Chương 30
Đương nhiên là nói chuyện với Đỗ Minh Nguyệt, Tô Ngọc Cẩm đã bị bỏ qua một cách tàn nhẫn.
Không ngờ rằng anh sẽ bảo vệ mình như vậy, sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt khẽ đỏ lên, cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Hiếm khi Đỗ Minh Nguyệt mới có dáng vẻ như vậy, Lâm Hoàng Phong không nhịn được mà xoa đầu cô, ra lệnh cho nhân viên bán háng.
“Tất cả quần áo ở đây, đóng gói hết cho tôi.”
Hít.
Những người vây xem đều hít sâu một hơi, những bộ quần áo ở đây đều lên tới chục triệu. Tất cả quần áo ở đây?
Đa số mọi người đều chỉ là đi dạo chơi, cho dù là những cậu chủ nhà giàu cũng không dám ra tay hào phóng như thế.
“Cái gì?” Đương sự cũng ngẩn ra, vốn dĩ Đỗ Minh Nguyệt chỉ muốn dọa người phụ nữ kiêu ngạo kia một chút thôi, ai ngờ Lâm Hoàng Phong lại huênh hoang như vậy chứ.
Lâm Hoàng Phong ngược lại rất thờ ơ, dịu dàng nói với Đỗ Minh Nguyệt: “Vợ cảm thấy nên xử lý cái thứ không có mắt kia như thế nào đây?”
“Cái này, hay là thôi đi.” Từ nhỏ Đỗ Minh Nguyệt đã không phải là một người tàn nhẫn.
“Diệt công ty lụa Tô Châu đi.”
Thư ký nhận được mệnh lệnh, gật đầu rời đi.
Tô Ngọc Cẩm cũng không ngờ, chỉ vì một động thái vô tình của cô ta hôm nay, mà khiến Công ty lụa Tô Châu rơi vào tình thế không thể khôi phục lại được.
“Đừng mà. Cậu Phong, tôi thật sự biết lỗi rồi, là tôi không có mắt mà động vào mợ chủ.”
“Cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng công ty lụa Tô Châu không liên quan gì cả mà. Mở chủ, xin cô khuyên cậu Phong giúp tôi với.”
Việc bắt nạt người khác đối vơi Tô Ngọc Cẩm mà nói là một chuyện rất bình thường, không ngờ hôm nay lại đá vào tấm thép cứng này.
Nước mắt làm loang lổ lớp trang điểm, trên mặt chỗ đỏ chỗ đen, vô cùng thảm hại.
Lâm Hoàng Phong kéo Đỗ Minh Nguyệt đi trước mặt đám người đang vây xem, không để ý đến Tô Ngọc Cẩm đang khóc lóc sau lưng.
Không lâu sau, dưới sự đề nghị của Đỗ Minh Nguyệt, mấy người lên xe về nhà. Không dễ gì mới được ra ngoài đi chơi, gặp phải bao nhiêu rắc rối như vậy, hứng thú ban đầu đã sớm biến mất rồi.
Trên đường đi, Đỗ Minh Nguyệt thỉnh thoảng lại nhìn trộm Lâm Hoàng Phong, ngay khi cô lại quay đầu qua.
“Nhìn đủ chưa?”
Lâm Hoàng Phong đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, cười trêu đùa.
“A, không phải.” Đột nhiên hồi thần lại, Đỗ Minh Nguyệt né tránh ánh mắt của anh.
“Chưa nhìn đủ sao? Là do khuôn mặt đẹp trai của tôi, hay do hình tượng cao lớn hôm nay của tôi mê hoặc vậy?”
Trong khi não bộ đang sắp xếp các từ ngữ cho phù hợp, nhưng bị Lâm Hoàng Phong đánh phủ đầu trước.
Những cảm xúc kỳ lạ lại dâng lên trong lòng, hiếm khi Đỗ Minh Nguyệt thuận theo lời anh nói.