Chương 8
“Hoàng Phong, sao lại gấp vậy, dự án còn chưa bàn xong mà?” Thấy Lâm Hoàng Phong chuẩn bị rời đi, Đỗ Chính Lâm lập tức hoảng sợ.
Mặc dù Lâm Hoàng Phong là một con ma bệnh, nhưng dù sao anh cũng là cậu chủ cao quý của nhà họ Lâm, ông ta nhất định phải nắm chắc cơ hội.
“Lần sau rồi hãy nói, Minh Nguyệt nghe thấy thứ không tốt, phải về nhà.”
Lâm Hoàng Phong cắt ngang lời nói của Đỗ Chính Lâm, nắm tay Đỗ Minh Nguyệt bước ra ngoài, ngay lúc này, hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Đỗ Minh Nguyệt không cần nhìn cũng biết đó là Đỗ Thùy Linh và Hồ Đức Huy.
Đỗ Thùy Linh và Hồ Đức Huy đã mặc quần áo lại tử tế, không biết ra khỏi cửa từ lúc nào. Đỗ Chính Lâm thấy họ như thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng đẩy Đỗ Minh Nguyệt về phía hai người.
“Chị của con về nhà, mau dẫn nó đi ôn chuyện chút đi.” Lời còn chưa dứt, Đỗ Minh Nguyệt đã bị đẩy ra ngoài, chỉ nghe cạch một tiếng, Đỗ Chính Lâm đã khóa trái cửa phòng.
“Đừng nhìn, dù có nể mặt chị thế nào thì chị cũng không được làm trễ nãi chuyện làm ăn.” Lời của Đỗ Thùy Linh nồng nặc mùi ghen tuông, khiến Đỗ Minh Nguyệt phải che miệng cười khúc khích.
Nhìn thấy ý cười mỉa mai của cô, Đỗ Thùy Linh có chút không nén giận được: “Chị cười cái gì?”
“Tôi đang cười cô như một chú hề, muốn nhanh chóng thể hiện mặt xấu nhất của mình để cầu xin người khác chú ý.”
Ý bên trong không cần nói cũng biết, rõ ràng cô đang châm chọc hai người vừa cố ý phát ra loại âm thanh đó từ trong phòng.
Đỗ Thùy Linh rất tức giận, đôi mắt dữ tợn trợn lên, giơ tay hướng về phía Đỗ Minh Nguyệt, nhưng Hồ Đức Huy đã kịp giữ cô ta lại.
“Thùy Linh, cậu chủ Phong vẫn còn ở đây.” Hồ Đức Huy thấp giọng nhắc nhở để giúp cô ta tỉnh táo lại nhưng khẩu khí này thì không nhịn được mà bùng phát.
“Quên mất. Đợi con ma bệnh kia chết rồi, cô từ cành cao ngã xuống, tôi sẽ chống mắt đợi xem cô cầu xin tôi tha thứ thế nào.” Dường như nghĩ đến ngày Đỗ Minh Nguyệt chật vật ở dưới tầng ngầm, trên mặt Hồ Đức Huy lộ rõ thích ý cuồng vọng.
Đỗ Minh Nguyệt thấy chóp mũi ê ẩm, cô không thể ngờ rằng người yêu 6 năm lại trở nên vặn vẹo và gớm ghiếc như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy mình thật may mắn khi được kết hôn với nhà họ Lâm.
“Tôi sẽ không bao giờ hối hận khi kết hôn với Hoàng Phong. Dù sau này anh ấy có gặp chuyện gì, Đỗ Minh Nguyệt tôi vẫn là con dâu nhà họ Lâm.”
Vừa dứt lời, cánh cửa bị lực mạnh đẩy ra, trong không khí tràn ngập mùi nguy hiểm. Đỗ Minh Nguyệt chột dạ xoay người, quả nhiên thấy được khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Lâm Hoàng Phong.
“Hoàng Phong, em…” Không có nguyền rủa anh.
Lâm Hoàng Phong bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương yếu ớt của cô: “Là hai người này khiến cô tức giận đúng không?”
Mọi người có mặt đều sững sờ, trong lòng thầm suy nghĩ.
Đỗ Chính Lâm cười cười, vội vàng giảng hòa: “Hiểu lầm đều là hiểu lầm. Bọn nhỏ đang nói đùa phải không?”
Rồi ông ta nhanh chóng nháy mắt với hai người.
Hai người xấu hổ mấp máy miệng, sợ hãi nắm chặt như có bàn tay bóp chặt trái tim, sợ rằng chọc giận đám người trước mặt, nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ sẽ biến mất trong thương trường.