Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 36




Chương 36

“Mệt chết đi được, lần sau anh còn uống như vậy thì tôi mặc kệ anh.” Cô đứng dậy đi tắm, Đỗ Minh Nguyệt thầm nghĩ, sớm biết vậy thì đi dạo phố về cô đã không đi tắm, ai bảo cô lười biếng.

Dưới ánh sáng mập mờ, Lâm Hoàng Phong liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, tấm kính mờ trong phòng tắm dính đầy hơi nước, lộ ra hình ảnh quyến rũ bên trong.

“Hay là chúng ta cùng nhau tắm đi?” Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, tấm vải che cuối cùng trên người Lâm Hoàng Phong không biết đã bị ném đi đâu.

Đỗ Minh Nguyệt nhất thời không kịp phản ứng, quay lại, dáng người cao lớn của người đàn ông cứ như vậy mà đập vào mắt. Mắt Lâm Hoàng Phong đỏ lên, ánh mắt như một con sói đói nhìn về phía cơ thể dính đầy giọt nước của cô.

Tiếng hét bị chặn lại trong miệng, Đỗ Minh Nguyệt lập tức khóc không ra nước mắt.

Ngày hôm sau, Đỗ Minh Nguyệt thức dậy sớm một cách thần kỳ, hai chân đau nhức hẳn là do hôm qua dạo phố đi nhiều.

Nguồn gốc của đau cơ bụng và vai thì không rõ.

Lúc rửa mặt, cô ngước mắt lên nhìn thấy quầng thâm dưới mắt, Đỗ Minh Nguyệt thầm mắng tên cầm thú này.

Cô thong thả bước xuống lầu, mỗi bước đi đều có cảm giác nơi nào đó đau đớn. Lâm Hoàng Phong nhìn thấy cảnh này khóe miệng không khỏi cong lên thỏa mãn.

“Dậy sớm vậy? Tôi tưởng hôm nay cô sẽ không dậy.” Ánh mắt anh rơi vào mấy dấu hôn chỗ cổ áo Đỗ Minh Nguyệt, trêu chọc.

Đỗ Minh Nguyệt chú ý đến ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng kéo cổ áo lên: “Còn không phải do anh sao?”

Hành động nho nhỏ này khiến Lâm Hoàng Phong bật cười, hai người vui đùa một hồi: “Được rồi, tôi phải đến công ty.”

Đỗ Minh Nguyệt cười hiền hòa: “Đi đường cẩn thận.”

Dáng vẻ này khiến Lâm Hoàng Phong vô cùng hưởng thụ, dù sao thì đàn ông đều là động vật sở hữu, chinh phục mới có thể mang lại hạnh phúc cho anh ta.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn về phía bóng lưng của Lâm Hoàng Phong, đôi mắt cô dần dần giãn ra, như thể cô có thể nhìn thấy tương lai của hai người.

Tương lai? A!

Có thể có tương lai nào cho Đỗ Minh Nguyệt cô? Cảm giác cô đơn như những sợi dây leo vây lấy cô.

Má Ngô thấy cô tâm tình không tốt, tiến lên an ủi: “Mợ chủ đừng lo lắng, tuy cậu chủ của chúng ta tính tình lãnh đạm nhưng tôi nhìn ra được cậu ấy thật lòng thích cô.”

Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cười khổ, thật sao?

Từ sau khi bị Hồ Đức Huy phản bội, cô đã không còn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa.

Không muốn đào sâu quá nhiều vào chủ đề này, cô giả vờ vui vẻ bước lên lầu.

Thu dọn đồ đạc của mình rồi chạy xuống lầu, làm động tác chớ có lên tiếng, trong mắt cô hiện lên vẻ linh động: “Má Ngô, cháu ra ngoài một chuyến. Má không được nói cho Hoàng Phong biết.”

Mã Ngô nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, bất lực lắc đầu: “Mợ chủ, cậu chủ căn bản chưa bao giờ hạn chế hoạt động của cô, tôi đương nhiên sẽ không nói với cậu chủ.”

Tất nhiên cô biết rằng Lâm Hoàng Phong sẽ không hạn chế hành động của mình, nhưng nếu cô để anh biết rằng cô thực sự sẽ đến gặp mẹ mình, vậy thì không hay lắm, dù sao Yến Thanh Nhàn cũng là người nhà họ Đỗ.

Yến Thanh Nhàn được chuyển đến khu VIP, ngày nào bà cũng ở đây chán muốn chết, đang muốn tìm người nói chuyện thì Đỗ Minh Nguyệt xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.