Chương 28
Bỗng nhiên rùng mình một cái, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chỉnh lại quần áo cho đàng hoàng rồi đi ra khỏi phòng thử đồ.
“Nhân viên bán hàng, chuyện này rốt cuộc là sao? Bộ quần áo tôi đã đặt trước sao lại không có?”
Lúc Đỗ Minh Nguyệt đang soi gương, sau lưng bất ngờ truyền đến giọng nói tức giận.
Tiếng bước chân dồn dập đến gần, Đỗ Minh Nguyệt vừa mới xoay người được phân nửa, cánh tay bị người ta kéo mạnh, hại cô lảo đảo một cái suýt nữa té xuống.
“Cái người phụ nữ này ở đâu ra? Đây là đồ tôi đã đặt trước, cô nhanh cởi ra cho tôi.”
Nghe được tiếng huyên náo, Hiểu Thu đang lựa chọn quần áo xoay người nghiêm nghị quát lớn: “Dừng tay. Là ai dám lôi kéo mợ chủ nhà chúng tôi hả?”
Nhân viên bán hàng kia vội vàng chạy qua, nhìn thấy bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt có người hầu hẳn là người giàu có, cũng không dám đắc tội, đành phải xin lỗi hai bên.
“Thật xin lỗi cô, tôi vừa được điều đến, không biết bộ quần áo này đã được cô đặt trước.”
Người phụ nữ cũng không quan tâm đến nhân viên bán hàng, đi lên trước đắc ý vênh váo liếc xéo Đỗ Minh Nguyệt: “Nhìn bộ dạng nghèo kiết xác này của cô, tôi nhắc cô nhìn tên nhãn hiệu một chút, quần áo mua không nổi thì đừng tùy tiện thử.”
Hiểu Thu tiến lên che chắn cho mợ chủ nhà mình ở sau lưng, liếc nhìn người phụ nữ kia như một món đồ chơi: “Cô có biết mình đang chọc phải ai không?”
Đang muốn nói rõ thân phận, Đỗ Minh Nguyệt lại bắt lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không muốn quá ỷ lại vào nhà họ Lâm.
“Quần áo cô đã đặt, trả lại cho cô là được.” Xem như không có gì muốn đi đến phòng thử đồ thay quần áo ra.
“Biết sai liền sửa là chuyện tốt, nhưng cô cũng phải bày tỏ thái độ chứ.” Người phụ nữ hung hăng dọa người, dường như không muốn buông tha cô dễ dàng như vậy.
Đỗ Minh Nguyệt cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, thu lại bước chân vừa bước, nhíu mày: “Ồ?”
“Quỳ xuống xin lỗi tôi ngay, sau này nhìn thấy tôi phải cúi đầu mà đi, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô đó.”
Như đã nhìn thấy dáng vẻ quỳ xuống của cô, người phụ nữ càng thêm hung hăng vênh váo.
Ánh mắt của Hiểu Thu thoáng chốc trở nên tàn nhẫn, đang muốn đưa tay ra lệnh dạy dỗ người phụ nữ không biết sống chết này một chút.
Nhìn thấy bóng dáng cao lớn đằng xa, khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt có chút thay đổi, cho Hiểu Thu một ánh mắt an tâm đừng vội.
Những vệ sĩ trong bóng tối chuẩn bị muốn động thủ nhìn thấy Hiểu Thu hạ tay xuống, lại lẩn vào đám người lần nữa.
“Không khách khí, không biết cô muốn không khách khí như thế nào?”
Cả người Lâm Hoàng Phong mặc bộ tây trang đi tới, ngũ quan như điêu khắc trên mặt lạnh như băng, tốc độ đi như cơn gió, híp đôi mắt lại sượt qua người các cô gái như gió xuân ấm áp.
“Cậu…” Hiểu Thu đang muốn kể khổ với cậu chủ nhà mình, Đỗ Minh Nguyệt đưa tay đặt ở trên miệng thở dài một cái.
Nụ cười xảo quyệt từ từ nhếch lên từ khóe miệng, Hiểu Thu không khỏi nâng trán, đen mặt lại.
Mợ chủ này tốt chỗ nào chứ, cả người đều có ý xấu. Không thể để cho cô ta làm hư được, Hiểu Thu vô ý từ từ lùi sang bên cạnh một bước.
“Cậu chủ Phong, không ngờ có thể gặp được anh ở đây, đúng là có duyên mà.”