[1]
Nói không chừng, Nhâm Vũ Văn này luôn không nghiêm túc như vậy, có thể bọn họ hiểu lầm mà thôi. Sáng sớm hôm sau xe lửa tới cổ trấn ở thành phố. Xuống xe lửa còn phải ngồi xe hơi đi hai canh giờ nữa chính xác mới là đến điểm cuối. Xe buýt dành cho trường học không có dư nhiều chỗ như vậy, Tương Sinh liền thuê một chiếc xe hơi. Nói đến kỳ quái, nhìn xung quanh cái trạm xe này, vậy mà có rất ít xe taxi. Giữa tháng tư, cảnh xuân tươi đẹp, chính là viện mỹ thuật tạo hình dạy vẽ vật thực vào giờ cao điểm, cũng có không ít người đi du lịch, dòng người ở trạm xe lửa rất nhiều. Đột nhiên Nhâm Vũ Văn mang theo phụ tá của anh ta tới nói:
“An Ninh, chúng ta xuống xe chậm, không mướn được xe. Bạn xem có thể đi phương tiện khác hay không?” Vẻ mặt Nhâm Vũ Văn bất đắc dĩ đứng ở bên cửa sổ xe.
An Ninh nhìn Tương Sinh và Tiểu Lý một lúc, lại nhìn các bạn học trải qua cả đêm trên xe hơi mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn đứng bên cạnh bọn họ cùng chờ đi xe buýt, gật đầu. Dù sao một loạt chỗ ngồi phía sau xe đều trống.
Nhưng mà, An Ninh không nghĩ tới Nhâm Vũ Văn này kể từ lúc lên xe, miệng cũng nói liên hồi, một lát nói phong tục môi trường bên này, một lát nói lịch sử điển cố của trấn nhỏ, An Ninh cảm thấy phiền não, hơn nữa trong xe tải nhỏ hơi cũ tản ra mùi xăng, lúc bọn họ hạ tốc độ ở trên đường lớn, An Ninh hoàn toàn say xe rồi. Sắc mặt cô tái nhợt, trên trán đổ mồ hôi lạnh, khó chịu tựa vào trên người Tiểu Lý không nhúc nhích.
Nhâm Vũ Văn thấy tình huống như thế, cũng không nói gì, hiếm thấy giữ an tĩnh ở phía sau lộ trình. Đoàn người dừng xe ở trên quảng trường của trấn nhỏ, Tiểu Lý đỡ An Ninh vào trong bóng râm mát nghỉ ngơi, Tương Sinh đi theo lớp trưởng để tìm chỗ nghĩ ngơi, ở đây không có khách sạn lớn, chỉ có ngủ ở nhà dân. Một nhà có ba hoặc năm phòng để ở, bố trí chừng mười mấy người.
Bởi vì vẽ vật thực vào giờ cao điểm, lần này bọn họ đi ra ngoài hơi trễ, phòng ốc rất khó tìm. Lớp trưởng và trợ giảng còn có Tương Sinh nữa đã lâu cũng chưa có trở lại, học sinh tụm năm tụm ba ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, có người không để ý hình tượng dựa vào tường phía sau nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Nhâm Vũ Văn nhìn An Ninh khó chịu, vẫn ngồi ở bên cạnh cô, cũng không nói chuyện, cầm lấy một chai nước khoáng lắc lắc, không biết đang cúi đầu suy nghĩ gì. Phụ tá của anh ta cũng đi theo lớp trưởng cùng tìm phòng ốc.
An Ninh uống vài hớp nước khoáng Tiểu Lý đưa cho cô, tựa vào trên người cô nhắm mắt dưỡng thần. Cố nén từng đợt buồn nôn để hít thở không khí mới mẻ. Đã lâu cô chưa có bị cảm giác say xe quá mãnh liệt như vậy. Lần đầu tiên say xe, là Vương Anh dẫn cô đi vườn thú chơi, kết quả lên xe không lâu thì cô lại bắt đầu buồn nôn, thiếu chút nữa ói lên trên xe Trần Tuấn. Lúc ấy sắc mặt Vương Anh thật sự không tốt, An Ninh cũng không nhớ được ngày đó cuối cùng bọn họ có đi vườn thú xem động vật hay không, cô chỉ nhớ rõ vẻ mặt Vương Anh ẩn nhẫn tức giận và khó xử. Từ đó về sau rất nhiều lần An Ninh đều bị vẻ mặt của Vương Anh như vậy ở trong giấc mộng làm tỉnh lại, ngồi ở trong bóng tối thở dốc, sau đó bất lực mà khóc.
Sau lại, ở thành phố A chỉ cần ra cửa, trên căn bản đều phải ngồi xe, ngay cả mỗi ngày đi học cũng phải ngồi xe buýt. Từ đó An Ninh cũng quen đi, quen biển người, quen mùi xăng, cơ thể quen thân xe lắc lư.
Lúc đoàn người trợ giảng trở lại đã là một giờ chiều rồi, không ít bạn học la hét muốn ăn cơm.
“Mọi người hãy nghe tôi nói! Yên lặng!” Trợ giảng khoát khoát tay, thành công hấp dẫn ánh mắt hơi tan rã của mọi người.
“Mới vừa rồi chúng tôi cùng dạo qua một vòng, chỉ tìm được bốn nhà người dân cho ở, đều là phòng tiêu chuẩn hai người, mỗi nhà ở lại chừng mười người. Bây giờ mọi người tự do phân tổ, mười người một tổ đứng chung một chỗ phân năm người một phòng.”
Trợ giảng vừa mới nói xong, các bạn học vốn đang ỉu xìu rầu rĩ giống như là được đánh thuốc kích thích, chào hỏi lẫn nhau đứng thành ba tổ, mà tổ 4 không chút ngoài ý muốn là đoàn người ngồi cùng một chỗ An Ninh và Nhâm Vũ Văn. An Ninh và Nhâm Vũ Văn điểm giống nhau duy nhất chính là không thân với mọi người……
Trợ giảng và thầy cũng cùng một tổ bọn họ ở một chỗ, vừa lúc hợp thành một tổ. Ý của trợ giảng là hôm nay trở lại quán trọ thu dọn một lúc, ngày mai tự do hoạt động. Nhưng thật ra trên danh nghĩa là đi ra ngoài vẽ vật thực, trong lòng mọi người cũng rất rõ ràng, đây chính là một lần chơi xuân quang minh chính đại. Thầy giáo mặc kệ học sinh, học sinh cũng vui vẻ tự tại.
Đoàn người An Ninh ở chính là một nhà ba tầng lầu nhỏ, lầu hai có ba phòng tiêu chuẩn, lầu ba có hai người. Thầy và trợ giảng chọn lầu ba, bọn họ ở lầu hai. An Ninh và Tiểu Lý một phòng, Nhâm Vũ Văn không muốn cho phụ tá của anh ta và Tương Sinh ở cùng chỗ, bị An Ninh và Tương Sinh cùng cự tuyệt.
Trở lại gian phòng An Ninh tắm rửa một lúc rồi lên giường nghỉ ngơi, Tiểu Lý thu dọn hành lý xong sau đó hỏi:
“Có muốn mua ăn chút gì hay không?” Tất cả mọi người sáng sớm đã ăn bữa sáng ở trên xe lửa sau đó nhịn đói đến xế chiều.
“Tôi khó chịu…… Cô và Tương Sinh đi ăn đi! Có cái gì nhẹ dễ tiêu hóa, thì mang về, không có thì thôi.” An Ninh trở mình, đem chăn trùm lên mặt. An Ninh tắm rửa xong đi ra thấy trên giường có khăn trải giường và vỏ chăn quen thuộc mới kịp phản ứng Tiểu Lý cẩn thận ngay cả cái này cũng mang theo.
“Nếu không để Tương Sinh ra ngoài đi mua một ít đồ.” An Ninh không đi, trách nhiệm của Tiểu Lý tự nhiên cũng không thể đi ra ngoài.
“Không sao đâu, tôi ngủ một giấc là được rồi. Cô đi đi,khóa kỹ cửa và cửa sổ.”
Tiểu Lý chẳng những khóa cửa và cửa sổ cho chắc, ngay cả rèm cửa sổ màn cửa cũng buông xuống, trước lúc đi còn dặn dò bà chủ đừng quấy rầy người khách trong phòng kia.
Cái trấn nhỏ này ở khu vực HồNam, bất kể là món ăn đặc sắc hay là ăn vặt đặc sắc đều là cay đến cổ họng người bốc lửa. Tiểu Lý và Tương Sinh đi dạo một vòng ở chung quanh trên đường phố mới mua được một phần sủi cảo hấp cùng một chén ăn vặt của địa phương, giống như loại bột củ sen. Lúc cô trở về An Ninh vẫn còn ngủ, hình như là nghe được động tĩnh mới tỉnh lại.
An Ninh ăn vài cái sủi cảo hấp, cũng uống xong loại đồ giống như cháo. Ăn uống xong An Ninh khôi phục tinh thần nhưng cũng không có vội ra cửa. An Ninh biết thân thể mình, nếu như lúc chiều mà đi ra ngoài, ngày mai có thể sẽ không đứng dậy nổi. Tiểu Lý ngồi ở trên giường bên cạnh xem ti vi, An Ninh lật xem một quyển bức tranh phong cảnh mới mang tới, vừa lật hai trang mới nhớ tới Chúc Nhan, vội vội vàng vàng kêu Tiểu Lý lấy điện thoại qua gọi cho anh.