Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 26




Chương 26

Cô ngẩng đầu uống một ngụm lớn, chất lỏng lạnh lẽo từ từ chảy vào cổ họng. Đỗ Minh Nguyệt thoải mái nheo mắt lại, vô tâm tự cười nhạo chính mình.

Biết mình nói sai, Hiểu Thu vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi mợ chủ, là em nhiều lời.”

Sau đó an ủi: “Có điều bây giờ mợ đã gả cho cậu chủ rồi, sau này sẽ không có ai dám làm gì mợ nữa đâu.”

Đỗ Minh Nguyệt đã sớm không để ý đến nữa rồi, mỉm cười rót nối ngụm nước cuối cùng vào cổ họng, đóng nắp chai lại rồi từ từ nuốt xuống, ánh mắt lộ vẻ cô đơn.

Hiểu Thu có nhìn thấy sự cô đơn trong mắt cô, nhưng không biết an ủi thế nào cả, chỉ âm thầm quyết tâm sẽ bảo vệ cô, không khiến cô bị tổn thương nữa.

Không lau sau đó chiếc xe dừng lại ở lối vào của trung tâm mua sắm, sau khi trò chuyện trong xe xong, cả hai đã thân quen không ít, xuống xe khoát tay nhau cùng bước vào trung tâm mua sắm.

Đi bên này nhìn bên kia, tâm trạng của Đỗ Minh Nguyệt hiếm khi được thả lỏng.

Đáng tiếc chưa vui mừng được bao lâu thì lại có một vị khách không mời mà đến.

“Ai, đây không phải là Minh Nguyện sao? Ai, vừa mới ra ngoài đã gặp phải thứ bẩn thỉu này, thật là xui xeo mà.”

Bước nhanh qua người Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Thùy Linh cố ý chen cô, vai của hai người đập mạnh vào nhau.

Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, trong lòng chế giễu, còn chưa đợi cô nói gì.

“Này. Cô không có mắt sao?” Đỗ Thùy Linh trừng mắt ngẩng đầu, trông vô cùng kiêu ngạo hung dữ.

Lúc trước đã bị ba mắng nên trong lòng tràn đầy uất ức, hôm nay Hồ Đức Huy khuyên cô ta một lúc lâu, cô ta mới đồng ý đi trung tâm thương mại, ai ngờ tình cờ gặp phải tình địch ngày xưa, có một cuộc gặp gỡ kịch tính như vậy.

“Mợ chủ, đây là ai vậy?”

Hiểu Thu có thể nhìn ra mợ chủ không muốn gây sự, nhưng đối phương rất quá đáng, bắt nạt trắng trợn thế này chính là không để nhà họ Lâm vào mắt.

Sắc mặt Đỗ Minh Nguyệt trầm xuống, không trả lời, trong lòng có một cơn tức giận không thể nói lên lời, không ngờ Đỗ Thùy Linh lại kéo Hồ Đức Huy đến bên cạnh, tiếp tục khiêu khích.

“Có mấy ngày không gặp mà không thèm chào hỏi luôn sao? Con hoang đúng là không có phép tắc nhưng cô không quen tôi, lẽ nào đến cả bạn trai cũ cũng không quen sao? Dù sao các người cũng yêu nhau sáu năm đấy.”

Cô ta che miệng cười , tràn đầy châm chọc, Đỗ Thùy Linh rõ ràng là đang gây sự, thấy Đỗ Minh Nguyệt không dám nói gì, trong lòng càng vui vẻ hơn.

“Biết chứ, đương nhiên biết rồi, Đỗ Thùy Linh ánh mắt của cô thật là tốt.” Nhìn thấy hai người trước mặt tràn đầy đắc ý, Đỗ Minh Nguyệt bổ sung thêm một câu.

“Tôi đã sớm không thích những người lăng nhăng coi tiền là tất cả như anh ta rồi, còn không tiếc trèo lên giường của người khác. Chậc chậc, rất giống như người mẹ làm nhân tình của cô kia.”

Nói xong, Đỗ Minh Nguyệt không quên ghét bỏ liếc một cái, sắc mặt hai người kia lập tức cứng lại, ý tứ trong lời nói khiến ai cũng biết.

Chuyện Hồ Đức Huy ở rể không phải bí mật, nhưng bị người khác nói ra như vậy, nhất định sẽ vô cùng mất mặt.

Đỗ Thùy Linh hét lên, mạnh mẽ lao về phía cô, giơ tay muốn bóp cái cổ trắng nõn của Đỗ Minh Nguyệt.

Còn chưa động vào, không biết ở đâu chui ra một người phụ nữ lạ mặt, giơ chân đá Đỗ Thùy Linh bay đi mấy mét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.