Mấy người bác sĩ thay phiên tiến hành đủ loại kiểm tra cho An Ninh, sau khi kiểm tra toàn diện bọn họ thảo luận một lát, lặng lẽ kêu Chúc Nhan lên phòng.
“Thế nào?” Chúc Nhan trong lòng cả kinh.
“An tiểu thư đây là chứng bệnh tâm lý kén ăn, cùng thân thể không quan hệ. Sáng sớm nôn mửa cũng là do trong lòng cô ấy đối với tình huống thực tế có biểu hiện ra một loại mâu thuẫn. Đề nghị của chúng tôi là, tìm cho An tiểu thư một vị bác sĩ tâm lý xem một chút, có lẽ sẽ khá hơn một chút.” Người bác sĩ lớn tuổi nhất giải thích.
“Nói cách khác, tinh thần cô ấy có vấn đề?” Chúc Nhan cảm thấy đầu óc mình vang lên ông ông.
“Ừ, trở ngại tinh thần ở mức độ nhẹ. Bây giờ biểu hiện đầu tiên là chứng uất ức.” Bác sĩ gật đầu.
Tiễn bác sĩ về, Chúc Nhan trở về phòng im lặng nhìn An Ninh suy yếu nằm ở trên giường, ngồi ở bên cạnh cô, vươn tay vuốt ve từng điểm từng điểm trêm mặt cô. Chúc Nhan hối hận, hối hận về hành động trong thời gian qua của anh.
“Em làm sao vậy?” Chúc Nhan nhẹ nhàng hỏi.
“Em mệt mỏi quá……” An Ninh nhắm mắt lại, khẽ quay đầu đi, không nhìn Chúc Nhan nữa.
Chúc Nhan ngồi ở bên cạnh An Ninh một lát, rốt cục chiến thắng mâu thuẫn trong lòng, xuống lầu dặn dò Trầm Khinh:
“Kiểm tra một chút về chuyện bác sĩ tâm lý, giúp cô tìm một người có uy tín nhất, tôi mang cô đi qua kiểm tra.”
Chúc Nhan nói xong sau đó nhìn Trầm Khi rời khỏi ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách ngẩn người, trong đầu trống rỗng. Bệnh tâm lý. Chyện này thật đúng là châm chọc, anh làm người lại thất bại như vậy.
Trầm Khinh hẹn trước với bác sĩ tâm lý có uy tín nhất trong nước sau đó nhẹ nhàng thở dài một hơi. Ngày hôm sau Chúc Nhan mang An Ninh đi ra cửa gặp bác sĩ. An Ninh hỏi Chúc Nhan:
“Đi đâu?”
“Gặp bác sĩ.”
An Ninh không nói thêm nữa, nhìn cảnh vật ngoài cửa xe bằng tốc độ thật nhanh lui về phía sau ngẩn người. Cô cho là Chúc Nhan mang cô đi bệnh viện, kết quả lại đi tới một biệt thự nhà vườn ở vùng ngoại thành, trang trí rất trang nhã, phong cách cổ, đình đài lầu các, quanh co giữa âm phủ và dương gian.
Một người tóc hoa râm nhưng sắc mặt hồng nhuận nhìn không ra số tuổi đi ra tiếp hai người.
“Nhan thiếu và An tiểu thư sao? Nếu như không để ý, trước tiên đi theo Phong tôi một chút đi!” Phong Hướng Tiền hai tay sau lưng, hòa ái nhìn An Ninh không hiểu ra sao và mặt Chúc Nhan không có biểu tình.
“Phong tiên sinh xin mời!” Chúc Nhan nâng tay lên làm một tư thế xin mời, kéo An Ninh đi về phía sân sau biệt thự đi tản bộ. Mặc dù là tháng tám nóng bức, có lẽ do trong sân bố trí hợp lý, bước đi vào hàng đá cuội trên đường nhỏ ở dưới bóng cây, lại có một trận gió mát đánh tới, thật là thích, khiến cho người ta sảng khoái tinh thần. Chúc Nhan nhịn không được nghĩ đến lần đầu tiên ở sân bay trong nháy mắt nghe được tiếng nói kia của An Ninh, hình như cũng là cảm giác như vậy.
“Hai ngày trước có người bạn cũ ở quê tới, cho tôi chút điểm tâm, chúng ta có thể nếm thử một chút.” Ba người tâm tư khác nhau đi dạo một chút, Phong Hướng Tiền dẫn hai người đi tới một hồ nước quay chung quanh trong chòi nghỉ mát, dặn dò người giúp việc bên cạnh mang bánh ngọt lên.
“Lúc tôi rãnh rỗi, thích trồng hoa, đủ loại cỏ, làm mồi cho cá ăn. Nhưng mà thanh niên như các cô cậu, thật sự không hiểu được niềm vui thú của người già chúng tôi.” Phong Hướng Tiền để Chúc Nhan và An Ninh ngồi ở trên băng ghế đá, ông cầm lấy thức ăn cho cá trên bàn đá tựa vào trên lan can gỗ được chạm trỗ ở chung quanh chòi. Cá trong nước thấy ông đứng ở đó, rối rít tuôn ra tụ họp tới, thân thể nảy lên, mong đợi ông cho ăn. Phong Hướng Tiền trêu chọc đủ rồi, mới không nhanh không chậm bốc lên một chút thức ăn cá tát lên trên mặt nước. Phong Hướng Tiền tát ba lần thì không có động tác nữa, ly kỳ hơn chính là những chú cá kia thật sự ngoan ngoãn bơi đi. Thấy vậy ở trong lòng Chúc Nhan và An Ninh tán thưởng khen ngợi, nếu như là những chú cá khác, sợ rằng vẫn còn chen chúc tranh nhau mà ở trước mặt ông muốn ăn!
“Những chú cá này của tôi, chính là rất lợi hại, biết tiến lui, ha hả.” Phong Hướng Tiền để thức ăn cá xuống, tiếp lấy khăn lông ướt trong tay người giúp việc bên cạnh lau tay, ngồi vào trước bàn đá.
“Nào, nếm thử xem mùi vị thức ăn của quê tôi như thế nào ~”
Ba người ăn xong điểm tâm, nói một chút chuyện như việc nhà và một số việc vặt trong cuộc sống hàng ngày.
“Nhan thiếu không để ý tôi đây cùng với An tiểu thư nói chuyện riêng một chút chứ?” Đại khái đã hiểu rõ một ít chuyện sau, Phong Hướng Tiền nhàn nhạt mở miệng.
“Dĩ nhiên không để ý.” Chúc Nhan nhìn vẻ mặt An Ninh không biểu tình một chút, đứng dậy rời đi.
“Mang Nhan thiếu đi dạo chung quanh một chút.” Phong Hướng Tiền dặn dò người giúp việc bên cạnh.
“Nhan thiếu xin mời!”
Nhìn người giúp việc và Chúc Nhan đi xa rồi, Phong Hướng Tiền nhìn về phía An Ninh.
“Bây giờ, An tiểu thư cũng hiểu mục đích của chuyến đi này?”
“Ngài là bác sĩ tâm lý sao?” An Ninh cuối cùng hiểu tại sao Chúc Nhan bảo muốn dẫn cô gặp bác sĩ nhưng lại tới đây rồi.
“Bác sĩ chưa nói tới, chẳng qua là người thích nghiên cứu tâm lý mà thôi. Giống như nhân vật như Nhan thiếu vậy, ở bên cạnh anh ta, sợ rằng không dễ dàng đâu?” Phong Hướng Tiền đối với sự kiện thời gian trước đã chấn động cả nước một thời coi như khá hiểu rõ, lại cũng biết về truyền thuyết của người thanh niên này.
“Nói khó khăn cũng không khó khăn, chỉ cần đè nén tâm tư cùng ý nghĩ của mình xuống, một lòng làm cho anh ta vui vẻ là được rồi, mỗi ngày trôi qua cũng thoải mái.” An Ninh nói thật.
“Này thoải mái, chẳng qua là thoải mái ngoài mặt, trong lòng của cô, chỉ sợ là không được thoải mái?” Phong Hướng Tiền hiểu rõ gật đầu.
“A…… Tại sao có thể thoải mái.” An Ninh quay đầu đi chỗ khác nhìn liễu rủ bên hồ nhẹ phẩy mặt nước sinh ra gợn sóng một trận.
Có lẽ kỹ năng của Phong Hướng Tiền là chỉ dẫn, để An Ninh xúc động mà nói ra tâm sự. An Ninh được Chúc Nhan coi trọng sau đó thì giam cầm ở bên cạnh anh, không có bạn bè không có người thân, gần gũi duy nhất là Tiểu Lý người được Chúc Nhan mời đi theo, tự nhiên cũng không được bày tỏ đúng đối tượng. Cho nên An Ninh đều đè nén tất cả ý nghĩ xuống đáy lòng. Muốn bày tỏ, thì với bất kỳ kẻ nào cũng được chính xác là một loại hiện tượng tâm lý. Một người ít bày tỏ, sẽ từ từ biến thành đè nén. An Ninh chậm rãi nói mọi chuyện từ lúc cô gặp Chúc Nhan cho tới giờ với Phong Hướng Tiền. Phong Hướng Tiền sau khi nghe xong khẽ nhíu mày.
“Nói như vậy, tôi cũng hiểu một phần.” Chẳng qua là chuyện có hơi phức tạp.
“Tôi đến tột cùng nên làm cái gì bây giờ?” An Ninh mờ mịt cúi đầu nhìn ngón chân trắng noãn của mình.
“Thoải mái, buông lỏng tinh thần, thuận theo tự nhiên.”
Từ chỗ ở của Phong Hướng Tiền trở về, cảm xúc của An Ninh quả thật chuyển biến hơi tốt, cũng không có đột phá rõ ràng. Sau một thời gian ngắn, Chúc Nhan lại mang cô đi mấy lần, mỗi một lần sau khi An Ninh trở về tâm tình cũng sẽ tốt hơn hai ba ngày, nhưng không kéo dài lắm.
Một ngày phụ tá của Phong Hướng Tiền gọi điện thoại cho Chúc Nhan, nói anh nên đi qua một chuyến.
Chúc Nhan nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy có tin tức gì đó không tốt lắm. Quả nhiên, Phong Hướng Tiền cũng không có nói chuyện phiếm với Chúc Nhan, nói thẳng vào vấn đề:
“An tiểu thư tình huống không lạc quan lắm.”
“Nói như thế nào?” Mặc dù trong lòng dâng trào mãnh liệt, ngoài mặt Chúc Nhan vẫn là duy trì bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi.