vì Nhan nhi sao?” Từ Thư Nhã cẩn thận lựa chọn bước đột phá.

“Anh ấy? A……” An Ninh nở nụ cười đau khổ.

“An Ninh, con và Nhan nhi ở chung một chỗ cũng đã hơn một năm? Conhiểu nó không? Có nghĩ tới tại sao nó phải đối với con như vậy hay không?” Từ Thư Nhã nhìn nụ cười đau khổ kia của An Ninh, trong lòng cũng run lên, con trai của bà đến tột cùng đã làm gì? Nhớ ngày đó, Chúc Nhan đối với bất kỳ cô gái nào cũng không cảm thấy hứng thú, bà không biết làm sao đành nói cho nó biết, có thể tìm một người tâm đầu ý hợp nuôi dưỡng bên người. Chủ ý của bà cũng không phải là để con nuôi dưỡng tình nhân, mà là muốn con mau sớm tìm một người có thể nói chuyện, người có thể trao đổi bên gối. Về phần kết hôn, bà muốn chính là nếu như con thật sự thích đứa bé kia, nhất định sẽ đưa ra yêu cầu phải kết hôn. Ai biết Chúc Nhan lại xuyên tạc ý tứ của bà, gặp phải thích, liền thật sự nuôi dưỡng tình nhân bên người, không cho danh phận còn không nói, còn dùng biện pháp bắt buộc.

Ngay từ lúc mới bắt đầu bà thương lương với Chúc lão gia tốt lắm, nếu như Chúc Nhan với An Ninh yêu nhau, chờ hai đứa đến tuổi theo pháp luật thì trực tiếp cho bọn nó kết hôn. Với thực lực của Chúc gia, hoàn toàn không cần Chúc Nhan cưới con nhà giàu môn đăng hộ đối, chỉ cần con thích là được rồi. Nhưng mà không nghĩ tới đến lúc này, quan hệ hai đứa cũng đã cứng ngắc thành cái dạng này……

Đoạn thời gian này Chúc Nhan cũng không thoải mái, buồn bã, sắc mặt âm trầm, mỗi lần trở về nhà chính cũng là bộ dạng vẻ mặt ủ rũ. Từ Thư Nhã nhìn thấy mà đau lòng. Ai ngờ An Ninh lại tiều tụy hơn nó, hai đứa trẻ tuổi đến tột cùng là đang hành hạ mình hay là hành hạ đối phương?

“Hiểu rõ? Con hiểu anh ấy làm gì?” An Ninh cúi đầu, cô sao có thể không biết Chúc Nhan? Anh ngang ngược bá đạo, tính tình trầm tĩnh mà quái đản, độc chiếm rất mạnh. Anh thích cô làm nũng với anh, thích cô dịu dàng yếu ớt giống nhau chim nhỏ nép vào người dựa vào anh, muốn cô thích tất cả của anh, anh, lại thích thống trị cô hoàn toàn. Ở chung một chỗ một năm, tại sao có thể không biết? Nếu như không biết, cô làm một sủng vật tầm hoan vui vẻ, chẳng phải là đã sớm bị đẩy vào lãnh cung sao? Lúc trước vì cục cưng, cô chịu đựng. Bây giờ cục cưng khỏe rồi, cô không muốn nhịn, đổi lấy chính là Chúc Nhan đối xử như vậy…..

“Nhan nhi từ nhỏ chính là bộ dáng này, chưa bao giờ biểu đạt tình cảm của mình. Một khi nó thích đồ gì, sẽ gắt gao vây bọn họ ở bên cạnh nó. Có thể nó không biết là, người với vật khác nhau, con có suy nghĩ và ý nghĩ của mình, phải trao đổi tình cảm và khai thông tâm hồn. Tính tình nó lạnh nhạt, cũng không thích để ý người, bởi vì nguyên nhân ở trong nhà cũng không có trải qua trao đổi và học cùng những bạn khác cùng lứa tuổi, cho nên nó vốn không biết được đối nhân xử thế. Cũng may nó là Nhị thiếu gia Chúc gia, nếu không sẽ thiệt thòi. Con xem, bây giờ nó ngay ở trên tình cảm cũng bị té ngã một cái……” Từ Thư Nhã mỉm cười nhìn sắc mặt An Ninh biến hóa một chút.

“Dì nói là…… Chúc Nhan anh ấy yêu thích con sao?” An Ninh ngẩng đầu, khó tin nhìn Từ Thư Nhã.

“Nếu như nó không thích con, cũng sẽ không nghĩ tất cả biện pháp giữ con ở bên cạnh, cũng sẽ không nghĩ tất cả biện pháp lấy lòng con. Con cẩn thận ngẫm lại chuyện nó làm, nếu như không phải là thích, đây là cái gì?” Từ Thư Nhã biết mỗi một chuyện Chúc Nhan làm cho An Ninh.

“Nhưng thật ra cũng là lỗi của dì, giáo dục của dì với nó có vấn đề, vấn đề lớn chính là để cho tính tình nó nuôi dưỡng thành như bây giờ.” Từ Thư Nhã nhìn An Ninh chân mày xoắn thật chặc ở một chỗ, vẻ mặt thống khổ, muốn nói sang chuyện khác.

“Tại sao có thể thích như vậy? Như vậy cũng có thể gọi là thích sao? Anh ấy phá hủy cuộc đời của con, điều này có gọi là thích không!” An Ninh nói, nước mắt chảy ra.

“Đừng khóc, dì biết con khổ sở.” Từ Thư Nhã ôm An Ninh hơi phát điên vào trong ngực, thấp giọng an ủi cô.

An Ninh cũng không biết tại sao lại như vậy, cô cảm thấy bị đè nén, cô phải phát tiết. Cũng không nghĩ người bên cạnh là mẹ của Chúc Nhan hay là ai, cô mặc sức khóc một trận mới dần dần bình tĩnh trở lại. Thích, từ ngữ châm chọc cở nào?

Chờ sau khi An Ninh trấn tĩnh lại, Từ Thư Nhã mang cô và tất cả người giúp việc ở nơi này và cận vệ trở về nhà chính Chúc gia

Đổi hoàn cảnh, cảm xúc của An Ninh cũng không có chút chuyển biến tốt đẹp, thần sắc ngược lại bốc phát tiều tụy, cả ngày ngồi yên ở nơi đó không nói lời nào. Từ Thư Nhã thường cùng cô nói chuyện phiếm tản bộ, nhưng không thấy hiệu quả.

Mỗi lần Chúc Nhan hoan ái với cô xong thì phản ứng của cô cũng rất kịch liệt, nôn mửa không ngừng, mất cảm giác muốn ăn. Nhìn An Ninh như vậy, Chúc Nhan cũng không dám gặp mặt cô.

Bởi vì mỗi ngày chỉ ăn một chút thức ăn, lúc bác sĩ đề nghị Chúc Nhan đồng ý truyền dịch dinh dưỡng cho An Ninh. An Ninh vẫn chọn lựa chính sách chống cự tiêu cực, không phản đối cũng xem như không hơn phối hợp, mặc cho Chúc Nhan và bác sĩ ép buộc.

Hôm nay lại nhìn thấy chuyện hai đứa như vậy Từ Thư Nhã và Chúc lão gia rốt cục nhịn không được gọi Chúc Nhan vào phòng chính, ba người mặt đối mặt ngồi ở trong phòng khách.

“Cháu hai, ý của ông và mẹ con giống nhau, thả cô bé kia đi!” Nếu như Chúc Nhan còn theo đuổi như vậy nữa, An Ninh thật sự sẽ xảy ra chuyện, Chúc Nhan cũng sẽ không dễ chịu. Chúc lão gia và Từ Thư Nhã để hiểu rõ Chúc Nhan đứa bé này, chết cố chấp. Chúc Nhan trầm mặc. Vẫn không nói lời nào.

Từ Thư Nhã không nói gì, bởi vì lời của lão gia Chúc gia từ trước đến giờ đều là nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu như ngay cả lời của ông Chúc Nhan cũng không nghe, thì bà có nói nhiều hơn nữa cũng là lãng phí không công. Ba người trầm mặc ở trong phòng khách hồi lâu, Chúc Nhan trầm mặt rời đi. Hai người lớn trong nhà liếc nhìn nhau, không biết Chúc Nhan sẽ làm gì. Nhưng mà, mấy ngày kế tiếp bọn họ không có nghe bất kỳ chuyện gì về An Ninh, hết thảy đều như cũ. Chúc lão gia cũng nhịn không được nữa lắc đầu, như vậy thật không phải là biện pháp, nhưng mà cháu hiển nhiên là một thân cây treo cổ chủ, tuyệt đối sẽ không buông tay. Bây giờ Chúc lão gia và Từ Thư Nhã không đơn thuần lo lắng cho A Ninh, mà còn lo lắng cho Chúc Nhan, nếu như An Ninh thật sự có chuyện không may xảy ra, nó sẽ ra sao?

Chúc Nhan cũng không phải là không có suy nghĩ lời của lão gia, anh giãy dụa, trong lòng giãy dụa. Buông tay hoặc là không buông tay, là một lựa chọn rất khó. Hiển nhiên trên mặt An Ninh tức giận càng ngày càng ít, hôm nay Chúc Nhan rốt cục nhịn không được cầm lấy một bộ bài poker xuất hiện ở trước mặt An Ninh.

“An Ninh, chúng ta đánh một ván, nếu như em thắng, anh thả tự do cho em.” Chúc Nhan hạ quyết tâm thật lớn mới nói ra những lời này.

“Đánh cuộc như thế nào?” An Ninh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chúc Nhan, gàn như thật sự không dám tin tưởng chuyện như vậy lại rơi vào trên người cô.

Đánh cuộc rất đơn giản, một bộ bài poker 54 lá, bỏ vua lớn nhỏ còn lại 52 lá, mỗi người tùy ý lấy ra ba lá, so sánh A (xì dzách) nhỏ nhất một điểm, K (già) lớn nhất mười ba điểm.

“Anh nói phải giữ lời đó?” An Ninh có chút nghi hoặc nhìn Chúc Nhan, cô thật sự không thể tin được Chúc Nhan lại làm ra quyết định như vậy. Anh, thật sự sẽ trả tự do cho cô sao?

“Nói giữ lời, chỉ cần em thắng anh, anh liền trả tự do cho em.” Chúc Nhan đem bài đặt ở trên giường, đều như nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.