Lãnh Đế Độc Y

Chương 2: Tiến vào Thanh Sơn




Editor : Lãnh Huy3t

Beat:

Không biết qua bao lâu, mưa gió dần dần ngừng lại, mưa từ trên sườn dốc núi

chảy xuống, tẩy đi máu tươi đầy trên mặt đất, chỉ là trong không khi tràn ngập máu tươi

Trên mặt đất thi thể hỗn hộn, không có thi thể nào được trọn vẹn đầy đủ, chỗ này một vài xác chết ở một bên xe ngựa bị chém cũng bị đụng nát, máu tươi vẩy bắn khắp nơi trên xe ngựa cùng mặt đất nhiều đến nỗi trận mưa đêm qua cũng không thể xóa sạch. Cách chiếc xe ngựa không xa là xác hai nữ tử cả người toàn thân đẫm máu nằm trên mặt đất, trong tay các nàng còn gắt gao cầm nhuyễn kiếm, mà ở bên người các nàng là tiểu cô nương ngực bị đâm một kiếm cũng lẳng lặng nằm bất động , vẻ mặt giống như là được mẫu thân dỗ ngủ bình thường đã ngủ say, thật bình tĩnh, thật nhu hòa...

Đêm vẫn tối tâm như trước . Sau cơn mưa đêm khuya , thì sẽ có ai muốn đi qua con đường thưa thớt vắng vẻ, nhưng , mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ . Trong cái đêm khuya yên tĩnh xơ xác tiêu điều hôm nay , cách đó không xa, một bóng dáng màu trắng đang chậm rãi đi bộ trên đường núi tầm thường ẩm ướt này.

Đó là một thiếu niên chừng 14 , 15 tuổi, có một dung nhan thập phần tuấn mỹ khiến người ta phải thần hồn điên đảo, bên dưới hai mày kiếm như đao tước bàn là một đôi mắt sâu đen đầy lãnh ý giống như hồ sâu bình lặng, dường như chỉ cần nhìn vào đôi mắt kia sẽ gặp làm người không thể tự kềm chế bị lạc ở trong đó, dưới chiếc mũi cao thẳng hé ra đôi môi bạc mỏng khiêu gợi . Khuôn mặt tuấn mỹ cương nghị như được điêu khắc nên bởi quỷ thần tinh tế nhưng trong nét ôn hòa lại mang theo lãnh ý, trong cặp mắt đen tinh tế lại ẩn giấu muôn vạn mũi nhọn trí mạng.

Hắn một thân mặc áo trắng giá trị xa xỉ , cổ tay áo được thêu bằng chỉ đen thành hình dạng mấy đám mây, vài sợi tóc đen nhánh vô tình vương lại trên ở trước người, bóng dáng thon dài ở trong đêm tối mang theo một cỗ khí chất phiêu dật tuyệt trần, cước bộ tao nhã thong thả mà vững vàng, toàn thân tự nhiên lộ ra một cỗ hơi thở tôn quý vô cùng, nhìn kỹ, ngay cả giày màu trắng hắn đi trên đường núi ẩm ướt tầm thường cũng không nhiễm bất cứ hạt bụi nhỏ nào.

Gió ban đêm nhẹ thổi qua, mang đến không chỉ là mùi cỏ hai bên cỏ xanh vị mà còn mang theo mùi máu tươi tràn ngập thản nhiên đến vô tình . Thiếu niên áo trắng hơi hơi nhướn đôi mày đẹp lên , nhìn máu tươi hòa lẫn với nước mưa dưới chân, sâu thẳm trong ánh mắt thâm túy tỉnh táo hiện lên một tia sáng khó hiểu , cước bộ như trước thong thả mà vững vàng hướng phía trước đi tới, gió đêm nhẹ nhàng thủi vài nhánh tóc tung bay toán loạn trong không khí, tay áo màu trắng nhẹ nhàng lay động ...

Hắn vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh đi qua bên cạnh các thi thể nằm hỗn độn trên mặt đất , hắn vẫn tiêu sái nhìn không chớp mắt con đường của mình, đối với màu màn huyết tinh làm như không thấy. Nhưng, khi đi ngang qua bụi cỏ , bước chân tao nhã tạm ngừng lại , đôi mắt sâu xa ghé vào bụi cỏ nhìn tiểu cô nương bị ngất , khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn còn chưa khô nước mắt, đôi môi nhỏ bị cắn máu tươi chảy ròng, hắn lẳng lặng đứng ở bên cạnh bụi cỏ nhìn, hắn còn chưa kịp phản ứng... thì thân thể đã tự phản ứng theo bản năng, cất bước đi về phía nàng

Cúi hạ thắt lưng ôm bóng dáng nhỏ kia vào trong lòng, đây là nữ hài tử khoảng bốn , năm tuổi, thân thể mềm , thân thể mền mại, ôm rất là thoải mái, chỉ là váy áo ướt nhẹp của nữ hài lại làm cho hắn có chút nhíu mày. Nhìn xuống nữ hài tửđang hôn mê, trong lòng hắn đột nhiên xẹt qua một tia cảm giác kỳ dị khó hiểu, bàn tay nhẹ nhàng vận khí, một cỗ huyền khí màu lam chợt tràn ngập tại trên người của nàng, không đến một lát, váy áo vốn là ướt đẫm liền khôi phục khô mát, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt tinh xảo , ôm nữ hài tử trong ngực , tiếp tục đi lên phía trước ...

Mà không ai biết, trong đêm đen hắc ám đó, chung quanh lại khôi phục một mảnh yên tĩnh, ngón tay vị phu nhân xinh đẹp nằm trên mặt đất kia hơi động đậy...

Cổ Vũ đại lục là nơi đứng đầu võ đạo , tại đại lục này mọi người đều dùng võ phân cao thấp, có tứ tòa danh sơn, tứ đại danh sơn phân biệt là Thiên Sơn, Linh sơn, Thương Sơn, Thanh Sơn. Tứ đại danh sơn mỗi bên hùng cứ một phương, được khen là thiên hạ tông sư Cổ Vũ, bởi vì võ học trong thiên hạ này sở hữu đều là xuất phát từ tứ đại danh sơn.

Tứ đại danh sơn cứ 3 năm tuyển nhận đệ tử một lần, nhưng mà ba ngày trước tại Thanh Sơn người đứng đầu tứ đại phong Lăng Phong là Lăng Thành lại đột nhiên thu một tiểu cô nương khoảng bốn, năm tuổi, lai lịch của tiểu cô nương không có ai biết, cũng không có ai biết người vốn xưa nay không ra khỏi Thanh Sơn là Lăng Thành, lại tìm được tiểu cô nương này từ nơi nào , chỉ biết là, tiểu cô nương kia vẫn luôn hôn mê kể từ khi vào Lăng Phong, đã hôn mê ba ngày .

trong đó có hai tiểu cô nương tuổi còn rất nhỏ chỉ cỡ 6 đến 8 tuổi , các nam hài tử thì lớn nhất cũng có 11 tuổi . Một đám đều bộ dáng phấn điêu ngọc mài tinh xảo, trên người mặc đều là vật liệu may mặc vô cùng tốt, từ đó có thể thấy được, những đứa nhỏ này hẳn là xuất từ gia tộc khá giả.

"Sư huynh, vào núi không phải đều phải khảo hạch sao? Vì sao nàng không cần khảo hạch lại có thể tiến vào?" Một tiểu cô nương giọng nói thanh thúy sôi nổi hỏi, cặp mắt xinh đẹp mở to tràn ngặp thần sắc khó hiểu.

" Chúng ta đều là thật vất vả trải qua khảo hạch mới trở thành đệ tử của sư phó, nàng lại cái gì cũng không cần cũng có thể trở thành đệ tử của sư phó, thật không công bằng."." Một tiểu cô nương chu cái miệng nhỏ nhắn nói , giọng điệu chua ngoa, có vài phần bất bình.

"Chúng ta cũng không biết tại sao sư phó lại thiên vị như vậy , hay là thừa dịp hiện tại sư phó không có ở đây, chúng ta lén trộm vào xem?" Trong đó một nam hài nói xong, trên mặt nho nhỏ giấu không được vẻ hiếu kỳ từ đáy lòng .

Một hài tử khác nghe thế thì có chút do dự nói: "Nhưng là, nhưng là sư phó không phải bảo chúng ta không được đi vào sao? Nếu làm cho sư phó biết được , có thể hay không tức giận a?"

Một nam hài tử lớn hơn đưa tay vỗ nhẹ vào đầu người vừa nói mắng: "Đã nói ngươi ngốc còn không tin, chúng ta vụng trộm đi vào sẽ không để sư phó biết, hơn nữa, chúng ta đi vào xem một hồi liền đi ra, người bên trong kia cũng còn chưa có tỉnh, ai sẽ biết hả?" Nói xong, liền nhẹ tay nhẹ chân đẩy ra một góc cửa, đi vào phía bên trong.

Mặt khác mấy người thấy thế, cũng chạy chậm theo hướng bên trong nhà mà đi, khi đến bên cạnh cái giường nhỏ, cả bọn đều tò mò đứng ở bên giường nhìn tiểu cô nương kia đang nhắm mắt ngủ, âm thanh nghị luận nho nhỏ cũng truyền ra từ miệng mấy người bọn họ.

"Các ngươi xem, bộ dạng của nàng khả ái nha!" Hai mắt nam tiểu hài tên Tử Kiệt lóe sáng ra lấp lánh , nhìn tiểu cô nương lẳng lặng ngủ trên giường kia, dung nhan tinh xảo kia là gương mặt đẹp nhất mà hắn từng gặp qua , trong lúc nhất thời, không khỏi vươn tay định sờ lên khuôn mặt của nàng.

"Ba!"

Một cái bàn tay đánh vào mu bàn tay của tiểu nam hài, lúc này nổi lên một cái dấu bàn tay hồng hồng. Tử Kiệt lúc này trợn mắt quay đầu lại trừng mắt bên cạnh tiểu cô nương: "Tử Sa, ngươi làm sao đánh ta!" Nói xong, xoa xoa mu bàn tay bị đánh đau.

"Ai cho ngươi sờ nàng ? Sư phó đều có nói, nam nữ chịu thụ bất thân, tuy rằng ngươi là sư huynh, nhưng là ngươi làm chuyện không đúng ta cũng vậy có thể nói ." Tiểu cô nương hai tay xoa thắt lưng khẽ chiếc cằm tinh xảo điêu ngoa nói .

"Hừ! Sư phó từng nói, đắc tội ai chứ không thể đắc tội nữ nhân cùng tiểu nhân !" Tử Kiệt không khách khí đốp lại, ý định tức chết nàng.

"Ngươi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.