Chương 62
Đỗ Minh Nguyệt có chút ngại ngùng, dù sao thì Trương Văn Thành cũng đã cứu cô một mạng, vì vậy cô đối với anh ta rất có hào cảm.
Có điều, ngược lại với Đỗ Minh Nguyệt, Lâm Hoàng Phong lại chẳng thấy vui vẻ tí nào, nhìn thấy Trương Văn Thành đến chỉ cười lạnh một tiếng: “Cảnh sát Thành đây rãnh rỗi quá nhỉ?”
Trương Văn Thành chẳng sợ hãi Lâm Hoàng Phong tí nào, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy có chút kì lạ, nói thế nào thì ở trong thành phố này, làm gì có ai không sợ Lâm Hoàng Phong, người vừa có tiền vừa có quyền lực, đã thế tính khí còn không tốt đẹp gì.
Trương Văn Thành nở một nụ cười ấm áp, sau đó nhìn Đỗ Minh Nguyệt hỏi thăm: “Cô Minh Nguyệt, cơ thể đã khỏe chút nào chưa?”
Đỗ Minh Nguyệt rất thích nụ cười của Trương Văn Thành, chỉ cần cười lên cái là đem đến cho người ta một cảm giác ấm áp vô cùng. Không giống như người nào đó, cười lên cái làm cho con người ta thấy rùng mình sợ hãi rồi.
Cô gật đầu lia lịa trả lời: “Cảm ơn cảnh sát Thành đã quan tâm, bây giờ tôi đỡ hơn nhiều rồi.”
Trong cuộc đối thoại của hai người bọn họ lúc nãy, Đỗ Minh Nguyệt cũng biết anh ta là cảnh sát Trương Văn Thành.
Những người đàn ông ở phía sau lại bắt đầu trêu đùa: “Cô gái, cô không biết đấy thôi, lúc mà cô lao vào trong lòng của cảnh sát Thành chúng tôi á, toàn thân cảnh sát Thành chúng tôi đều cứng đơ luôn đó.”
Cứ nói cứ nói mãi thế, xong bọn họ lại thấy không thể tiếp tục được nữa, bởi vì bọn họ đã cảm thấy được nhiệt độ trong phòng bệnh này càng ngày càng xuống thấp.
Mà cái áp suất thấp cực độ này hiển nhiên là từ chỗ của Lâm Hoàng Phong tỏa ra.
Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt réo lên tiếng chuông báo động không hay rồi. Mặc dù ở đây tất cả mọi người đều dùng cách thức trò đùa để nói chuyện, nhưng nói đi nói lại cô vẫn là vợ hợp pháp của Lâm Hoàng Phong, bị người ta nói như vậy, đây chẳng phải là không để lại cho nhà họ Lâm chút thể diện nào sao?
Hơn nữa cuối cùng nếu mà Lâm Hoàng Phong muốn dạy dỗ lại, thì người đó chắc chắn là cô rồi.
Nghĩ đến đây cái, Đỗ Minh Nguyệt nhanh chóng lên tiếng để cứu vãn tình hình.
“Ha ha ha, lúc đó là do tôi không được tỉnh táo cho lắm, nếu là bất cứ ai chắc cũng sẽ lao đến ôm thôi, chứ không nhất định phải là cảnh sát Thành đây đâu.”
Cô nở nụ cười có chút gượng gạo, hết lần này đến lần khác liếc nhìn về phía Lâm Hoàng Phong.
Cảnh sát Thành nhìn vẻ ngoài nhút nhát của cô, không tự chủ mà cảm thấy thật thú vị.
“Không sao, đây cũng coi là nhiệm vụ của tôi. Lần này đến tìm cô Nguyệt đây là muốn hỏi cô Nguyệt một điều, lúc đó cô có gặp phải người khả nghi nào không?”
Trương Văn Thành nói chuyện rất là quy củ, lịch sự, điều này khiến Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy anh là một đấng quân tử chính hiệu.
Đúng là con người với nhau không thể so sánh với nhau được mà, nếu mà phải so sánh, Đỗ Minh Nguyệt cô chắc chắn sẽ chọn bên Trương Văn Thành.
“Kẻ tình nghi thì không có ai. Lúc đó tôi hơi bối rối, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý đến mấy điều này, xin lỗi anh.” Cô hơi ngượng ngùng trả lời.
Trương Văn Thành có vẻ không ngạc nhiên chút nào, gật đầu, giọng nói dịu dàng như nước suối trong núi: ‘Được rồi, tôi biết rồi cô Minh Nguyệt. Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”
Sau khi Trương Văn Thành rời khỏi, Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn có chút không nỡ. Lâm Hoàng Phong nhìn bộ dạng thiếu nữ hoài xuân đó của cô thì tâm tình không vui tí nào.