Lãnh Đế Độc Y

Chương 84-1: Thuận theo ta đi




Khóe miệng mọi người không nhịn được đều co giật, không ai nói gì nhìn hắn nhưng trong lòng đều khẽ nhúc nhích không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Bọn họ rõ ràng không nhìn thấy là ai ra tay, nhưng hắn làm sao lại một hồi đi rồi một hồi lại bị té ngã? Còn ngã chật vật như vậy?

Bạch Dật đứng ở một bên thấy thế, khóe môi thâm thúy khẽ hiện lên một nụ cười tà mị, bóng người màu đỏ rất nhanh lóe lên nhanh chân tiến tới giống như bị một màn trước mặt dọa cho kinh sợ, trong miệng hắn phát ra thanh âm mang theo kinh hoảng cùng lo lắng: "Sư phụ người làm sao không cẩn thận như vậy? Con dìu người đứng lên, người có bị thương chỗ nào hay không? Có nghiêm trọng hay không? Có cần để Dược sư xem qua hay không?" Hắn ân cần hỏi han, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần trêu tức, trong đôi mắt hoa đào mị hoặc có chút cười trên sự đau khổ của người khác.

"Cút ngay cho ta! Không cần ngươi giả bộ tốt bụng!" Nhất Trọng môn chủ gầm lên, đẩy Bạch Dật ra, sau đó từ dưới mặt đất đứng lên trợn mắt lườm hắn một cái. Nếu hắn thật sự có lòng, thì sẽ không đợi mình ba lần té ngã mới tới dìu mình đứng dậy, Bạch Dật cùng Lăng Thành rõ ràng là đứng một bên xem kịch, mình mới không cần hắn giả bộ tốt bụng!

Bị Nhất Trọng môn chủ đẩy ra, Bạch Dật liền thuận thế lui về phía sau vài bước, cũng không có tiến lên nữa, đôi mắt hoa đào cười híp lại rất vô tội nói: "Sư phụ sao người lại nói vậy, con thật sự lo lắng cho người mà, người xem răng cửa của người đều bị gãy mất một góc, mặt mũi người còn sưng vù do bị đụng, người nhanh để cho Dược sư nhìn người một cái đi! Hắn đang ở ngay đây, nên người không cần phải đi Dược cốc tìm hắn."

"Hừ!" Nhất Trọng môn chủ lườm mấy người bọn họ một cái, nổi giận đùng đùng hừ một tiếng, đưa tay quệt qua lỗ mũi đang chảy máu, lại vô ý đụng phải cái trán đang nổi u lớn, không khỏi hít vào một hơi, ánh mắt tàn nhẫn lướt qua mấy người trong đại đường, nhưng vẫn không nhìn ra là ai trong bóng tối ra tay với hắn, buộc lòng phải hầm hừ xoay người rời đi.

" Ngươi sao lại để hắn đi như vậy? Không phải ngươi thuộc hệ "Băng" hay sao? Trực tiếp dùng băng làm cho hắn đông thành nước đá nhốt ở bên trong ba ngày ba đêm để hắn chết lạnh không tốt hay sao, hắn cũng sẽ không hoài nghi là do chủ nhân, ngươi sợ cái gì?" Trong cơ thể Tử Tình, hai con thượng cổ Thần Thú cùng nhau thấp giọng thương lượng, giao hữu tốt một cách hiếm thấy.

"Ngươi chỉ giỏi gây thêm phiền phức cho chủ nhân, nếu như hắn chết đi, ngươi cho rằng việc này dễ dàng chìm xuống? Hung hăng chỉnh hắn một hồi để xả giận là tốt rồi, đừng giết chết hắn." Tuyết Phượng liếc nhìn Hỏa Long một chút, kỳ quái tìm tòi, nói với nó rằng: "Nếu ngươi muốn động thủ thì hãy động thời điểm hắn sắp đi."

Hỏa Long suy nghĩ một chút, con ngươi màu vàng lóe lên một vệt sáng, nói rằng: "Vậy ta phóng hỏa đốt Nhất Trọng môn chủ cho chủ nhân hả giận!"

Nghe xong lời này, Tuyết Phượng không khỏi quái dị liếc nó một chút, con ngươi màu đỏ chuyển động, nói tiếp: "Ngươi không nghe lời ta vừa nói sao? Hung hăng chỉnh hắn là tốt rồi, liên lụy người không liên quan, cẩn thận chủ nhân đem ngươi đánh bay."

Hỏa Long nhìn Tuyết Phượng một chút, đầu rồng khẽ rũ xuống, suy nghĩ một chút, linh quang trong mắt bỗng lóe lên, trong con ngươi màu vàng chợt hiện một vẻ hưng phấn: "Ta đã biết phải làm sao."

Nhìn thấy thần sắc quái dị của Hỏa Long, con ngươi màu đỏ của Tuyết Phượng hơi biến sắc, còn đang ngẫm nghĩ, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng kêu gào thất kinh của Nhất Trọng môn chủ: "A! Cháy rồi! Cháy rồi! Nhanh cứu hoả, nhanh cứu hoả. . .

Một luồng linh lực bỗng phóng ra bên ngoài, chỉ thấy ngoài đại đường trên thân áo bào Nhất Trọng môn chủ đột nhiên nổi lửa, lửa tuy rằng không lớn, thế nhưng lại cháy rất nhanh, nguyên bản chỉ cháy từ một góc áo hắn, chớp mắt một cái đốm lửa liền thuận thế lan ra. Thấy tình hình này, trong lòng Tuyết Phượng chợt cảm thấy kinh ngạc, Hỏa Long tuy rằng ngày thường có điểm e thẹn, tính khí có điểm bạo táo, nhưng sức mạnh của thượng cổ Thần Thú này của nó, tuyệt đối không thể khinh thường.

Ngay cả vừa rồi khi nó phun ra một tia hỏa diễm ( ngọn lửa ) bay lên áo bào Nhất Trọng môn chủ, tốc độ kia nhanh đến chóng mặt khiến người khác hầu như không nhìn thấy. Trong đại đường mọi người nhìn thấy một màn trước mặt đều trợn mắt ngoác mồm, tâm trạng biến đổi rõ rệt, chỉ là tất cả bọn họ đều không nhìn thấy Hỏa Long phun ra tia hỏa diễm, nếu không cũng sẽ không kinh ngạc như vậy. Nói cho cùng, bọn họ cũng chỉ là nhân loại, sức mạnh lại cũng không phải là cường giả Chí Tôn vô thượng, sức mạnh của bọn nó là thượng cổ Thần Thú, làm sao bọn họ có thể thấy được?

"Nhanh! Mau tìm nước đem tới dập tắt lửa! Nóng chết ta rồi, nhanh!" Nhất Trọng môn chủ không ngừng phủi áo bào trên người, ở bên ngoài đại đường nhảy không ngừng, như thế nào, mà ngọn lửa ở trên người hắn làm mọi cách cũng không dập tắt được, hỏa diễm thuận thế mà lan nhanh, dĩ nhiên thiêu tới râu mép ít ỏi của hắn, nhất thời, một mùi cháy khét tràn ngập trong không khí.

Nguyên bản mọi người còn đứng ở trong đại đường thấy tình cảnh này, từng người kinh ngạc không ngớt, tiếp đó từng đôi trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, ngọn lửa này rốt cục là từ đâu đến? Là ai phóng ra? Tầm mắt bọn họ nãy giờ vẫn để trên người Nhất Trọng môn chủ, nhưng lại không biết đốm lửa xuất hiện khi nào, thực sự là kỳ quái.

Bạch Dục thấy sư phụ hắn một thân áo bào bị lửa thiêu rụi, ngay cả râu mép dưới cằm cũng bị đốt sạch, mùi cháy khét tràn ngập trong không khí, cũng thấy sư phụ hắn bị lửa thiêu vô cùng khoa trương làm sao, sao sư phụ lại không biết thoát đi ngoại bào để chạy lửa a, chỉ một mực lấy tay phủi. Thấy thế, lông mày của hắn hơi nhíu lại, một tay rút bội kiếm bên hông, bóng người màu đen khẽ chớp lên, nhảy lên giữa không trung, chỉ thấy trong không khí chợt hiện vài đạo ánh kiếm ác liệt, vài tiếng thở phì phò truyền ra, nương theo đó là âm thanh vải vóc bị vỡ vụn.

Bóng người màu đen lần thứ hai vững vàng rơi xuống đất, bội kiếm nguyên bản nắm ở trong tay hắn đã thu hồi về bên hông, sắc mặt hắn thâm trầm, vẻ mặt trầm ổn, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Nhất Trọng môn chủ, thanh âm trầm thấp theo miệng phát ra: "Sư phụ, lửa đã dập."

Nghe nói như thế, Nhất Trọng môn chủ còn đang hô cứu hoả nhanh lúc này tim mới ngừng đập mạnh, cảm giác nóng như lửa đã biến mất, tâm trạng không khỏi kinh ngạc, sau đó cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt bỗng trở lên tái nhợt, nét mặt già nua cũng đỏ bừng lên.

Chỉ thấy, áo bào trên người lúc này đã bị Bạch Dục vung kiếm phá cho tan nát, rải rác mỗi chỗ, nửa người trên của hắn để trần, bụng có bụng chút phát tướng đầy thịt lồi ra, hạ thân mặc một cái khố ngắn ngủn, râu mép bị thiêu, cháy đen đang cuộn lên, bộ dáng rất chật vật, nhìn thấy chính mình không có hình tượng chút nào xuất hiện ở trước mặt của mọi người như vậy, lại nhìn mọi người bộ dáng đang kinh ngạc không ngớt, nhất thời hắn tức giận hét lớn một tiếng: "Các ngươi! Các ngươi! Hừ!" Thanh âm phẫn nộ vừa thoát ra, rất nhanh vận khinh công khẩn cấp rời đi.

Tử Tình nhàn nhạt hướng Bạch Dục nhìn lại, ánh mắt trong suốt bình tĩnh mà lạnh nhạt, thấy hắn lúc này đã khôi phục bộ dáng trầm ổn cùng ngạo khí như xưa, một cái tay mất đi tri giác nhưng giữa hai lông mày vẫn tự tin đến chói mắt như vậy, khí tức mạnh mẽ không vì cái tay kia mà bị ảnh hưởng, không để cho nàng chịu đựng tâm trạng rối răm, Bạch Dục này, quả thật là người không đơn giản!

"Tử Tình, chúng ta trước tiên trở về đi thôi!" Tử Thanh mở miệng nói, đi tới bên cạnh nàng.

Nhưng mà, khi nàng chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Bạch Dục truyền đến âm thanh trầm thấp mang theo uy thế: "Bắt đầu từ bây giờ, nàng phải đi theo bên cạnh ta một tháng, chăm sóc ta một tấc cũng không rời, nơi nào cũng không cho đi!" Ánh mắt thâm thúy hướng Tử Tình quét tới, u tối nhìn nàng đầy ngờ vực.

Tử Tình nhàn nhạt liếc hắn một cái, nàng không nhanh không chậm mở miệng: "Tuy rằng Sơn chủ bảo ta đi theo bên cạnh chăm sóc ngươi một tháng, nhưng không có nói là ta lập tức phải đi cùng ngươi, sáng mai ta sẽ đi Nhất Trọng môn, hiện tại, nếu ngươi thật sự không thể tự lo liệu, cũng có thể cho người khác trước tiên giúp ngươi một chút."

Nói xong, nàng đi tới trước mặt Lăng Thành nói: "Sư phụ, chúng ta trở về thôi!"

Lăng Thành nhìn sắc mặt Bạch Dục đang trầm xuống một chút, gật đầu liền đáp: "Hừm, đi thôi!" Vừa nói, ống tay áo vừa phất một cái, nhanh chân đi trở về.

Tử Tình theo sau người hắn, bước chân dừng lại, nhìn Bạch Dật cùng Tử Thanh nói: "Các ngươi không cần theo ta, mau trở về đi thôi!" Vừa dứt lời, lại hướng về phía Dược sư gật đầu, lúc này mới rời khỏi.

Nàng vừa rời khỏi, Bạch Dục nhíu mày, liếc Bạch Dật cùng Tử Thanh một chút, cũng xoay người rời đi. Dược sư đang vuốt râu cười ha ha đang chuẩn bị đi, thì Tử Thanh lại bước nhanh đi tới bên cạnh hắn, thắc mắc hỏi: "Dược sư, tại sao Sơn chủ lại muốn cho Tử Tình đi theo bên cạnh Bạch Dục chăm sóc hắn một tháng?" Nếu thật sự muốn trừng phạt Tử Tình, còn có rất nhiều phương pháp, tại sao lai một mực chọn phương pháp này?

Nghe được câu hỏi của Tử Thanh, ánh mắt Bạch Dật cũng hướng bọn họ nhìn lại.

"Ha ha, các ngươi nha, chỉ muốn cho nha đầu kia không phải đi theo bên cạnh Bạch Dục, cũng không ai vì muốn tốt cho nàng mà đặt mình vào hoàn cảnh của nàng mà nghĩ, Sơn chủ làm như thế, là chính xác nhất." Dược sư cười ha ha nói, thấy hai người bọn họ vẻ mặt suy tư, lại nói rõ: "Làm như vậy, có thể làm cho quan hệ giữa hai người bọn họ không giống như bây giờ động một cái liền bùng nổ, giảm bớt địch ý trong lòng hai người mới là trọng yếu nhất, bằng không, với sức mạnh của Bạch Dục, nếu muốn làm khó Tử Tình, các ngươi cho rằng hai người các ngươi có thể ngăn cản được hắn? Vẫn còn có thể bảo vệ được nàng?" Dược sư vừa nói xong, thấy hai người bọn họ trầm mặc cũng không nói gì, không khỏi ha ha cười tiêu sái bước đi.

Nghe xong mấy câu nói của Dược sư, trong lòng hai người liền thông suốt, biết Sơn chủ để tâm như vậy, nhưng bọn họ lại không rõ được cảm giác phiền muộn trong lòng lúc này là vì sao? Dừng lại liếc mắt nhìn nhau một cái , sau đó tự trở về.

Trên đường đi về Lăng Phong sơn, Lăng Thành một thân áo bào tro đi ở phía trước, Tử Tình một thân y phục trắng thuần đi bên cạnh, ánh mắt Lăng Thành rơi ở phía trước, thanh âm trầm thấp chậm rãi nói: "Nếu Sơn chủ để ngươi đi theo bên cạnh Bạch Dục một tháng, vậy ngươi ắt phải tiếp nhận chuyện này mà xuống núi, sau khi trì hoãn một hồi, chờ một tháng sau lại trở lại."

"Vâng." Nàng nhẹ giọng đáp lời, biết rằng một tháng này nàng không đi được, nên cũng đành chịu.

"Bạch Dục đến từ đại gia tộc, thế lực phía sau không thể khinh thường, tuy rằng ngươi có năng lực tự vệ, nhưng hạn chế đối địch cùng hắn vẫn tốt hơn, đệ tử bình thường qua mười lăm tuổi đều sẽ hạ sơn quay về, bước vào đại lục, Bạch Dục bọn họ ở đây không lâu cũng sẽ lần lượt rời đi."

Nghe hắn nói lời này, trong lòng Tử Tình không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Sư phụ, ngài nói đệ tử bình thường qua mười lăm tuổi đều sẽ hạ sơn quay về, bước vào đại lục, vậy sao bên trong Thanh Sơn vẫn có nhiều người qua mười lăm tuổi vẫn còn ở lại đây? Còn có Lãnh Tuyệt Thần, hắn đã hai mươi tuổi, vì sao vẫn ở lại ?"

" Vừa đến mười lăm tuổi, đi ở như thường, cũng có người sau khi rời Thanh Sơn, mỗi khi tứ đại danh sơn có tỷ thí gì long trọng, bọn họ cũng đều sẽ về tham gia, như Lãnh Tuyệt Thần, với thực lực của hắn sớm có thể xuống núi tự lập môn hộ, nhưng vẫn ở lại trong Thiên sơn, đây rốt cuộc vì sao, không ai biết được." Lăng Thành trầm giọng nói, thanh âm trầm thấp, không nhanh không chậm, chỉ nhìn hai hàng cỏ bên đường phía trước, trong lòng có hàng vạn suy nghĩ.

Tử Tình lẳng lặng nghe, trong lòng đã hiểu rõ. Tứ đại danh sơn luận võ, hội họp quần hùng anh dũng tề tụ, tập hợp người các môn các phái ở đại lục, đều không phải hạng người sức mạnh hời hợt có thể tham gia, các môn các phái đại lục, đều là tứ đại danh sơn xuất sư ra, hội họp lớn luận võ luận danh, tự nhiên đều trở về gấp tham gia, bởi vì chuyện này không chỉ quan hệ với tứ đại danh sơn, mà là cơ hội dương danh sức mạnh hùng hậu cường giả trên đại lục, có thể trên hội họp cùng tứ đại danh sơn luận võ luận danh, thì đẳng cấp càng nổi danh, mọi người trên đại lục đều biết là cường giả, chuyện này bất kể là đối với bọn họ hay là gia tộc của bọn họ, đều là trăm lợi mà không một hại.

Chúng cường giả trên đại lục tụ tập hội họp luận võ, một khi dương danh cả thiên hạ đều biết, đây quả thật là là một cơ hội tốt, chẳng qua nàng đối với danh lợi cũng không có hứng thú, điều nàng muốn, chỉ là tăng cường thực lực của bản thân mà thôi.

Nhìn Tử Tình cụp mắt suy nghĩ sâu xa, trong mắt Lăng Thành loé ra ánh sáng chờ mong, với thiên phú của nàng, hắn thật sự rất muốn nhìn nàng ở hội họp tứ đại danh sơn luận võ luận danh, nàng sẽ tỏa sáng như thế nào!

Hai người lẳng lặng bước đi, mang theo tâm tư khác nhau, khi trở lại Lăng Phong sơn thì thấy Tử Nghiên một thân áo lam đứng ở miệng núi, nhìn thấy bọn họ trở về, liền tiến lên phía trước kêu: "Sư phụ." Tử Nghiên cung kính kêu một tiếng, tiếp đó ánh mắt rơi vào bên cạnh Tử Tình.

"Sư phụ, ta đi về trước." Tử Tình nói xong, cũng không nhìn Tử Nghiên một chút, liền đi về hướng phòng của mình.

Nhìn bóng nàng rời đi, trong mắt Tử Nghiên loé ra vẻ phức tạp, quay đầu lại hỏi: "Sư phụ, Sơn chủ có trừng phạt nàng không?" Nàng làm tay Bạch Dục bị thương thành như vậy, lại vẫn có thể duy trì vẻ mặt lạnh nhạt bình tĩnh, thực sự là không đơn giản.

Lăng Thành liếc mắt nhìn hắn, liền nói: "Việc này đã giải quyết xong, sau này không nên nhắc lại nữa." Vừa nói, âm thanh uy nghiêm dừng một chút, lại nói: "Ngươi là hộ vệ của Tử Tình, nên làm tròn trách nhiệm của mình, hai người các ngươi ở cùng trong núi Lăng Phong, ngươi lại để cho nàng lâm vào cảnh nguy hiểm, ngươi cũng thật thất trách, mặc dù nói ngươi là vì Tử Nguyên mới nhận làm hộ vệ cho nàng mười năm, thế nhưng nếu không thành tâm mà đối đãi, cuộc sống về sau của ngươi cũng sẽ không nhàn nhã giống hiện tại như vậy."

Lúc hai người ở trong Lăng Phong sơn, ngươi đã đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, nam tử lẽ ra nên chú trọng lời hứa, ngươi lại có thể nói không giữ lời để nàng gặp nguy hiểm? Nếu như lúc đó ngươi đi theo bên cạnh nàng, chuyện như hiện tại sẽ không phát sinh.

Nghe xong lời Lăng Thành, Tử Nghiên không khỏi cúi đầu, quả thật là hắn không phải. Hắn tự đáp ứng làm hộ vệ của nàng mười năm, nhưng hắn lại không làm tròn hết trách nhiệm đi theo bên cạnh nàng, hiện tại bị Sư phụ nói như vậy, càng làm cho hắn có chút hổ thẹn, trong lúc nhất thời, lại không tìm được lời đáp lại.

"Thương thế của Tử Nguyên như thế nào rồi?" Lăng Thành đứng chắp tay phía sau, ánh mắt từ trên người hắn dời tới phía trước.

Nghe vậy, hắn vội vã đáp: "Đã tốt lắm rồi, mấy ngày nữa nên có thể khôi phục." Không thể không nói y thuật Tử Tình thực tuyệt vời, ở trong thời gian ngắn như vậy liền có thể làm cho vết thương trên người Tử Nguyên khôi phục, trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, nếu một cánh tay của Bạch Dục là do nàng hạ độc, như vậy nàng có phải cũng có bản lĩnh chữa khỏi tay cho hắn hay không? Suy nghĩ trong lòng, không có hỏi ra, mà với cái tính tình kia của nàng, nếu thật sự nàng có thể trị khỏi tay cho hắn, làm sao lại đi giúp hắn điều trị? Muốn nàng trị thương thế cho Tử Nguyên mình còn phải dùng tự do mười năm để đổi lấy, vậy thì Bạch Dục, càng không cần phải nói.

"Ừm." Lăng Thành đáp một tiếng, liền cất bước rời đi.

Bên kia, Tử Tình sau khi trở lại nơi ở của mình, liền đem thảo dược phơi nắng xung quanh gian nhà thu hồi lại, tỉ mỉ đem vào trong phòng, mà hai con thượng cổ Thần Thú thấy bốn bề vắng lặng, cũng từ trong cơ thể nàng ẩn nấp bay ra, Tuyết Phượng tranh công bay đến trước mặt nàng, lấy lòng nói: "Chủ nhân, chúng ta đem lão già kia ác chỉnh một trận, chủ nhân nếu như người cảm thấy chưa hết giận, chờ ta một chút lại để ta bảo Bạo Long kia đi thiêu Nhất Trọng môn chủ thành một cây đuốc có được hay không?"

Hỏa Long cùng bay ở giữa không trung vừa nghe thấy lời này, không khỏi trừng mắt liếc nhìn nó một chút, nói: "Ngươi lúc trước không phải nói không muốn thiêu Nhất Trọng môn chủ kia thành một cây đuốc hay sao? Làm sao bây giờ ở mặt chủ nhân lại nói khác như vậy?" Tuyết Phượng này thật là xấu, mình cũng có phần giúp cho chủ nhân hả giận, hiện tại hình như lại thành chính nó sốt sắng. Suy nghĩ xong, cũng bay đến, trước mặt Tử Tình, có chút ngượng ngùng nói: "Chủ nhân, ta cũng có hỗ trợ."

Nhìn Hỏa Long đầu rồng cúi xuống dáng dấp e thẹn, Tuyết Phượng nhìn thấy cảm giác thật chướng mắt, cánh trắng như tuyết vỗ một cái, thân thể hướng về bên cạnh một chút, đem Hỏa Long đem đẩy ra, sau đó lại đem cánh chắn trước mặt nó, thanh âm non nớt mang theo vài phần đắc ý cười hì hì nói: "Chủ nhân, đều là chủ ý của ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.