Editor: Lãnh Huy3t
Beta: Trgtrgnd96
Nghe nói như vậy, nàng ngược lại có chút chần chờ. Tâm pháp khẩu quyết rất trân quý, ở bên trong Thanh Sơn, không phải đệ tử nào cũng có tư cách tu luyện tâm pháp cao cấp. Những đệ tử tư chất bình thường chỉ có thể tu luyện tâm pháp loại trung và hạ, tâm pháp cao cấp là vô cùng trân quý, chỉ có những đệ tử thiên phú xuất chúng mới có tư cách tu luyện.
Mà ở Lăng Phong Sơn này, tâm pháp được truyền ở Thanh Sơn phân thành ba tầng, thượng, trung và hạ. Cái nàng học là tâm pháp cao cấp, cũng chính là cái mà sư phụ đã cho nàng luyện từ bé, vốn tưởng loại tâm pháp kia là của Thanh Sơn nhưng sau này nàng mới phát hiện cái đó vốn là bảo bối của sư phó. Thứ tâm pháp cao cấp mà nàng luyện không giống với cái mà mấy người Tử Nghiên tu luyện, tuy rằng đều là cao cấp, nhưng, theo như thần sắc sư phụ dặn dò nàng cất giấu cho cẩn thận thì có thể thấy được cái đó so với Thanh Sơn cao cấp tâm pháp nhất định chỉ có hơn chứ không kém!
Bởi vì ở Lăng Phong sơn đệ tử chỉ có mấy người cho nên sư phụ đều cho bọn họ tu luyện loại tâm pháp tốt nhất, cũng bởi vì thế nên thực lực các đệ tử của sư phụ ở trong Thanh Sơn cũng thuộc loại thượng thừa.
Người tu luyện, lấy tâm pháp phụ trợ võ công, thiếu một trong hai cái cũng không được. Nếu có võ công cao cường nhưng lại không có tâm pháp xứng đôi thì không thể nào phát ra hết uy lực, cho nên, trên thế giới này, tâm pháp là thứ cực kì trân quý. Đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó những kẻ giấu mặt kia lại muốn cướp đoạt Lăng Thiên tâm pháp của mẫu thân nàng!
Mà loại tâm pháp theo như lời Thần, nếu thật sự làm cho những người có phẩm giai cao hơn nàng cũng không thể nhìn ra được phẩm giai thực sự của nàng thì đó đương nhiên không phải là loại tâm pháp bình thường. Loại tâm pháp trân quý như vậy, sao nàng có thể tùy tiện học được?
Thấy nàng cau mày cúi đầu, dường như là đang nghĩ đến cái gì, hắn không khỏi hỏi: "Làm sao vậy? Muội không muốn học?"
Nghe vậy, nàng ngẩng đầu lên, thanh mâu chống lại ánh mắt thâm thúy của hắn, nói: "Tâm pháp đều rất trân quý. Nếu tâm pháp này có thể khiến cho người có phẩm giai cao hơn ta cũng không thể nhìn thấu phẩm giai của ta vậy thì càng không phải là loại tâm pháp bình thường. Làm sao ta có thể học được."
Nghe nói như thế, hắc đồng thâm thúy của hắn dừng lại trên khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười : "Thì ra là muội lo lắng cái này?" Khóe môi xinh đẹp hơi hơi giơ lên, lại nói tiếp: "Chuyện mà muội lo lắng, cơ bản đều không phải là vấn đề gì lớn cả. Nếu ta có thể đưa cho muội học thì đâu cần thiết phải so đo mấy thứ đó phải không?"
"Nhưng là..." Nàng còn muốn nói cái gì thêm, lại bị hắn nâng tay ngăn trở.
"Chỗ muội có giấy mực sao? Ta viết nó ra cho muội." Hắn nói xong, ánh mắt đảo qua trong phòng, lại nhớ tới gian nhà tranh đơn sơ của nàng đương nhiên không có khả năng có những thứ đó, tuấn mi không khỏi nhíu lại.
Thấy hắn nhíu mày, Tử Tình dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Chỗ ta cũng không có giấy mực, huynh niệm một lần cho ta là nghe là được." Với trí nhớ của nàng, chỉ cần một lần là hoàn toàn nhớ kĩ, căn bản không cần đến giấy mực.
Nghe vậy, hắn chậm rãi nhếch mày, hắc đồng nhìn nàng một cái thật sâu, thanh âm trầm thấp chậm rãi mà ra: "Ta niệm, muội nghe theo."
"Hảo." Nàng nhẹ giọng đáp ứng .
"Thuận nhậm, đốc hai mạch thượng hành hối cho đại chuy huyệt, cho vai phải tỉnh huyệt nhập lòng bàn tay, khí mãn cổ chi, chưởng khởi bình ngực. Năm ngón tay rủ xuống, khí xuyên vào tay, mười ngón khép lại, hồi kéo, hai tay hợp lại, hồi khí đan điền..."
Thanh âm trầm thấp không nhanh không chậm nói xong, hắn nhìn Tử Tình ngồi trước mặt chậm rãi khép lại ánh mắt, đề khí vận hành theo những gì hắn niệm, dần dần đem huyền khí trên người nàng áp vào đan điền. Vốn dĩ cỗ hơi thở tràn ngập huyền khí không dễ phát giác tràn ngập quanh thân nàng cũng theo khẩu quyết nàng vận hành mà dần dần nhạt hơn, cho đến khi hoàn toàn biến mất trên người nàng, nhìn không thấy một chút bóng dáng.
Hắc đồng thâm thúy không khỏi xẹt qua một tia kinh ngạc, không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy mà nàng có thể ghi nhớ khẩu quyết của hắn và vận hành theo, nhanh chóng đem hơi thở huyền khí trên người giấu đi. Thiên phú như vậy quả thực làm hắn rất kinh ngạc, khó trách chỉ trong thời gian vài năm ngắn ngủi tu vi của nàng lại tiến bộ nhanh như vậy.
Thấy nàng quên mình tiến vào trong tu luyện, hắc đồng thâm thúy không khỏi hiện lên một tia bất đắc dĩ, tao nhã từ trên bàn đứng lên, liếc mắt nhìn Tử Tình đang tiến vào cảnh giới vong ngã kia một cái thật sâu, lúc đang chuẩn bị xoay người rời đi, khóe mắt liếc thấy thiếu niên hôn mê nằm trên giường nãy giờ, trong hắc đồng hiện lên một tia tinh quang. Lập tức cất bước đi qua, hai ngón tay túm lấy cổ áo hắn, giống như diều hâu bắt một con gà con, xách hắn đi ra ngoài.
Ra nhà tranh, thuận tay giúp nàng đóng cửa phòng lại, dừng một chút, dưới chân đạp gió mà đi. Đi tới dưới một cái cây cách nhà tranh của mấy người kia không xa, đem hồng y thiếu niên trong tay bỏ vào dưới tàng cây, giơ tay vỗ vỗ trên chiếc áo trắng không nhiễm một hạt bụi nào, giải khai huyệt đạo trên người hắn, bóng dáng màu trắng phất một cái, đạp phong mà đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại Bạch Dật đang hôn mê nằm trên mặt đất...
"Sư tỷ, ngươi xem gần đây khinh công của ta có tiến bộ hơn chút nào không?"
Tiếng cười nhẹ nhàng từ cách đó không xa truyền đến, chỉ thấy Tử Sa một thân quần áo màu hồng nhạt ở giữa không trung đạp gió mà đi, hai chân cân bằng mở ra đặt hai bên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười mê người. Lúc này, nàng đang quay đầu nhìn Tử Cầm đang đi sau lưng nàng không xa.
"Ai chẳng biết trong mấy người chúng ta thì khinh công của ngươi là tốt nhất? Nhưng mà Tử Sa, tuy rằng khinh công của ngươi tốt nhưng mà cũng nên cùng Nhị sư huynh học kiếm pháp. Luận kiếm pháp, Nhị sư huynh của chúng ta là mạnh nhất." Tử Cầm một thân hồng y cười nói, trên đai lưng buộc quanh eo nhỏ của nàng có gắt một cái roi mềm, mấy năm qua nàng không chỉ tiến bộ trên phương diện tu luyện mà còn luyện ra một tay hảo tiên.
"Ta cũng muốn cùng Tam sư huynh học ám khí. Dù sao thì khinh công của ta cũng tốt, khi đánh không lại có thể chạy trốn. Nếu học được thêm ám khí thì lại càng tốt hơn, nhưng mà bình thường khi ta đi theo Tam sư huynh học ám khí, thấy công phu ám khí của hắn ngày một tăng lên mà ta lại học không đến chút nào." Nàng khinh thân hạ xuống đất, hai tay giao nhau để sau người, có chút nổi giận nói.
Nghe vậy, Tử Cầm chỉ cười, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười kinh diễm nói: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng mạnh hơn so với Tử Tình rất nhiều. Nàng học nhiều năm như vậy rồi, vẫn là cái bộ dạng cũ kia, trừ bỏ lên núi hái thảo dược còn lại chẳng làm được gì." Sư phụ vẫn muốn làm cho bọn họ có thể ở chung với nàng, nhưng làm sao mà có thể ở chung được. Với cái bộ dáng kia của nàng, đừng nói tới mấy vị sư huynh, chính là hai người các nàng cũng khinh thường nàng ta. Thật không biết vì sao sư phụ nhất định phải làm cho mấy người bọn họ thử cùng nàng sống chung! Bất quá cũng bởi vì sư phụ giao phó cho nên vài năm nay bọn họ cũng không gây khó dễ cho nàng, cho dù gặp nhau cũng chào hỏi đôi chút.
Vừa nghe nàng nhắc đến Tử Tình, sắc mặt Tử Sa khẽ biến. Mấy năm qua, nàng đối với Tử Tình có một loại cảm giác sợ hãi không nói thành lời, bóng ma trúng âm dương tán năm đó vẫn đi theo nàng, cũng từ khi chuyện đó bắt đầu, nàng vẫn không dám cùng nàng ấy đối nghịch. Giống như lời của sư phụ, nàng không đấu lại được nàng ấy, nếu cứng rắn muốn đối nghịch cùng với nàng, đến cuối cùng, người phải chịu khổ sẽ là các nàng mà thôi!