Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 63




Chương 63

“Sao hả? Cô thích anh ta à?”

Đỗ Minh Nguyệt bị nhìn thấu, lập tức bị chính nước miếng của mình làm cho sặc lấy sặc để. Đại ca, anh không thể lựa lời khéo léo một chút để nói sao?

Nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong biết ngay là cô bị anh đoán trúng rồi, trong lòng anh càng thêm cáu kỉnh.

Dùng một tay bóp lấy cằm của cô, áp lại gần cô, anh lạnh lùng nói: “Đỗ Minh Nguyệt, tốt nhất cô nên biết rõ thân phận hiện tại của mình bây giờ. Cô thật sự tưởng rằng, tôi không dám làm gì cô sao?”

Giọng nói lạnh như băng của anh kéo Đỗ Minh Nguyệt trở về thực tại, trái tim cô từng chút chìm xuống. Đúng vậy, cô làm sao quên được, rằng cô chỉ là một quân cờ của nhà họ Lâm mà thôi.

Lâm Hoàng Phong nhìn đôi mắt của Đỗ Minh Nguyệt dần mất đi màu sắc, giây phút đó, trong lòng anh lại cảm thấy hơi rối bời, cảm giác như có thứ gì đó anh muốn bắt lấy nhưng lại không thể nào bắt được.

Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng thu lại tâm tư và trở nên khó gần với mọi người.

“Đúng rồi, tôi là có thân phận gì, làm sao tôi lại không biết cho được. Làm sao tôi có thể dám cầu xin anh có một chút tình hữu nghị với tôi chứ?”

Nhìn bộ dạng này của Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong trong lòng cảm thấy rất phiền hà, cuối cùng dùng sức đẩy cô ra rồi nhanh chóng quay người rời khỏi phòng bệnh.

Anh đi rồi, cũng mang đi cả nhiệt độ của anh luôn.

Điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên muốn khóc, có lẽ trên thế gian này, chỉ có mẹ cô mới đối xử tốt với cô thôi.

Lâm Hoàng Phong bước ra khỏi bệnh viện, châm một điếu thuốc ở cửa, nhưng anh không hút, chỉ cầm trên tay, ngọn lửa đang cháy bị ánh đèn của thế giới này nhấn chìm đi.

Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu như vậy? Cho dù ngay cả bản thân anh cũng không biết được, nhưng mà có những chuyện, đã âm thầm thay đổi rồi.

Đỗ Minh Nguyệt có thể được xuất viện vào ngày hôm sau rồi, nhưng Lâm Hoàng Phong không hề xuất hiện, Đỗ Minh Nguyệt cũng không thèm để ý đến điều đó.

Nhưng mà lúc xuất viện rồi, cô lại gặp một vị khách bất ngờ, người đó chính là Đỗ Thùy Linh.

Nhìn thấy Đỗ Thùy Linh, sắc mặt của Đỗ Minh Nguyệt nháy mắt trở nên khó coi vô cùng.

Đỗ Thùy Linh lần này đến rõ ràng cố ý đánh trang điểm, trên người mặc mộ chiếc váy dài màu trắng, nhìn mười phần thanh lịch, nhưng Đỗ Minh Nguyệt lại cảm thấy, bộ trang phục này cô ta có thể mặc khi đến đám tang.

Đỗ Thùy Linh ngoe nguẩy mông, trên tay xách một chiếc túi hiệu Chanel, đôi môi thì được tô trông giống như một con quỷ hơn.

“Ây da, người chị tốt của tôi, chị bị làm sao thế?”

Đỗ Minh Nguyệt không biết vì lí do gì, cứ mỗi lần nghe người con gái này cất lời là lại thấy buồn nôn vô cùng, nhất là khi cô ta với Hồ Đức Huy ở cạnh nhau, chính là có một cảm giác như một cặp đôi cẩu huyết, cả đời chỉ có thể xứng với chó thôi vậy.

“Vừa mới bị chó cắn, giờ lại bị chó theo dõi nữa.” Đỗ Minh Nguyệt mặt không cảm xúc đáp trả.

Đỗ Thùy Linh nghe cô nói như vậy là biết cô đang ám chỉ đến bản thân cô ta, nháy mắt biểu cảm trên khuôn mặt trở nên méo mó xấu xí cực kì.

“Đỗ Minh Nguyệt, chị dám bảo tôi là chó.”

Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được, xem thường, trừng mắt nói: “Cô làm ơn đừng làm nhục con chó như vậy được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.