Chương 47: Bí mật!
Hạc Minh nói xong, cười híp mắt cầm cây quạt gõ đầu của Hạ Lan Phiêu, sau đó vui vẻ tiến cung. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cầm quạt gõ đầu của Hạ Lan Phiêu đã trở thành một trong những ồn ào nhất định sẽ xảy ra giữa hai người trong mỗi ngày. Hắn cũng không sợ thường xuyên gõ đầu nàng sẽ đánh nàng thành ngốc.
Hạc Minh khốn khiếp! Chỉ biết khi dễ ta! Tên khốn khiếp, tên khốn khiếp! Ta nhất định phải…. Nhịn xuống cơn tức này (haha). Đừng cười ta vô dụng, nếu muốn tiếp tục sống, Hạc Minh là chỗ dựa duy nhất của ta….
Hạ Lan Phiêu hung dữ nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Hạc Minh, sau đó thở dài, bắt đầu công việc của nàng ở Hỏa Liên cung. Nàng theo thói quen muốn lấy nước lau bàn, nhưng đều bị người vượt lên trước một bước, ngăn cản. Bọn thị nữ giống như đã thương lượng với nhau, không để cho nàng làm việc, chỉ để nàng ngồi trên ghế uống trà, cắn hạt dưa.
“Chuyện này…. Đây là chuyện gì xảy ra?” Hạ Lan Phiêu lqđ kinh ngạc nhìn một màn quỷ dị trước mắt: “Minh Châu tỷ tỷ, tại sao không để cho ta làm việc? Chẳng lẽ sợ ta làm bể bình hoa sao? Nhưng đại nhân cũng không nói gì mà.”
“Ngươi là khách quý của Đại nhân, chúng ta tự nhiên không thể để ngươi làm việc nặng rồi. Trước đây bọn tỷ muội có chút hiểu lầm ngươi, ngươi cũng sẽ không ngại, đúng không?”
Nhìn đôi mắt có chút khẩn trương của Minh Châu, Hạ Lan Phiêu đột nhiên hiểu. Nàng biết sau tối hôm qua, khẳng định mọi người đều cho rằng nàng cùng Hạc Minh có một chân (mờ ám á), không dám lại đắc tội, mà nàng cũng lười giải thích. Cho nên, nàng giả vờ từ chối mấy lần, cũng liền không khách khí nữa mà đặt mông ngồi xuống, hưởng thụ một chút đặc quyền của ‘nữ nhân của Quốc sư đại nhân”. (tỷ vui lại còn giả bộ >_
Chương 48: Thả ngươi rời đi. Rút cuộc cùng Hạc Minh đại nhân KISS!
Hạ Lan Phiêu cảm thấy Hạc Minh có chuyện gạt mình.
Từ lúc hắn trở về, hắn liền ở trong phòng đọc sách, mà không phải dính nàng như kẹo mè xửng, sai nàng là cái này cái kia. Nhìn Hạc Minh an tĩnh khác thường lqđ, thậm chí chăm chú đọc sách, Hạ Lan Phiêu chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. Nàng cố ý lắc lư trước mặt Hạc Minh, nhưng Hạc Minh chỉ nhìn sách vở, không liếc nhìn nàng một cái.
“Hạc Minh, ngươi làm sao vậy?” Hạ Lan Phiêu ngượng ngập nhìn hắn: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.”
Cũng may, vẫn là giọng điệu biến thái! Xem ra, Hạc Minh không có bệnh.
Hạ Lan Phiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi lên ghế tiếp tục cắn hạt dưa. Ánh mắt của Hạc Minh lướt qua sách vở, dừng lại trên người nàng, chính mình cũng không biết mình đến cùng muốn làm gì. Cuối cùng, hắn bực bội hất sách vở, nói với Hạ Lan Phiêu: “Tiểu Hạ Lan, hôm nay làm cái gì?”
“Ta làm việc! Ta thật sự làm việc! Ta có nghỉ một chút, nhưng ta thật chăm chỉ!”
Hạ Lan Phiêu cho rằng Hạc Minh biết hôm nay mình lười biếng, vội vàng thề son sắt đảm bảo. Phản ứng của nàng thật quá thú vị, làm cho Hạc Minh nhịn không được trêu chọc.
“E hèm….” Hạc Minh hừ một tiếng uy hiếp.
“Được rồi.” Hạ Lan Phiêu vẻ mặt đau khổ nhìn chủ nhân của mình: “Cái đó, Minh Châu tỷ tỷ, bọn họ không chịu cho ta làm việc, ta liền trộm lười biếng. Hạc Minh đại nhân, rất nhanh ta có thể lấy tiền lương, có thể trả bạc nợ cho ngươi rồi.”
Về sau ngươi cũng không thể ỷ vào thân phận chủ nợ áp bức ta, biến thái đáng chết! (*bĩu môi* ca mà thèm để ý)
“Bạc?” Hạc Minh giật mình lqđ, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra: “Ha ha, thì ra là nói chuyện kia. Tiểu Hạ Lan thật khách khí.”
“Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa! (thiên kinh địa nghĩa: đạo lý hiển nhiên.)
“Tiểu Hạ Lan trả hết nợ xong muốn làm gì đây? Là muốn rời đi Hỏa Liên cũng sao?”
“Ngươi sẽ thả ta đi sao?” Hạ Lan Phiêu cõi lòng đầy mong chờ nhìn Hạc Minh.
“Xem tâm trạng.”
Ta biết ngay sẽ là đáp án này! Tên nói chuyện không chịu trách nhiệm!
Hạ Lan Phiêu hít sâu một hơi, cố hết sức khắc chế xúc động đánh hắn một trận, mà Hạc Minh lqdddd hứng thú nhìn nàng: “Nếu như ta thả ngươi đi, ngươi sẽ làm cái gì chứ?”
Làm cài gì? Thật giống như cái gì ta cũng không biết làm…. Ta quả thật chưa từng nghĩ qua, nếu thật có thể thoát khỏi, ta sẽ làm cái gì. (