Lãnh Thiếu Theo Đuổi Vợ

Chương 23: Ghen tuông nghi ngờ




[ 1 ]

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A, Lục Sâm xuất hiện.

Nhưng mà, Chúc Nhan nhớ rõ Lục Sâm này còn chưa tốt nghiệp đại học, bây giờ đã muốn tạo sự nghiệp, có phải hơi nóng vội hay không?

“Ừ, nói ra thật xấu hổ, ông nội đối với mấy người chúng tôi là hận vô cùng, cuối cùng là ôm hận mà chết. Hành động bây giờ của tôi, cũng là muốn cho ông nội mỉm cười dưới cửu tuyền, chứng minh cho ông thấy cháu của Lục gia không phải là chỉ biết ăn chơi tán gái đánh bài.” Lục Sâm rõ ràng đối với mấy người anh vô cùng khinh thường.

“Anh bây giờ vẫn là sinh viên đại học sao?” Chúc Nhan đánh giá Lục Sâm một phen, trắng nõn, vóc dáng cao, cũng là kế thừa phong phạm của ba.

“Không nên bởi vì tuổi của tôi mà phủ định tôi. Nếu như tôi nhớ không lầm, hai người chúng ta cùng tuổi.” Lục Sâm cố gắng tranh thủ vì mình.

“Ừ, vậy anh muốn dùng cái gì thuyết phục tôi ủng hộ anh?” Chúc Nhan nhíu mày.

“Đây là kế hoạch tôi gây dựng sự nghiệp, vẫn phiền Nhan thiếu tranh thủ thời gian nhìn một cái. Nếu như ngài đối với cái này cảm thấy hứng thú, phía trên có phương thức liên lạc của tôi. Nếu như ngài không có hứng thú, cũng phiền ngài nói với tôi một tiếng phần kế hoạch này của tôi có khuyết điểm, tôi nhất định sẽ sửa lại.” Lục Sâm từ trong túi bên người lấy ra một phần giấy a4 thật dầy, dùng cái kẹp nhỏ màu đen kẹp vào ngay ngắn.

“Ừ, tôi sẽ xem qua.” Chúc Nhan nhận lấy, nhìn lướt qua chi chít chữ phía trên.

“Tôi đây chờ tin tức của ngài, cũng không quấy rầy. Nhan thiếu gặp lại sau!” Lục Sâm khẽ cúi người, sau đó rời đi.

Mặc dù Chúc Nhan rất mệt, có thể là do cúng tế cùng tụ hội quá náo nhiệt, đến bây giờ trong đầu anh vẫn ông ông, nằm ở trên giường làm sao cũng ngủ không được, dứt khoát cầm lấy kế hoạch của Lục Sâm, nhanh chóng quét một lần. Chúc Nhan dùng thời gian một canh giờ xem xong khoảng chừng 60 tờ kế hoạch, sau đó lại tốn không ít thời gian ở bên cạnh làm không ít ghi chú cùng lời bình luận cùng với sửa đổi, chờ anh kết thúc mọi chuyện cần thiết, thì phía ngoài trời đã tối rồi.

Người giúp việc tới đây gõ cửa gọi anh đi lầu dùng cơm. Chúc Nhan vuốt vuốt ánh mắt khàn giọng trả lời:

“Cô trở về nói với ông nội tôi đã nghỉ ngơi, ngày mai sẽ theo ông dùng bữa.”

“Dạ.”

Nghe tiếng bước chân người giúp việc dần xa, Chúc Nhan ngay cả đèn cũng không có tắt, rồi thay quần áo mà ngủ.

Ngày thứ hai Chúc Nhan ở nhà cùng mấy người bề trên nói chuyện phiếm uống rượu, còn nói kế hoạch sau này. Một ngày như vậy qua đi. Buổi tối Chúc Nhan gọi điện thoại cho An Ninh, bên kia mười phần thanh âm buồn ngủ, còn có giọng mũi nồng nặc.

“Thế nào sớm như vậy đã ngủ?” Chúc Nhan nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay trên cổ tay, vẫn chưa tới chín giờ.

“Hình như muốn cảm mạo……” An Ninh cố gắng tập trung tinh lực để mình nói chuyện với Chúc Nhan. Nói sau đêm say rượu hôm đó, An Ninh cùng Chúc Nhan một đêm phóng túng. Chúc Nhan vội vàng cũng không có chuyện gì, cũng là An Ninh sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại thì toàn thân bủn rủn, người giúp việc hỗ trợ xoa bóp hồi lâu cũng không thấy hiệu quả, lúc chiều lại phát sốt nhẹ. Thím Diệp vội gọi điện thoại cho Chúc Nhan bị An Ninh ngăn lại. An Ninh đã sớm từ trong miệng thím Diệp nghe nói Chúc gia cũng tế phức tạp cùng long trọng đến cỡ nào, nhà chính mừng năm mới náo nhiệt thế nào. Cô tự nhiên hiểu Chúc Nhan vội vàng, hơn nữa, phát ra từ trong lòng, cô cũng không hy vọng Chúc Nhan xuất hiện ở trước mặt cô lúc yếu ớt nhất. Hai người quan hệ, căn bản không có cần thiết cái dạng này.

“Chừng nào thì bắt đầu ?” Chúc Nhan nhướng mày.

“Không có gì, chỉ là không có chút chút sức lực nào, nghỉ ngơi một chút là được, anh còn bận việc của anh, không cần phải để ý đến em.” An Ninh lấy tay vỗ vỗ cái trán khó chịu, cố gắng khiến mình thanh tĩnh một chút.

“Em ngủ trước đi!” Chúc Nhan nói xong cúp điện thoại.

An Ninh làm sao có thể ngủ được? Chúc Nhan này rõ ràng cho thấy muốn tới đây, An Ninh dặn dò người giúp việc chờ ở bên cạnh lấy nhiệt kế tới đây, quan sát một chút là 38 độ 5. Ở trong lòng An Ninh buồn bực một hồi, Chúc Nhan nhất định sẽ rất tức giận.

Quả nhiên không lâu sau, Chúc Nhan dẫn theo bác sĩ tới, sau khi kiểm tra một hồi, An Ninh ngoan ngoãn nằm ở trên giường để chích thuốc sau tiếp tục truyền dịch.

Chúc Nhan cũng không có tức giận, thay đồ ngủ nằm ở bên cạnh An Ninh, lại cầm lấy kế hoạch của Lục Sâm xem xét, lại lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve đỉnh đầu An Ninh. An Ninh ở trong cái loại an ủi này dần dần ngủ đi.

An Ninh thấy là ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai, thậm chí còn thấy Chúc Nhan. An Ninh vươn cánh tay ra ôm thắt lưng tinh tế của Chúc Nhan, đem mặt chôn ở bên thắt lưng anh cọ xát một trận. Chúc Nhan hiển nhiên rất vui với biểu hiện của An Ninh như vậy, cúi đầu hôn cái trán An Ninh, dặn dò người giúp việc mang bữa trưa lên.

“Em đi đánh răng rửa mặt trước.” An Ninh lảo đảo xuống giường, mới vừa đi hai bước đã bị Chúc Nhan đi tới bế lên.

“Anh thả em xuống.” Đến cửa phòng tắm, An Ninh bắt đầu kháng nghị. Cô chẳng những muốn đánh răng rửa mặt còn muốn đi nhà cầu, tự nhiên không thể để cho Chúc Nhan theo bên người. Chúc Nhan hôn vành tai An Ninh, để cô xuống.

Ăn xong cơm trưa bác sĩ tới truyền dịch cho An Ninh, thím Diệp cẩn thận chuẩn bị túi chườm nóng đặt ở bên cái tay truyền dịch của An Ninh, nói là chất lỏng quá lạnh, như vậy thoải mái một chút.

Lúc truyền dịch đến một nửa, Chúc Nhan rốt cục cũng buông đồ vẫn cầm ở trong tay xem xét nhiều lần từ ngày hôm qua đến giờ, lấy điện thoại di động ra dựa theo phương thức liên lạc phía trên gọi điện thoại cho Lục Sâm.

Bên kia sau khi Lục Sâm nhận được điện thoại của Chúc Nhan rất kích động, nói chuyện cũng hơi lắp.

“Bây giờ anh có thời gian không?” Chúc Nhan hỏi.

“Có có! Tôi lúc nào cũng có!” Lục Sâm kích động gật đầu với điện thoại, mặc dù Chúc Nhan không nhìn thấy.

“Vậy anh biết hoa viên nhai ở đâu chứ?” Chúc Nhan suy nghĩ một chút hỏi.

“Hoa viên nhai…… Không biết.”

“Anh ở đâu, tôi bảo tài xế đi qua đón.” Chúc Nhan nhìn bên ngoài, mới hai giờ, dù sao xế chiều cũng không có chuyện gì.

“Nhan thiếu, như vậy đi, tôi ở cửa Phương Thức chờ tài xế tới!” Lục Sâm suy nghĩ thật nhanh.

“Cũng được.” Chúc Nhan cúp điện thoại, dặn dò Trầm Khinh đi cùng tài xế. Trầm Khinh ở bên cạnh Chúc lão gia mấy năm, bậc đàn anh cùng người vai dưới của tập đoàn ông ta đều biết.

Lúc Trầm Khinh dẫn Lục Sâm trở về, An Ninh còn chưa xong.

“Thím Diệp ở chỗ này cùng em, anh có việc đi xuống trước.” Chúc Nhan vỗ vỗ khuôn mặt hơi ửng hồng của An Ninh, đứng dậy xuống lầu.

Chúc Nhan cũng không có chào hỏi Lục Sâm, hai người nói thẳng, trực tiếp bàn luận đến kế hoạch gây dựng sự nghiệp của anh ta. Chúc Nhan cũng không có hoàn toàn phản đối cũng không có đặc biệt khẳng định, chỉ là đưa một ít ý kiến không đúng trọng tâm, người thanh niên bên cạnh Lục Sâm nghe cũng không ngừng gật đầu.

“Thiếu gia, An tiểu thư đã bớt nóng. Cô tốt nhất không nên ở trong phòng, lúc này nên đi ra ngoài đi một chút, hít thở không khí trong lành một chút.” Bác sĩ cầm dụng cụ chữa bệnh, lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm nói với Chúc Nhan. Sau khi bác sĩ đi, Chúc Nhan dặn dò thím Diệp:

“Cho tiểu thư mặc dầy một chút, để Tương Sinh cùng các người đi ra ngoài đi dạo một chút. Đừng đi xa, đi dạo gần đây là được.”

Xoay người, anh lại bắt đầu nói chuyện cùng Lục Sâm. Chẳng qua là, khi An Ninh từ trên lầu đi xuống, lực chú ý của Lục Sâm rất rõ ràng đã bị hấp dẫn. Sắc mặt Chúc Nhan trở nên không tốt lắm. Nhưng mà Lục Sâm căn bản là không có chú ý tới những thứ này, đôi mắt nhìn thẳng An Ninh, ngay cả người bạn bên cạnh nhắc nhở cũng không có chú ý tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.