Lãnh Hoàng Phế Hậu

Chương 43-44




Chương 43: Dạ tiệc VS Tiêu Mặc VS Hạc Minh.

Toàn trường đều yên tĩnh.

Hạc Minh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạ Lan Phiêu, ôm tay của nàng nắm thật chặt. Hoa Mộ Dung nhẹ nhàng thở dài, nói tiếp: “Nếu chỉ là độc Túy Hà Y, ta có thể giải được. Chỉ là, trong máu ngươi ngoài độc này, còn có một loại độc không biết tên. Độc kia bị một loại dược vật áp chế, tạm thời không có phát tác, nhưng ở lâu trong máu, sớm muộn gì độc cũng phát tác…. Hạ Lan, ruốt cuộc ngươi đã đắc tội người nào? Làm sao lại xuống tay độc như vậy?”

“Vậy sao…. Xem ra cha ta và trượng phu (phu quân) đối với ta không tệ…. Ha ha….”

Trên mặt Hạ Lan Phiêu là nụ cười nhàn nhạt, nhưng vết thương trong lòng lại một lần nữa bị chạm đến, máu tươi chảy ròng ròng.

Hoa Mộ Dung nhìn hai mắt tuyệt vọng lại cố làm ra vẻ trấn định, có chút an ủi nói: “Ngươi không cần gấp gáp. Bởi vì, trong máu ngươi có hai loại độc hỗn hợp, tạo thành loại kỳ độc mới (độc kỳ lạ), ta cũng không thể đảm bảo nhất định có thể giải hết độc. Ta trước sẽ giúp ngươi nghiên cứu chế tạo thuốc giải Túy Hà Y, nhưng có thể hay không không thể nói được. Nếu như có thể mà nói, hay là tìm người hạ độc, chỉ cần có thể biết cách điều chế thuốc độc, tất cả đều dễ dàng.”

“Độc trên người Hạ Lan, ngay cả Mộ Dung cũng khó giải sao?” Hạc Minh có chút ngoài ý muốn: “Ta cho là y thuật của ngươi là đệ nhất thiên hạ.”

“Núi cao còn có núi cao hơn, đối với y thuật ta cũng chỉ là biết da lông (biết sơ sơ) mà thôi. Hạc Minh, ta sẽ cố hết sức, nhưng kết quả ta không thể đảm bảo.”

“Tốt. Hạ Lan, ngươi phải tin tưởng Mộ Dung, hắn nhưng là y sư (thầy thuốc, bác sĩ) đứng thứ 3 thế giới này. Hắn nhất định sẽ giải độc cho ngươi.”

Nhìn sự dịu dàng chăm sóc khó có được của Hạc Minh, Hạ Lan Phiêu khó khăn cười một tiếng. Nàng biết rõ hai người này không có bất kỳ lí do gì giúp đỡ nàng, có thể cố gắng hết sức, đã là hứa hẹn lớn nhất. Dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng trước khi chết, trải qua cuộc sống mình mong muốn. Tự do tự tại, một cuộc sống không có âm mưu….

“Hạ Lan, ngươi làm sao vậy?” Hoa Mộ Dung đồng tình vỗ bả vai nàng: “Không cần khổ sở, phải tin tưởng ta, Vừa rồi, ta chỉ là nói với ngươi tình huống xấu nhất thôi. Độc của ngươi, không phải không có thuốc nào cứu được. Cho nên, cứ vui vẻ đi.”

“Cảm ơn ngươi, Mộ Dung. Mặc kệ kết quả ra sao, cảm ơn các ngươi. Có thể trước khi chết quen biết các ngươi, là phúc của ta.”

Hạ Lan Phiêu nói xong, nhẹ nhàng kéo tay Hoa Mộ Dung cùng Hạc Minh, vẻ mặt chân thành cảm kích. Hoa Mộ Dung chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm chảy vào nội tâm, ruốt cuộc cũng hiểu tại sao Hạc Minh lại dẫn nữ nhân này tới cầu xin hắn. Nữ nhân như vậy, có một đôi mắt tinh khiết nhất thế giới, mà đây là đôi mắt hiếm thấy nhất trong hoàng thất….

“Thời gian không còn sớm, các khách nhân đều đang đợi gặp. Đi dạ tiệc thôi.”

Dưới sự hướng dẫn của Hoa Mộ Dung, Hạ Lan Phiêu cùng Hạc Minh tham gia dạ tiệc của Tề quốc. Hôm nay, những người được mời đều là trọng thần của Tề quốc, quân chủ của ngoại quốc, toàn bộ yến hội sôi nổi mà ấm áp. Khác với sự câu nệ của Đại Chu, yến hội hoàn toàn khác biệt, dạ tiệc của Tề quốc chọn ở bên hồ, dùng cơm xong khách mời có thể đi dạo bên hồ, thưởng thức cảnh đêm. Lúc dạ tiệc tiến hành được một nửa, thì tất cả mọi người tốp năm tốp ba, thân thiết xã giao.

Yêu nghiệt Hạc Minh thanh quý cùng Hoa Mộ Dung xinh đẹp không kiềm chế được đều được các khách nữ nhìn chăm chú. Nhưng mà so về lạnh nhạt, Hoa Mộ Dung còn có chút trẻ con mà nói, đám Công chúa cùng các nữ nhân khác càng thêm chú ý Hạc Minh.

Hạ Lan Phiêu đứng ở bên cạnh Hạc Minh, nhìn vẻ mặt tự nhiên của Hạc Minh, cử chỉ ưu nhã cùng mọi người xã giao, lại phát hiện một mặt cao quý tự nhiên của người nam nhân này. Nàng không biết, Quốc sư cao quý trước mặt người khác, cùng Hạc Minh thỉnh thoảng vô sỉ, đến cùng đâu mới thực sự là hắn? Có lẽ, là cả hai….

Hạ Lan Phiêu nhàm chán nhìn Hạc Minh dạo chơi trong bụi hoa, ngáp một cái thật dài. Nàng thấy Hạc Minh không chú ý đến nàng, liền tự nhiên đi đến lương đình (đình nghỉ mát) bên hồ, ăn điểm tâm trên bàn, ngắm ánh trăng trong hồ. Đúng lúc này, một nam nhân tuấn tú đứng trước mặt nàng, mỉm cười nói: “Vị cô nương này, không biết tại hạ* có may mắn cùng ngài ngắm trăng không?”

(*): tại hạ = kẻ hèn (dùng trong lời nói khiêm tốn).

Bắt chuyện? Chẳng lẽ đây là bắt chuyện trong truyền thuyết? Ruốt cuộc cũng có người bắt chuyện với ta sao?

Trong nội tâm Hạ Lan Phiêu vui vẻ, cố làm ra vẻ ngượng ngùng gật đầu một cái. Nam nhân vui vẻ đứng cạnh nàng, tiếp tục mở rộng thế công: “Cô nương cũng là người trong hoàng thất Tề quốc sao?”

“Coi như là vậy….” Ta là người của Hạc Minh, Hạc Minh là người bên cạnh Hoa Mộ Dung, cho nên coi như là người Tề quốc thôi…. “Chỉ là, ta không phải là người có thân phận cao quý gì, chỉ là tỳ nữ thôi.”

“Không giống!” Nam nhân thật tâm khen tặng: “Cô nương dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, vừa nhìn không phải là người làm nô tỳ. Ta nhìn mặt mày của cô nương, về sau tiền đồ nhất định là không giới hạn.”

Thật sao? Trai đẹp nói chuyện thật dễ nghe, ha ha….

Hạ Lan Phiêu cùng nam nhân nói chuyện vui vẻ, cảm thấy tôi nay đúng là một buổi tối đẹp. Nam nhân vui mừng, đưa tay muốn nắm tay Hạ Lan Phiêu, lại đột nhiên kêu khẽ một tiếng, đau đớn che tay. Tay của hắn không biết bị cái gì đâm bị thương rồi, mà Hạ Lan Phiêu cũng đột nhiên thấy một bóng đen đứng trước mặt nàng. Khuôn mặt này, bóng dáng kia, đúng là người làm tổn thương nàng vô số lần, là cơn ác mộng nàng không thể quên.

Là hắn! Vì sao hắn lại tới đây? Là đổi ý, đến bắt ta trở về sao? Ta không muốn!

Bởi vì quá mức sợ hãi, Hạ Lan Phiêu theo bản năng liền vứt bỏ nam nhân đang bị thương kia, vượt qua lớp lớp người, núp sau lưng Hạc Minh đang đứng nói chuyện thật vui với các mỹ nữ. Hạc Minh có chút ngoài ý muốn nhìn Hạ Lan Phiêu đột nhiên thân mật, mỉm cười nói: “Tiểu Hạ Lan làm sao vậy? Nhớ ta sao?”

“Đúng, đúng vậy! Hạc Minh đại nhân, không bằng chúng ta trở về đi….”

Hạ Lan Phiêu đứng sau lưng Hạc Minh, tận lực cuộn lấy thân thể, kéo ống tay áo của Hạc Minh khổ sở khẩn cầu. Hạc Minh ngẩn ra, lại nhìn thấy một người đã lâu không gặp đang đi về phía mình. Tiêu Mặc nhìn Hạ Lan Phiêu núp sau lưng Hạc Minh, khẽ mỉm cười: “Người anh em trốn ta trốn thật nhanh….”

Không cần học lời nói của ta có được hay không?! Lời như vậy nói ra từ miệng Tiêu Mặc, thật sự rất kỳ quái…. Còn nữa, lần này chết chắc….

Chương 44: Giằng co.

Trong Hoàng cung của Tề quốc, sấm sét vang dội. Không phải là bởi vì thời tiết, mà là bởi vì mắt của hai nam tử tuyệt mỹ đang tản ra sát ý. Bọn họ trầm mặc nhìn nhau, một người bình tĩnh như nước, một người tà mị cuồng vọng.

Hạ Lan Phiêu ngơ ngác nhìn bọn họ, đang muốn chạy trốn, lại bị Hạc Minh ôm vào ngực. Hạc Minh tà tứ dữ tợn ôm Hạ Lan Phiêu, khiêu khích nhìn Tiêu Mặc: “Không biết vị công tử này tìm vị hôn thê của ta làm gì? lqđ Ta không hi vọng nữ nhân của ta có quan hệ cùng nam nhân khác.”

Ba ba ba! Đây là tiếng trái tim tan vỡ của tất cả nữ nhân. Họ không tin nhìn Hạc Minh, mỗi khuôn mặt đều không thể che dấu mất mác. Thân thể Hạ Lan Phiêu cứng ngắc nằm trong ngực Hạc Minh, trong nội tâm đã sớm tâm loạn như ma (rối loạn).

Hạc Minh đại nhân! Ngài còn ngại mọi việc chưa đủ loạn sao? Làm cho ta bị nhiều nữ nhân ghen tỵ như vậy không tính, còn làm cho Tiêu Mặc nổi giận! Hắn nổi giận lên nhưng là thật đáng sợ! Ngươi thì không cần phải sợ, nhưng là ta sợ….

“Ngươi, vị hôn thê?” Tiêu Mặc nghe lời nói của Hạc Minh, khóe môi lộ ra tươi cười tàn nhẫn: “Làm sao ta không có nghe qua?”

“Ngươi…. Ngươi cũng không nghe nói nhiều việc đây này!”

Hạ Lan Phiêu ỷ có Hạc Minh làm chỗ dựa, nhanh chóng phản bác lại, sau đó thoát khỏi lồng ngực của Hạc Minh, lại núp ra sau lưng Hạc Minh. Đối với việc Hạ Lan Phiêu phản bác lại, Hạc Minh rất là hài lòng. Hắn hả hê nhìn Tiêu Mặc, ánh mắt tràn đầy khiêu khích, mà Tiêu Mặc chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Lan Phiêu: “Đến bên cạnh ta.”

Đến cái rắm! Ta có điên mới đến bên cạnh ngươi! Thật khó khăn mới thoát khỏi ngươi, làm sao ta có thể trở về? Hơn nữa đang ở Tề quốc, là địa bàn của Hạc Minh lqđ, không đến lượt ngươi giương oai! (ách, tỷ ấy đang cậy có chỗ dựa, sợ mà còn làm bộ :big_smile:)

“Ta không muốn!”

“Hi vọng ngươi suy nghĩ kỹ một chút.” Tiêu Mặc uy hiếp nhìn Hạ Lan Phiêu, khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm đang dần lộ ra sát khí.

“Nói không đi là không đi! Làm sao ngươi lại không biết xấu hổ đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng như vậy? Không đi!”

Giọng nói của Hạ Lan Phiêu có chút cao, dẫn tới vô số ánh mắt.

Bởi vì hôm nay Tiêu Mặc mặc đồ bình thường, lại có rất nhiều người chưa từng thấy qua Hoàng đế của Đại Chu, cho nên bọn họ chỉ cho là một mao đầu tiểu tử (đại ý là chàng trai thô kệch) lqđ không biết lượng sức mình có ý đồ tranh giành nữ nhân với Quốc sư đại nhân mà thôi. Hoa Mộ Dung đứng trong đám người, cười như không cười nhìn bọn họ, một bộ dáng đứa trẻ xấu xa làm cho người ta nhìn mà muốn đánh. Hạ Lan Phiêu không khách khí trừng hắn, mà hắn không ngờ Hạ Lan Phiêu còn có thời gian trừng hắn, cười càng thêm sung sướng.

“Hạ Lan, thời gian không còn sớm, chúng ta trở về thôi.” Hạc Minh cúi người, dịu dàng nói với Hạ Lan Phiêu.

“Được, ta cũng đã mệt. Đi nhanh thôi.”

“Nếu như vậy, thì, mời.”

Hạ Lan Phiêu thật ngoài ý muốn thấy sự việc xảy ra. Cư nhiên Tiêu Mặc lại khẽ cúi người chào bọn họ, sau đó nhìn bọn họ rời đi. Hạc Minh không chút khách khí kéo tay Hạ Lan Phiêu, mà trong lòng Hạ Lan Phiêu hoài nghi, quay đầu lại nhìn Tiêu Mặc một cái. Trong đêm trắng, hắn cùng bóng tối hòa làm một, không nhìn thấy rõ mặt. Nhưng như vậy, hắn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi thấu xương.

Có lẽ là cảm nhận được sự sợ hãi của Hạ Lan Phiêu, Hạc Minh nắm thật chặt tay của nàng, trong xe ngựa cười xấu xa với nàng: “Tiểu Hạ Lan, ta vì ngươi đắc tội Hoàng đế, ngươi định cảm tạ ta như thế nào?”

“Ngươi nghĩ sẽ thế nào?”

“Không bằng lấy thân báo đáp đi.”

“Cút.”

Hạ Lan Phiêu không chút khách khí đẩy Hạc Minh ra, tim lại không ngừng nhảy thình thịch. Nàng nghĩ đến khuôn mặt không thấy rõ biểu tình dưới ánh trăng của Tiêu Mặc, nghĩ đến không biết Tiêu Mặc lại tới đây muốn làm cái gì, nghĩ đến chất độc trên người mình ngay cả Hoa Mộ Dung cũng không thể giải trừ, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt. Ánh mắt nàng trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Thật sự có vận mệnh sao? Thật sự ta không thể nào trốn thoát à….”

“Hạ Lan, ngươi đang nghĩ cái gì?”

“Hạc Minh, ta thật sợ! Tại sao ta trốn thế nào, cũng trốn không thoát bàn tay của Tiêu Mặc? Không phải hắn đã đồng ý trả ta rồi sao? Mặc dù ta không đi tìm Thủy Lưu Ly theo ước định, nhưng cũng chưa đến kỳ hạn hai tháng, tại sao hắn lại muốn đến bắt ta? Tại sao ta không thể cách xa tất cả, sống cuộc sống tự do tự tại? Tại sao muốn cuốn ta vào nhiều thị phi như vậy?”

“Hạ Lan, ngươi bình tĩnh một chút.”

“Ta không muốn bình tĩnh! Hạc Minh, ngươi đuổi Tiêu Mặc đi, ta không muốn nhìn thấy hắn!”

“Được.”

Hạc Minh ôm chặt Hạ Lan Phiêu vào trong ngực. Lần này, hắn không có trêu tức, không có cợt nhả, chỉ là một nam nhân sủng ái nàng thôi. Hắn biết, trong lòng của hắn đột nhiên xuất hiện cái loại tình cảm kia là nguy hiểm cỡ nào, nhưng mà, hắn không sợ. Cả đời này, hắn đều theo đuổi kích thích cùng nguy hiểm, thưởng thức loại kích thích chạy trên lưỡi đao (ý chỉ nguy hiểm á). Hắn có rất nhiều nữ nhân lqđ, nhưng hắn chưa yêu bao giờ. Hắn bỗng cảm thấy, thỉnh thoảng nếm thử một chút tư vị của tình yêu, cũng không tệ. Hơn nữa, lần này đối tượng còn là nữ nhân của Hoàng đế nước Đại Chu…. Nhất định rất thú vị.

Không bằng thử quan hệ qua lại một chút, Hạ Lan đáng yêu. Bởi vì ta cũng muốn biết, hai tháng sau ta không phải là không nỡ giết ngươi chứ.

“Hạ Lan, ta dẫn ngươi đến một chỗ thú vị.”

“Chỗ nào?”

“Đi rồi ngươi sẽ biết.”

Xẹ ngựa lái bọn họ đi vào Hỏa Liên cung, Hạc Minh dẫn Hạ Lan Phiêu đến một tháp cao. Lúc Hạ Lan Phiêu thở hổn hển lên đến đỉnh tháp, nhìn thấy chiếc giường lớn hoa lệ cùng các loại đồ cổ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thì có chút tức giận. Nàng hung dữ nhìn Hạc Minh, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi đừng nói với ta, để ta leo cao như vậy chính là vì mấy cái bình rách này? Những đồ chơi này trong phòng ngươi cũng có, tại sao lại đến đây nhìn? Ngươi còn nói là chỗ thú vị gì? Một chút cũng không có ý nghĩa!”

“Dĩ nhiên không phải ~~ Tiểu Hạ Lan, nhắm mắt lại.” (trò hay, trò hay)

Hạc Minh có chút xấu hổ. Trước kia, hắn cũng dẫn các nữ nhân khác đến nơi này, nhưng các nàng chỉ thấy giường lớn trong căn phòng này, liền mắc cỡ đỏ bừng mặt. Tại sao trong mắt Hạ Lan Phiêu chỉ có mấy thứ đồ cổ kia? Chẳng lẽ nàng thật ngốc đến mức không cảm nhận được ta sẽ đối với nàng như thế nào, cho nên mới không sợ ta chút nào….

(lee: xí, ca nghĩ tỷ cũng giống mấy nữ nhân khác của ca sao?

HM: *ánh mắt sắc bén*

Lee: *chạy* ~~ a, mà khoan đã, ca mới ngốc á, tỷ thích tiền, haha *ôm lấy người chạy té khói*)

“Tại sao phải nhắm mắt?”

“Nghe lời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.