Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 44




Chương 44

Trên tay bà lão có chút nếp nhăn, nhưng lại không thô ráp, bà lão ăn mặc bình thường, nhưng trong mắt khó nén sự khôn khéo, quần áo được phối rất tốt, vừa nhìn đã thấy có khí chất quý tộc.

Chẳng trách bọn cướp lại ra tay với bà ấy, nhưng mà Đỗ Minh Nguyệt ngược lại rất tò mò về tấm hình kia, nghĩ rằng chắc đó là người mà bà ấy để ý, chuyện riêng của người khác, tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt cũng không tiện hỏi.

Trương Văn Thành xử lý xong chuyện của bọn cướp, lúc này mới nhìn về phía Đỗ Minh Nguyệt.

Hôm nay anh ta chỉ đi ngang qua, không ngờ lại trùng hợp bắt gặp chuyện này.

Nghe nói lúc đó cô không nói hai lời đã tiến lên ngăn bọn cướp lại, nhìn thân hình cô nhỏ gầy, không ngờ lại can đảm như vậy, thật thú vị.

Khóe môi cong lên một chút không dễ phát hiện ra, đáy mắt có chút ý cười.

“Cảnh sát Thành, chúng ta đi thôi, cục trưởng vẫn đang đợi chúng ta đó.” Người đàn ông thấp bé bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.

Trương Văn Thành nhẹ gật đầu, sau đó chuyển tầm mắt, đi vào xe cảnh sát trước mặt.

Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn bà lão kia rời đi xong, bản thân cũng trở về biệt thự.

Vết thương bị bọn cướp quẹt qua làm bị thương bây giờ vẫn còn đang rướm máu, Đỗ Minh Nguyệt không xử lý, nên máu tự đông lại, giờ phút này trên cánh tay đều là máu chảy sền sệt, nhìn qua có chút dọa người.

Má Ngô đi ra ngoài nghênh đón, vừa nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay Đỗ Minh Nguyệt đã kinh hãi hô một tiếng: “Mợ chủ, tay của cô bị sao vậy?”

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng tìm một lý do qua loa cho có với bà ấy, má Ngô tìm hộp cứu thương, lúc rửa sạch khử trùng, nhìn thấy hình dạng vết thương vuông vức, lập tức nhận ra đây là vết dao.

Nhất thời càng thêm lo lắng, nhưng rõ ràng dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt là không muốn nói, má Ngô có muốn hỏi cũng không hỏi được.

Dùng thuốc cầm máu tốt nhất, băng bó kĩ lưỡng, xác định Đỗ Minh Nguyệt không sao, má Ngô mới hơi yên lòng.

Cất hộp cứu thương xong, mới đi thu dọn đống bông khử trùng nhuốm đầy máu trên bàn, đau lòng đến xém rơi nước mắt.

“Má Ngô, hay là để cháu làm cho.” Thấy má Ngô chạy tới chạy lui, Đỗ Minh Nguyệt có chút xấu hổ.

“Không cần, mợ chủ, cô cứ ngồi ở đó đừng đi lung tung, tránh để vết thương lại hở miệng.” Má Ngô vội vàng ngăn cản, lời nói đàng hoàng khuyên cô đừng lộn xộn nữa.

Dưới tình huống không thể làm gì hơn, cô đành phải nghe theo.

Không lâu sau đã thu dọn sạch sẽ gọn gàng, má Ngô đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt, thấy bộ dạng thỉnh thoảng lại nhe răng nhếch miệng của cô, tự biết không nên nhiều lời, nhưng không nén được sự lo lắng trong lòng: “Mợ chủ, rốt cuộc là cô bị sao vậy?”

“Không cẩn thận bị quẹt thôi.”

Đỗ Minh Nguyệt nhớ lại lúc bôi thuốc, dường như vết thương rất sâu, có thể nhìn ra được lúc đó tên cướp kia có ý giết người.

Nghĩ vậy, lưng Đỗ Minh Nguyệt dâng lên một luồng khí lạnh, cô không thể chết được, nếu cô chết mẹ cô phải làm sao bây giờ?

Má Ngô đã lớn tuổi, lo lắng lải nhải không ngừng: “Bị quẹt sao có thể nghiêm trọng như vậy được. Phụ nữ không thể để lại sẹo, đang yên đang lành tay lại bị thương thành như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.