Lãnh Thiếu Theo Đuổi Vợ

Chương 30: Ngô gia tranh chấp




[4]

Tôi chỉ có thể làm được đến đây, không thẹn với lương tâm. An Ninh ở trong lòng an ủi mình.

Hai ngày qua Chúc Nhan bề bộn nhiều việc, mỗi ngày rời đi thật sớm, buổi tối cũng rất trễ mới trở về. Chúc Nhan tuyên bố lần nữa, để An Ninh đúng giờ ăn cơm, không cần chờ anh. An Ninh cũng thật sự không có đợi Chúc Nhan cùng trở về ăn cơm nữa. Ăn xong cơm tối cô đến phòng vẽ tranh vẽ tranh một chút sau đó trở về phòng tắm rửa. Lúc cô từ phòng tắm đi ra, thế mà Chúc Nhan đã ngồi ở trên giường nhìn nơi cô đặt bản tuần san tài chính và kinh tế.

An Ninh thấp thỏm đi qua ngồi ở bên cạnh Chúc Nhan, toàn thân mềm nhũn mà vui vào trong ngực Chúc Nhan, tim đập cũng không thể ức chế mà nhảy lên kịch liệt. Chúc Nhan thuận thế ôm cô qua, sờ sờ tóc hơi ươn ướt của cô, không nói một lời mà đọc sách.

Tối hôm đó cuối cùng Chúc Nhan cũng không có nhắc tới một câu về chuyện Ngô gia, giống như là không có thấy quyển sách này, anh vẫn như ngày thường tắm rửa ân ái ngủ. Sau khi hoan ái xong, An Ninh lẳng lặng nằm ở bên cạnh Chúc Nhan, ở trong lòng vì Ngô San San và Ngô Băng cảm thấy một chút đồng tình cùng áy náy. Bọn họ vẫn là đánh giá cao mình, cô chỉ là một sủng vật đối với Chúc Nhan tại sao có thể có lực ảnh hưởng lớn như vậy?

Kế tiếp mấy ngày An Ninh không dám xem tin tức cùng báo chí rồi, cô sợ không may nhìn thấy tin tức chị em Ngô gia bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngô.

Nhưng mà, một tuần lễ sau Ngô San San và Ngô Băng lần nữa xuất hiện ở trước mặt cô. Lúc ấy An Ninh vừa mới tan lớp, lúc cùng Tiểu Lý chuẩn bị trở về nhà, cũng đang xuống lớp học thấy thần sắc Ngô San San và Ngô Băng có chút bối rối, hai người vừa đi vừa nhìn chung quanh, tựa hồ là đang tìm người. Vừa mới tan lớp, lượng người xuống lớp rất lớn, muốn tìm một người tất nhiên không dễ dàng. An Ninh không cho là bọn họ là đang tìm mình, đang do dự có nên tiến lên chào hỏi hay không, nhưng mà đã bị Ngô Băng phát hiện.

“Chị An Ninh!” Ngô Băng lôi kéo Ngôn San San vẫn còn nhìn chung quanh chạy tới, lúc An Ninh không có bất kỳ chuẩn bị gì, hai chị em lại phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Chị An Ninh, ngài chính là ân nhân cứu mạng của hai chị em tôi!” Ngô San San lôi kéo tay An Ninh, mắt đỏ hồng ngẩng đầu, cảm kích nhìn An Ninh lúng ta lúng túng.

“Ngô tiểu thư, cô đừng như vậy, sẽ làm cho An tiểu thư khó xử.” Tiểu Lý vội vàng kéo Ngô San San và Ngô Băng, chung quanh đã có không ít người bàn luận xôn xao rồi. Trong lòng Tiểu Lý rất rõ ràng cảnh ngộ khó xử của An Ninh bây giờ ở trường học. Ngô San San và Ngô Băng mặc dù từ cảm kích, nhưng càng làm cho tình huống của An Ninh liên tiếp gặp họa.

“Tôi…… Tôi có hơi luống cuống…… Thật xin lỗi.” Ngô San San tiếp nhận khăn tay Tiểu Lý đưa cho cô, tao nhã mà lau chùi nước mắt trên mặt.

“Đến tột cùng là…… Chuyện gì xảy ra?” An Ninh vẫn như cũ như lọt vào trong sương mù.

“Chị An Ninh, anh Chúc Nhan đã tiếp nhận chỉnh đốn sản nghiệp Ngô gia, cũng giúp chị em chúng em đoạt được quyền thừa kế. Chẳng qua là Băng Băng bây giờ còn nhỏ, em lại không hiểu những chuyện này, cho nên anh Chúc Nhan muốn đưa chúng em đến Mỹ học tập. Chúng em lần này tới đây, một là muốn nói cám ơn với chị, hai là muốn nói lời từ biệt với chị. Chị An Ninh, em không biết nên nói cảm tạ thế nào. Hết thảy đều không nói lời nào, cám ơn chị!” Ngô San San tiến lên ôm lấy An Ninh hơi chết lặng thật chặc.

“Nhưng thật ra, các người nên tạ ơn Chúc Nhan mới đúng, cái gì tôi cũng không làm.” An Ninh cuối cùng hiểu được, Chúc Nhan thật sự trợ giúp chị em Ngô gia.

“Không có chị, anh ấy làm sao có thể giúp chúng em? Bất kể nói như thế nào, hai người đều là ân nhân cứu mạng của chúng em. Chị An Ninh, anh Chúc Nhan không yêu em quấn quít lấy chị, cho nên vội vàng đưa chúng em đến Mỹ. Chúng em chỉ có thể chờ học thành tài rồi trở về gặp mặt lại sau! Chúng em xế chiều sẽ bay, tài xế chờ ở cửa trường học! Chị là ân nhân, chờ chúngem trở về từ Mỹ báo ân lần nữa! Chị An Ninh, gặp lại sau!”

Đưa mắt nhìn Ngô San San và Ngô Băng rời đi, An Ninh vẫn cảm thấy chuyện này hơi không thật, giống như là nằm mơ vậy. Tiệm bán báo ở cửa trường học mua một tạp chí tài chính và kinh tế mới nhất, quả nhiên thấy về chuyện Chúc gia Nhan thiếu tiếp nhận sản nghiệp Ngô gia. Trong bài báo nhắc tới, mấy ngày trước lão thái thái của Ngô gia bởi vì não bị kích thích ứ máu qua đời. Hiển nhiên Ngô gia sắp bị hủy, vẫn không có tỏ thái độ Nhan thiếu thậm chí ra mặt xử lý vấn đề quyền thừa kế Ngô gia, vì có Nhan thiếu nhỏ danh xưng là em họ nhỏ Ngô Băng và em họ Ngô San San tranh thủ quyền thừa kế, rồi cũng đưa bọn họ đến nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Lúc bọn họ học ở trường, sản nghiệp Ngô gia tùy Chúc gia toàn quyền quản lý. Hơn nữa, Chúc Nhan cho thấy mình chỉ là thay thế em họ quản lý công ty, kính xin chính phủ làm công bằng , tới lúc này, Ngô gia coi như là được bảo vệ hoàn chỉnh, người lúc trước gây sóng gió rối rít nhảy vào cuộc sau thấy Chúc Nhan ra mặt, rời khỏi nơi đầy thị phi của Ngô gia. Mà về những đứa con mọc lên như nấm, Chúc Nhan bắt từng người một làm giám định, thậm chí không có một người nào là huyết mạch của Ngô Sơn, cũng khiến cho truyền thông chấn động một chút. Dĩ nhiên, những đứa con này cùng với thế lực sau lưng bọn họ tự nhiên kết quả sẽ không tốt. Mẹ kế của Ngô San San và Ngô Băng chỉ được phân hai nơi bất động sản cùng mấy ngàn vạn phí phụng dưỡng, cổ phần công ty một phần cũng không có. Người phụ nữ kia xưa nay cường thế ở trước mặt Chúc Nhan lại giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn vậy, một chút phản kháng cũng không có. Ngô lão thái thái được Chúc gia trợ giúp an táng. Phong ba của Ngô gia từ đó đã kết thúc.

An Ninh khi về đến nhà, thím Diệp nói Chúc Nhan ở thư phòng có khách. An Ninh đang suy nghĩ có nên đi lên kêu hay không, không ngờ Chúc Nhan nghe được động tĩnh từ lầu hai đi xuống, phía sau có Lục Sâm và Phàn Siêu.

“Thím Diệp, xếp đũa lên chén của bọn họ.” Chúc Nhan đi tới bên cạnh An Ninh cúi đầu hôn cô một cái sau đó dặn dò thím Diệp sắp xếp cơm trưa ở phòng ăn. Chúc Nhan không thích người khác quấy rầy không gian riêng tư của anh, nhưng mà lần này cùng Lục Sâm nói quá tập trung, vậy mà bất tri bất giác đã đến giờ cơm, chuyện còn chưa nói xong. Vì tiết kiệm thời gian, Chúc Nhan liền giữ bọn họ lại ăn cơm.

“Chị An Ninh, a giao (thuốc bổ) lần trước có hiệu quả không? Nếu như không tệ, tôi sẽ kêu bạn học chuẩn bị thêm một ít.” Trên bàn cơm Lục Sâm nhìn một tô súp a giao trước mặt An Ninh, hỏi.

“Ừ, rất tốt. Tôi bây giờ mỗi ngày cũng ăn một ít. Trong nhà còn rất nhiều, anh cũng không cần làm nữa.” An Ninh hơi lo lắng mà từ chối. Có lẽ là mấy lần thấy sắc mặt An Ninh thật sự là không tốt, không lâu sau Lục Sâm tới còn cầm thêm một hộp a giao, nói là đặc sản của bạn học từ nhà ở Sơn Đông mang tới, cho An Ninh bồi bổ thân thể. Sắc mặt Chúc Nhan không tốt lắm, có một lần muốn đem hộp a giao chướng mắt kia ném đi. May mà thím Diệp ở bên cạnh khuyên một câu:

“Giống như a giao chân chính, có tiền mà không mua được, ném đi rất tiếc. An tiểu thư bây giờ thân thể yếu ớt, đang cần thuốc bổ như vậy.”

Chúc Nhan nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì. Qua mấy ngày, Trầm Khinh đột nhiên ôm năm sáu hộp giống như của a giao đưa vào phòng bếp.

“Vật này thật là khó tìm, làm hại tôi chạy vài ngày ở Sơn Đông.” Trầm Khinh cau mày bất đắc dĩ tố khổ với thím Diệp.

“Thiếu gia vẫn là tính trẻ con.” Thím Diệp cười cười, xoay người thấy An Ninh mới vừa tỉnh ngủ xuống lầu tìm thức ăn.

An Ninh tự nhiên nghe được đối thoại của hai người, thần sắc không được tự nhiên. Bởi vì là cuối tuần, buổi tối ngày hôm trước lăn qua lăn lại hơi quá, An Ninh ngủ thẳng đến giờ cơm trưa mới tỉnh lại. Không ngờ vừa xuống tới đã nghe chuyện như vậy.

Từ sau khi Lục Sâm đưa a giao tới, An Ninh một ngày ba bữa phải ăn một chút a giao chưng với thức ăn, có đôi khi là súp, có đôi khi là cháo, dù sao thầy Trần vẫn luôn biến đổi hình thức.

“Có hiệu quả là tốt rồi!” Lục Sâm tự nhiên biết An Ninh đang kiêng dè Chúc Nhan, liền không nói nữa. Phàn Siêu ở bên cạnh khẽ thở phào nhẹ nhỏm, xem ra tên nhóc này có năng lực, cuối cùng có thể thu lại.

Lục Sâm, Phàn Siêu một thời gian gần đây thường xuyên lui tới ở trong nhà Chúc Nhan, ba người hay nhốt ở trong thư phòng thảo luận suốt cho tới trưa. Nhìn ra được, Chúc Nhan vô cùng chú ý cái kế hoạch này của Lục Sâm.

Công ty của Lục Sâm ở trung tuần tháng tư thành lập, công ty ở trong một tòa nhà trung tâm thương mại 28 lầu, công ty nhỏ mười mấy người chiếm một tầng. Khai trương là vào ngày Chủ Nhật, Chúc Nhan mang An Ninh đi qua. Vốn là công ty nhỏ khai trương như vậy, có thể mời tới một số ký giả tạp chí nhỏ cũng đã rất tốt rồi. Nhưng mà Chúc Nhan cũng khiến cho không ít truyền thông nổi danh không mời mà tới, trong một lúc thành phố A suy đoán về cái tên Lục Sâm này của công ty văn hóa Sâm Lâm, có người thậm chí lấy rất ít việc Nhan thiếu cùng với An Ninh lộ diện làm bài báo, nói Lục Sâm hẳn là có quan hệthân thích với An Ninh, dựa vào mối quan hệ này mới nhận được sự ủng hộ của Nhan thiếu. Dù sao, Lục gia ở thành phố A đã không có lực ảnh hưởng gì, hơn nữa nhân vật đại diện cho Lục gia là Lục Sâm mấy người anh không được việc gì. Lục Sâm này nhỏ nhất, có rất ít người biết. Đông đảo truyền thông cũng chỉ có một truyền thông khá quyền uy mà phân tích chính xác quan hệ của Lục gia và Chúc gia.

Cùng Chúc Nhan tham gia buổi lễ khai trương công ty văn hóa Sâm Lâm sau khi trở về, An Ninh tự mình xuống bếp nấu một số thức ăn nhẹ bổ dưỡng. Mùa xuân khô ráo, hơn nữa gần đây Chúc Nhan khá bận, anh bắt đầu nóng người. Vốn là trên trán trơn bóng vậy mà xuất hiện ra một cái mụn đỏ khó chịu. Chúc Nhan một người có khuynh hướng chủ nghĩa đàn ông như vậy tự nhiên sẽ không để ý cái mụ trên trán, cũng là An Ninh mỗi ngày bôi thuốc mỡ cho anh. Chúc Nhan rất hài lòng biểu hiện để ý đến anh của An Ninh. Có thể lúc An Ninh xin anh đưa ra ngoài vẽ vật thực, sắc mặt Chúc Nhan nhìn sẽ không tốt. Trường học quyết định đưa học sinh đến thị trấn cổ phía nam cách Trung Quốc nửa vòng, trong nửa tháng, cũng khó trách Chúc Nhan mất hứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.