Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 20




Ngày thứ hai gương mặt Hữu Hi vẫn còn sưng khá to, đau đớn càng không cần phải nói.

Hữu Hi ăn điểm tâm, đi tới trong phủ, tâm tình hỏng bét.

Nhưng nghĩ tới ngày hôm qua chính mình dùng hòn đá đập bể đầu Lăng Khiếu Dương, trong lòng vừa thoải mái, lại vừa sợ hãi.

Khoảng sân nho nhỏ cực kỳ an tĩnh, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây thổi sàn sạt.

Hữu Hi dừng lại dưới tán cây, tay ngắt lấy một mảnh lá, thở dài một tiếng, nằm xuống lớp cỏ dưới táng cây, nhìn ánh sáng xuyên thấu qua từng kẽ lá, đem lá cây đặt trong miệng thổi.

Một âm thanh dễ nghe truyền đến.

Là Nhất Thần chỉ nàng, nàng thích cùng Nhất Thần dùng lá cây thổi một khúc nhạc gọi là “Hôm nay, ta muốn gả cho ngươi”, nàng nhớ rất rõ lá cây bị nàng thổi đến rách nát như vẫn không phát ra tiếng.

tức giận Nhất Thần tiến lên hung hăng hôn lấy môi nàng, nụ hôn mang theo mùi của lá cây, sau đó vui vẻ trở về chỗ cũ.

Nhớ lại rõ ràng như vậy, cũng không thể cùng Nhất Thần sóng vai ngồi cùng một chỗ, Hữu Hi cô đơn thổi một khúc, trái tim bị cảm giác đả thương bao phủ.

Lệ tích lại từng giọt rơi xuống, không có cách nào thổi khúc nhạc quen thuộc như trước đây.

“Rất êm tai, sao lại ngừng?” Một âm thanh từ tính mà dễ nghe cách Hữu Hi không xa vang lên, nàng vội vàng ngồi dậy, quay đầu nhìn, là Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi một trận bối rối, dùng làn váy che đi thiết liên trên chân nàng, không biết tại sao, nàng không muốn Hoàng Bắc Thiên chứng kiến mình như vậy., sống nghèo túng chật vật, không có tôn nghiêm, chân đeo thiết vòng trang sức.

“Ngươi sao lại tới đây”- Nỗi sợ hãi bị Hoàng Bắc Thiên nhìn thấy thiết liên trên chân Hữu Hi đã hoàn toàn quên đi, trên mặt toàn nước mắt trong suốt.

Hoàng Bắc Thiên nhìn gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi, không hiểu tại sao lại tức giận, nhưng lại thản nhiên nói: “Đi ngang qua”.

Hắn mang theo con ngươi đen có chút phức tạp nhìn thần sắc trên mặt Hữu Hi, khom lưng, không nhịn thân thủ, dùng ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt Hữu Hi.

tròng mắt đen thẫm mang theo vẻ lo lắng, nhìn chằm chằm gương mặt sưng đỏ của Hữu Hi: “Mặt của ngươi làm sao vậy?”- Thanh âm lạnh lùng nhưng lộ vẻ quan tâm, rồi lại mang theo tức giận.

Gương mặt Hữu Hi cảm nhận được ngón tay thô ráp của Hoàng Bắc Thiên giúp nàng lau đi lệ, lòng của nàng thoáng giật mình, lập tức có chút thẹn thùng cúi đầu, tay xoa xoa mặt, thấp giọng nói: “Không có gì”.

Hoàng Bắc Thiên nhìn ra được Hữu Hi đang cố tình tránh né, không hề ép hỏi, đứng thẳng dậy, thân hình cao lớn che phủ toàn bộ Hữu Hi ở bên dưới giống như một bóng ma: “Đây là khúc nhạc gì vậy?”.

“Oh,… là khúc nhạc ở quê ta”- Hữu Hi khuất chân ngồi trên cỏ, ngửa gương mặt nhìn Hoàng Bắc Thiên, vươn bàn tay nhỏ bé bên trong có chiếc lá nhỏ về Hoàng Bắc Thiên: “Muốn thử không?”.

Gương mặt đẹp trai của Hoàng Bắc Thiên không chút biến sắc, chỉ vươn tay tháo xuống vài mảnh lá cây.

“Xem ta trước”- Hữu Hi đem lá cây đặt trên môi làm thử, sau đó dừng lại, nhìn Hoàng Bắc Thiên nói: “Thử xem”.

Những ngón tay thon dài của Hoàng Bắc Thiên đem lá cây đặt trên môi, học dáng điệu thổi của Hữu Hi, “phốc” một tiếng, lá cây bị khí tức cường đại của Hoàng Bắc Thiên thổi chặt đứt.

Nhìn bộ dạng của Hoàng Bắc Thiên, Hữu Hi nhớ tới chính mình lúc ban đầu, không nhịn được mỉm cười: “Ngươi dùng sức lớn quá” Hoàng Bắc Thiên cau mày, đổi một lá cây, tiếp tục thổi, “phốc!”, lá cây bị thổi đứt đoạn.

Hữu Hi bắt đầu cười ra tiếng.

Hoàng Bắc Thiên nhìn nụ cười của Hữu Hi, mặt hắn không chút thay đổi, cố chấp quyết tâm học, mà ánh mắt lại nhìn theo nụ cười của Hữu Hi.

Gương mặt rạng rỡ rươi cười vốn là động lòng người, một loại cảm xúc nồng đậm, hi vọng Hữu Hi vẫn có thể như vậy mà cười vui vẻ.

Hữu Hi có tính nhẫn nại rất cao dạy Hoàng Bắc Thiên, ánh mắt của Hoàng Bắc Thiên rơi vào gương mặt, và trên môi của Hữu Hi.

Nhìn bộ dạng chăm chú chỉ dạy cho người khác của nàng, rồi lại nhớ đến dáng vẻ rơi lệ, trái tim không hiểu sao có chút thương tiếc.

Hữu Hi đã chỉ hết tất cả cho Hoàng Bắc Thiên liền nói: “Tập luyện nhiều là tốt rồi!”.

Bàn tay to của Hoàng Bắc Thiên nắm lấy một vài mảnh lá cây, con ngươi thâm trầm giống như suối chảy, thử một chút lá cây lại đứt, nghiêm mặt nói: “Ta muốn nghe ngươi thổi một khúc”.

Hữu Hi hé miệng cười nói: “Được, cho ta một mảnh lá cây, ta thổi lại cho ngươi nghe một lần.”.

Hoàng Bắc Thiên đưa cho Hữu hi mảnh lá cây, Hữu Hi đặt nó lên môi, mùi lá cây có chút bất đồng, nó mang theo hơi ấm của Hoàng Bắc Thiên cùng mùi hương của hắn, Hữu Hi tiếp tục thổi tấu khúc nhạc ban nãy.

Gương mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng xa xăm, nghe Hữu Hi thổi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hữu Hi lại chuyên tâm thổi tấu, nghĩ tới Nhất Thần, nghĩ tới Hoàng Bắc Thiên.

Hai người không hề chú ý tới bên ngoài có một thân ảnh cao lớn xuất hiện.

Thân ảnh thấy được Hữu Hi cười, nụ cười xinh đẹp, động lòng người.

Lăng Khiếu Dương phẫn nộ nắm chặt tay, đứng ở sau tường, nghĩ tới nụ cười của Hữu Hi, trái tim lại càng tức giận khó chịu.

Nàng trước mặt nam nhân khác lại cười, tức giận.

Chiếc bình sứ nhỏ trong tay một người bị bóp nát, màu trắng của bột phấn vung ra, tuấn nhan nhượng đầy vẻ lo lắng.

Xoay người nhanh chóng rời đi, đôi mắt mang theo huyết sắc khôn cùng, những mảnh thủy tinh nhỏ dính vào tay hắn, hắn hung hăng ném nó xuống đất, Dựa vào cái gì, ngươi có thể trước mặt nàng nhân khác mà cười, trong khi đó Dạ Lan lại vĩnh viễn an nghỉ dưới đất.

Kể cả ngươi cười, ta cũng sẽ hủy diệt nó.

Ngươi không xứng đáng để cười! Thân hình cao lớn của Lăng Khiếu Dương mang theo tức giận, không một tiếng động đi đến, rồi không một tiếng động bỏ đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.