Spoiler Sau đó, hai người yên ổn sống qua ngày, ngày nào đó Long Y Hoàng và Phượng Trữ Lan quả thật rất buông thả từ sáng đến tối, làm hại Long Y Hoàng ngày hôm sau cũng không thể xuống giường, lại quan sát Phượng Trữ Lan, dáng vẻ như không sao, còn không ngại cực nhọc đi tới đi lui ôm Kỳ Hàn đến cho nàng.
Nhưng, kế tiếp, dù Phượng Trữ Lan nói gì Long Y Hoàng cũng không cho hắn chạm vào mình, mỗi lần đều đối đáp khiến Phượng Trữ Lan á khẩu không nói thêm gì được bản thân mới cảm thấy thỏa mãn xoay người ôm Kỳ Hàn ngủ, để Phượng Trữ Lan một người lẻ loi hiu quạnh dựa ở ngoài.
Từ góc độ Phượng Trữ Lan mà nói, nếu Long Y Hoàng không muốn thì thôi đi, nhưng mà tại sao nàng lại cố tình mỗi sáng trước khi thức giấc mỗi tối trước khi đi ngủ đều khiêu khích hắn một phen, làm cho lửa dục trong hắn tăng cao, sau đó nàng lại kêu mệt, nằm xuống ngủ, bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt!
Cố ý cố ý, nàng tuyệt đối tuyệt đối là cố ý!
Nhưng Phượng Trữ Lan đành chịu, ai bảo hắn trong lúc vội vàng đã hứa với người ta làm chi, hại hắn giờ đây không có cách nào vùng dậy!
Thời kì khó khăn như rơi vào địa ngục thế này còn kéo dài suốt cả ngày đêm, Phượng Trữ Lan đều cắn răng nhịn xuống, không biết Hoàng hậu suy nghĩ gì, đã rất lâu rồi cũng không đến quấy rối, cũng không có nhắc lại chuyện Liễu Thiên Trừng, Long Y Hoàng đã từng coi đây là cái cớ, nói lời trêu chọc Phượng Trữ Lan, thực ra nếu hắn nhịn không được thì có thể đi tìm Liễu Thiên Trừng.
Mỗi khi nghe nàng nói câu này, Phượng Trữ Lan chỉ trừng mắt liếc nàng, sau đó đi ra ngoài, trong trời lạnh lẽo thế này đi ngâm nước băng tan, nửa canh giờ sau lại trở về, nằm xuống ngủ.
Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy, Long Y Hoàng đều vui vẻ, ôm Kỳ Hàn hôn hôn khuôn mặt bầu bĩnh, lầm bầm lầu bầu như đang thì thầm, Kỳ Hàn à, cha ngươi thật sự là người tốt a... Nói xong, thấy Kỳ Hàn đã muốn ngủ, mình cũng đành ngủ thôi.
Chơi với lửa quá nhiều cuối cùng cũng sẽ bị lửa thiêu rụi, rốt cục sau một tháng Phượng Trữ Lan đã cố nhịn không tài nào nhẫn được nữa, trực tiếp đoạt Kỳ Hàn đang được Long Y Hoàng ôm trong lòng để qua một bên, hung hăn áp đảo Long Y Hoàng, triệt triệt để để tiến tới một lần bá vương ngạnh thượng cung.
Đêm hôm đó tiếng động rất lớn, thanh âm gì đều có, phút cuối cùng còn nghe được giọng Long Y Hoàng gần như muốn chết lục tục cầu xin tha thứ và rên rỉ, toàn bộ Ngự lâm quân đi tuần tra đều vội vàng bước nhanh.
Phượng Trữ Lan lại một lần nữa chiếm được thỏa mãn, ngày hôm sau nụ cười lại khôi phục như xưa, tiếp tục vui vẻ hầu hạ Long Y Hoàng đang trong tình trạng vô lực, Long Y Hoàng nhìn hắn, thân thể trải qua cả đêm toàn là tra tấn, đã không còn chút sức lực nào để cất tiếng, quả thật khóc không ra nước mắt.
Mùa xuân đã đến, trong hoàng cung băng tuyết tan không còn chút dấu vết, hoa mai cũng từ từ điêu tàn, hoa đào hồng nở đầy cành giành lấy không gian, nhìn xuân ý dạt dào, làm người ta bất giác vui mừng, Phượng Trữ Lan đi ngang qua Ngự hoa viên, nhìn nhìn những hoa đào tươi sắc, nở nụ cười, tối đó, trong phòng của hắn và Long Y Hoàng cũng đã được mang vào vài bình hoa lớn, khiến cho cả phòng tràn đầy sức sống.
Lại qua mấy ngày, đột nhiên Long Y Hoàng nhớ đến liên tục ở lại trong hoàng cung cũng không phải biện pháp tốt, liền hỏi Phượng Trữ Lan khi nào thì hồi Thái tử phủ, Phượng Trữ Lan lắc đầu, nói: "Cho dù chúng ta muốn về, cũng không thể về, nhất là Kỳ Hàn, dù mẫu hậu không chiếm được nó, cũng không cho phép nó rời khỏi phạm vi thế lực của mình."
Long Y Hoàng nghe hắn nói mồ hôi lạnh khắp người, bất giác ôm chặt Kỳ Hàn hơn: "Ta có biện pháp có thể tự bảo vệ mình, nhưng thủ đoạn rất cực đoan, hơn nữa Kỳ Hàn mới mấy tháng thôi..."
Phượng Trữ Lan nở nụ cười, hắn sờ sờ đầu Kỳ Hàn, thừa lúc Long Y Hoàng không đề phòng hôn môi nàng, nói: "Nàng yên tâm đi, có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không để Kỳ Hàn rời khỏi chúng ta."
Mặc dù tư vị bị ăn trộm đậu hũ rất khó chịu, nhưng nghe Phượng Trữ Lan nói thế, Long Y Hoàng vẫn vui vẻ, nhanh chóng gật đầu.
Thấy Long Y Hoàng vui vẻ, Phượng Trữ Lan được một tấc tiến thêm một thước, đêm đó lập tức đề xuất nguyện vọng vô sỉ của mình, còn giả vờ coi tiếng oa oa của nàng như không khí, thủ đoạn có chút cưỡng ép nhưng lại rất dịu dàng.
Không khí trong phòng như nhiễm lấy màu hoa đào, hồng nhạt, ái muội...
Ít lâu sau, Hoàng đế đột nhiên nổi lên hưng phấn, đề xuất muốn tạm thời buông tất cả công vụ trong cung, muốn toàn gia đi du ngoạn, đến khu vực ngoại thành hơi xa đi du lịch.
Long Y Hoàng nghe xong tin tức này, chỉ cảm thấy mồ hôi đầy đầu: "Du lịch sao... Cái nhà quả thật không lớn bình thường chứ…”
"Chúng ta không đi," Phượng Trữ Lan ngồi cạnh nàng, lười biếng đọc sách: "Dù sao cũng chính là đến biệt viện ngắm nhìn một lát, mấy ngày nữa sẽ về."
Long Y Hoàng ôm Kỳ Hàn, lo nghĩ: "Nhưng, nếu không đi lại cảm thấy rất đáng tiếc, hơn nữa, đã lâu rồi ta không xuất cung, ở trong này chỉ nhìn thấy một phong cảnh rất chán."
Phượng Trữ Lan phụ họa theo nàng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lập tức đáp: "Được, rời xa hoàng cung, rời xa những tranh giành cấu xé này, nàng và ta cũng nên nghỉ ngơi vài ngày."
Long Y Hoàng nhìn hắn, không biết nên nói gì.
Bế Kỳ Hàn một hồi, Long Y Hoàng đột nhiên nhìn nó cười nói: "Kỳ Hàn, gọi “nương” nào."
Nàng chẳng qua quá nhàm chán nên đùa đùa con trai một chút, con còn nhỏ như vậy, hẳn sẽ không nói được đâu.
Thế nhưng Phượng Kỳ Hàn thoáng cười, đôi mắt to chớp chớp, lắc lắc cánh tay trắng nộn, mơ hồ nói một tiếng: "Lương..."
Nghe kỹ giống như kêu nương.
Long Y Hoàng tức thì kinh ngạc, đứa nhỏ này, chẳng lẽ thông tuệ bẩm sinh?
Nàng có chút không tin, ôm nó đi đến trước mặt Phượng Trữ Lan, hành động bất thình lình này khiến Phượng Trữ Lan vô cùng khó hiểu: "Y Hoàng, sao thế?"
"Kỳ Hàn, gọi cha cha." Long Y Hoàng chỉ chỉ Phượng Trữ Lan, nói với Phượng Kỳ Hàn.
"La la..." Phượng Kỳ Hàn cười tủm tỉm, tuy phát âm rất mơ hồ, nhưng cũng không khó nghe lắm.
Phượng Trữ Lan cũng lắp bắp kinh hãi, sách trong tay rơi xuống đất.
"Kỳ Hàn hiện giờ, nhiều nhất chỉ mới ba tháng." Vẻ mặt Long Y Hoàng vô cùng nghiêm túc: "Ta chưa từng nghe thấy con cái nhà ai chỉ mới ba tháng có thể ngoan ngoãn gọi nương."
Phượng Trữ Lan ngây người một hồi, đột nhiên nở nụ cười, cười vô cùng đắc ý, vươn tay về phía Long Y Hoàng: "Kỳ Hàn ngoan, để phụ thân ôm nào."
Vì thế Phượng Kỳ Hàn đang ở trong lòng Long Y Hoàng trong ngực ngọ nguậy vài cái, đôi mắt híp lại, cười nịnh bợ, duỗi đôi tay nhỏ bé trắng trắng nộn nộn như ngó sen, như cũng muốn được Phượng Trữ Lan ôm.
Long Y Hoàng quay đầu, ai thán một tiếng, đặt Kỳ Hàn vào trong lòng Phượng Trữ Lan: "Ta cũng không biết, thằng nhóc này còn bé thế này lại thông minh... Quả thật khiến ta có chút lo lắng."
"Có cái gì phải lo lắng hửm? Kỳ Hàn thông minh là chuyện tốt." Phượng Trữ Lan rất cao hứng, nhẹ nhàng nhéo cái mũi nhỏ của Kỳ Hàn, Kỳ Hàn vui vẻ há miệng, bàn tay tha hồ tàn sát gương mặt phụ thân...
"Đúng vậy đúng vậy, là chuyện tốt." Long Y Hoàng thở dài bất đắc dĩ, sau đó cười khổ
Là chuyện tốt... Nhưng tại sao, trong lòng nàng luôn có dự cảm bất an.
Cách ngày xuất phát hai ngày, đội ngũ hoàng gia đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Long Y Hoàng đã ở trong hoàng cung nửa năm, đã lâu không được hít thở không khí tươi mát bên ngoài, đặc biệt là hai tháng bị giày vò trong Bình Tâm điện sống không bằng chết.
Nàng muốn đi, nhưng bây giờ Kỳ Hàn bám chặt nàng như sam, nàng vừa đi xa chút xíu, Kỳ Hàn liền khóc lớn náo loạn ầm ĩ, làm nàng không có cách gì để giải quyết.
Sau đó Phượng Trữ Lan nói, kỳ thật đường đi cũng không tính là xa, khoảng một hai ngày sẽ tới, có thể dẫn Kỳ Hàn theo.
Kỳ Hàn ở bên cạnh gật đầu, như đang dùng hành động này hứa hẹn mình sẽ không làm loạn, tuyệt đối sẽ không làm cha mẹ bận lòng, bản thân sẽ ngoan ngoãn vâng lời… Câu cuối cùng, nương, người dẫn ta theo với…
Tiểu tử này mới ba tháng, lại thông minh giống như đứa trẻ mười tuổi, Long Y Hoàng đầu hàng, đành phải dẫn nó theo.
Ngày xuất phát, Long Y Hoàng thấy Phượng Ly Uyên cùng Vân Phượng Loan đã lâu không gặp cũng muốn đi theo, nhìn bụng Vân Phượng Loan, lại nhẩm ngày, chắc mang thai cũng được bảy tám tháng rồi, bởi vì mình chịu áp lực quá lớn, Kỳ Hàn còn chưa đủ tháng đã sinh, Phượng Ly Uyên đã từng nói, nhất định sẽ không để cho Vân Phượng Loan có chuyện gì ngoài ý muốn, con của bọn họ, nhất định là sẽ sinh đủ tháng.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên Phượng Ly Uyên thoáng nhìn sang hướng nàng, Long Y Hoàng nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, lảng tránh hắn.
Không biết tại sao, nàng... Lại không muốn giao tiếp với hắn nhiều.
Phượng Trữ Lan chậm hơn Long Y Hoàng một chút, vừa đến cạnh nàng, thấy nàng đứng im hồi lâu không đi tiếp, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"
Kỳ Hàn đang nằm trong lòng nàng cũng có chút lo lắng nâng mặt nhìn nàng.
"Không có gì, chúng ta lên xe thôi." Long Y Hoàng cười cười với hắn, xoay người cất bước tiến vào trong xe.
Làm sao nàng không biết được chứ? Hoàng đế yêu thương Phượng Ly Uyên đến thế, sao lại không dẫn hắn đi cùng, mà nếu hắn muốn đi, làm sao có thể không dẫn theo Vân Phượng Loan?
Long Y Hoàng lắc đầu, ép mình không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ cuộc sống bình thản mới là điều nàng cần.
Phượng Trữ Lan cũng đi vào, ngồi xuống cạnh nàng, không bao lâu, xe ngựa bắt đầu khởi hành, cả người khẽ lắc lư.
Phượng Kỳ Hàn lần đầu tiên đi xa nhà, vô cùng hưng phấn, rõ ràng chưa thể đứng vững, nhưng hai tay lại vịn bả vai Long Y Hoàng, cố gắng đứng thẳng.
Long Y Hoàng bất đắc dĩ, hai tay chỉ có thể ôm chặt eo nó: "Kỳ Hàn có gì thế?"
"Nha nha..." Gương mặt Kỳ Hàn lộ vẻ phấn khởi, hai tay cố gắng duỗi về phía cửa sổ, nhưng không đủ dài, hơn nữa Long Y Hoàng sợ nó té ngã nên luôn ôm chặt, khiến cho hai tay của nó luôn cách cửa sổ một khoảng nhất định: "Nha nha..."
Long Y Hoàng nhếch miệng, di chuyển người, đến ngồi cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng nhấc rèm cửa.
Lúc này, toàn bộ đại đội đã ra khỏi hoàng cung, bên ngoài là cảnh phố chợ náo nhiệt, thị vệ hai bên đường đang tách đám người sang hai bên, nên sẽ không làm ảnh hưởng đến tốc độ không nhanh không chậm của đội ngũ.
Phượng Kỳ Hàn hai mắt càng sáng ngời, vẫn luôn nhoài người ra bên ngoài cửa sổ, muốn nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài.
Long Y Hoàng lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện, khẩn trương ôm cơ thể mềm mại bé bỏng đó về, vỗ nhẹ vào cái mông nó, hết cách đành cười: “Đừng lộn xộn, nếu không té thì sao!”
"A... Lương..." Phượng Kỳ Hàn mất hứng, vẻ mặt như bị ăn hiếp, mặt mày lộ vẻ suy sụp càng thêm đáng yêu, nó chỉ chỉ cửa sổ, liên tục kêu kêu, song Long Y Hoàng cũng không hiểu nó đang nói gì, ngoại trừ một tiếng mơ hồ “Nương”.
"Kỳ Hàn ngoan, chờ Kỳ Hàn hơn hơn chút nữa, nương nhất định sẽ dẫn con ra ngoài chơi." Long Y Hoàng vỗ về nó, nhưng Kỳ Hàn cũng không chịu, đôi mắt chớp chớp, giống như có giọt nước long lanh muốn rơi xuống.
"Thằng nhóc này, còn nhỏ tuổi mà đã làm nũng với mẹ, sau này lớn lên sẽ thế nào đây?" Giọng Phượng Trữ Lan từ sau lưng truyền đến, Long Y Hoàng cảm thấy trong lòng nhẹ bẫng, nhìn lại, Kỳ Hàn đã được chuyển đến trong lòng Phượng Trữ Lan.
"Đừng làm phiền mẹ nữa, nàng rất mệt." Sắc mặt Phượng Trữ Lan hơi hung dữ, hết sức nghiêm túc dạy Kỳ Hàn.
"La la..." Kỳ Hàn kêu vài tiếng, vẫn hơi sợ Phượng Trữ Lan, hai tay kéo kéo y phục của hắn, vùi mặt vào ngực hắn, chép miệng, không nói.
Long Y Hoàng lấy một cái áo nhỏ ở bên cạnh đắp cho Kỳ Hàn, sờ sờ đầu nó, vừa nhấc mắt, vô tình đối diện tầm mắt Phượng Trữ Lan.
Bên trong xe hơi tối, lại ấm áp, nhưng đôi mắt Phượng Trữ Lan lại giống như ánh trăng sáng trong đêm đen, nhãn thần nóng rực.
Long Y Hoàng không được tự nhiên, nhanh chóng dịch người, vén rèm cửa, lòng bất an quan sát cảnh sắc bên ngoài.
Nàng bị Phượng Trữ Lan nhìn chằm chằm như vậy, cả người cũng cảm thấy nóng.
Bên trong xe im lặng hồi lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ từ chợ chuyển thành ngoại ô, Long Y Hoàng đột nhiên nghe thấy tiếng Phượng Trữ Lan thở dài ở phía sau, nhưng không quay đầu lại nhìn, khóe miệng bất giác cong lên, ngón tay nhẹ nhàng che môi đang cười.
Vùng ngoại ô có rất nhiều rất nhiều loại hoa đào, hiện tại cũng nở hết toàn bộ, phóng mắt nhìn ra xa, một mảnh hồng phấn, cánh hoa bay lất phất, tạo nên cảnh tình lãng mạn.
Giữa đường đội ngũ dừng chân nghỉ lại một lần, Long Y Hoàng thấy Phượng Trữ Lan vẫn luôn ôm Kỳ Hàn giúp nàng cũng rất vất vả, vì thế tự mình xuống xe ngựa, hiện tại không tiện lợi như khi ở trong hoàng cung, số người dẫn theo ít hơn, đại đa số còn phải đi hầu hạ Hoàng thượng Hoàng hậu cộng thêm thai phụ Vân Phượng Loan, Long Y Hoàng cũng không muốn gọi người, dứt khoát tự mình đi xuống lấy thức ăn.
Phượng Trữ Lan vốn nói muốn đi cùng, nàng trả lời không cần, khó khăn lắm Kỳ Hàn mới ngủ, nàng không muốn Kỳ Hàn ra ngòai bị trúng gió mà cảm lạnh.
Còn có một nguyên nhân khác nàng cũng không nói, nếu như nói ra, không biết đêm nay Phượng Trữ Lan sẽ làm gì nàng nữa...
Khoảng thời gian trước đây Phượng Trữ Lan luôn ở bên cạnh giúp nàng vượt qua lúc khó khăn nhất, nàng cũng không đành lòng gây phiền toái cho hắn nữa.
Đi được nửa ngày, chỗ bọn họ hiện đang đặt chân đã cách đế đô rất xa, cảnh sắc lại càng đẹp hơn, lúc đi cũng mang theo ngự trù, chỉ có điều nguyên liệu đều là đồ tươi sống, tốt hơn một chút cũng chỉ có bánh ngọt giống lương khô, Long Y Hoàng không muốn Phượng Trữ Lan ăn những thứ đó, dặn ngự trù chuẩn bị nhanh một chút, đợi một hồi, thật sự không nhịn được, thì muốn đích thân ra trận.
Ngự trù cũng không dám nói gì, bất quá vừa thấy Long Y Hoàng như thế, thì biết nàng chưa từng xuống bếp, nàng tư chất thông minh, giỏi độc, am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, giỏi cầm kỳ thư họa, lại cũng giống mẹ không biết nấu ăn, thậm chí thà rằng mỗi ngày ngâm mình trong đống độc trùng, cũng không nguyện ý nhìn những rau cải thịt cá đang chờ người xuống tay.
Long Y Hoàng đột nhiên nhớ tới mẫu thân nàng cũng có một lần đích thân xuống bếp nấu ăn cho phụ thân, bất quá cũng chỉ một lần mà thôi, không có hoàn thành, nhưng lại khiến cho cả người đầy thương tích, nhất là tay, vô cùng thê thảm... Kết quả phụ thân không đành lòng, liền không cho phép người đến gần phòng bếp nửa bước.
Hồi tưởng lại lần đó, Long Y Hoàng liền mỉm cười, cha nghe mẹ bị thương một cái vội vàng chạy đến phòng bếp, không nói tiếng nào đi vào, còn đóng cửa lại, chuyện sau đó... Đương nhiên không cần nhiều lời, haizz, cho dù có đau lòng vì mẹ như thế nào đi nữa cũng không thể ăn người ta ngay tại đó chứ?
Hơn nữa, khi đó nàng và hai ca ca còn đang đứng bên ngoài phòng bếp đó chứ, hai người này cũng phóng túng quá đi!
Nghĩ nghĩ, Long Y Hoàng lấy dao phay cạnh đó, nhìn nhìn con cá sống nằm trên thớt, nghĩ nghĩ, vẫn không nhẫn tâm ra tay.
Vốn dĩ ngự trù muốn giúp nàng giết rồi xử lý nó sạch sẽ xong mới đưa cho nàng, nhưng nàng lại bảo làm như vậy sẽ không có ý nghĩa gì.
Nàng đè con cá trơn bóng để nó không chuồn đi, một tay cầm dao muốn rạch bụng nó, con cá đó sắp chết giãy dụa, uốn éo mạnh mẽ nhích lên nhảy xuống, làm hại con dao trong tay nàng bất giác trật đi, thẳng tắp cắt vào ngón tay.
Toàn bộ phía bên trái ngón trỏ bị cắt qua, con cá đó vẫn còn đang giãy dụa không ngừng, làm hại Long Y Hoàng chưa kịp thu dao về lưỡi dao sắc bén tiện thể cũng cắt vào mu bàn tay.
"Leng keng!" "Xoạch —— "
Nàng bị đau buông tay ra, cá cùng đao đồng thời rơi xuống đất.
Chút đau đớn đó không phải nàng chưa từng nếm qua, cũng không tính là gì, không hề hét lên, nhiều lắm chỉ hít một hơi thật sâu, nhưng vừa nghĩ đến nàng đã từng đánh bại không ít người, đến cả một con cá nhỏ cũng không làm được thì mặt mày ủ dột, đè đè vết thương, trong đầu lại hiện ra dáng vẻ Phượng Trữ Lan cười nhạo sau khi biết được nàng thất bại.
"Ôi, Thái tử phi nương nương... Ngài, tay của ngài... Nô tỳ đi kêu thái y lại đây!" Các cung nữ đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ, thấy tay Long Y Hoàng chảy máu, sắc mặt càng trắng bệch, toàn bộ từ trong ra ngoài "Ngự thiện phòng" đều hoảng loạn thành một đoàn, Long Y Hoàng nhìn biểu hiện của bọn họ, thở dài: "Chẳng qua chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không có gì ngạc nhiên, ta đang vội... Có điều xem ra ta giúp quá hóa phiền rồi." Nói xong, biều tình Long Y Hoàng càng thêm khó chịu: "Đúng rồi đúng rồi, không cần đi gọi thái y, lát nữa ta đi tìm chút thuốc bôi vào là được, chuyện này các ngươi không được nói cho người khác biết! Hãy nói ta đến xem một chút rồi đi, nhất là Thái tử... Biết chưa?"
Một đám người đột nhiên không dám nói gì, lục đục cúi đầu, cũng có vài người đang phát run.
"Ta đã nói không có sao, các ngươi không cần sợ hãi đến thế..." Long Y Hoàng cười: "Ta tự có cách của mình, không quá vài ngày, đảm bảo một chút sẹo cũng không có, các ngươi không cần lo lắng sẽ bị phạt, hơn nữa, đây là ta không biết lượng sức mình, cũng không có liên quan gì đến các ngươi."
Tất cả mọi người vẫn cúi đầu, giống như sau lưng Long Y Hoàng có quỷ, bọn họ không dám nhìn.
Cuối cùng Long Y Hoàng cũng phát hiện điều bất thường, vừa nhìn xuống đất... Tại sao lại có đến hai cái bóng lờ mờ?
Trong lòng hiện lên dự cảm không tốt, nàng cuống quít kéo tay áo xuống che khuất vết thương, giơ lên khuôn mặt tươi cười, xoay người lại: "Ách..." Vừa ngẩng đầu, quả nhiên là Phượng Trữ Lan vẻ mặt cũng không được tốt, hắn đứng khoanh tay, lạnh nhạt nhìn nàng chằm chằm, hình như tức giận.
Khinh công của hắn có thể kém một chút được không, tốt xấu gì, cũng phát vài tiếng động để nàng biết là được...
"Phượng Trữ Lan, chàng tìm ta?" Long Y Hoàng nhanh chóng giấu tay ra sau lưng, nụ cười đặc biệt trong sáng.
Phượng Trữ Lan không có chút vui vẻ nào, lạnh lùng nói: "Đưa tay ra."
"Ha ha..." Long Y Hoàng cười gượng hai tiếng, chuẩn bị nói dối, "Ta chỉ là đến xem chút thôi, đi, chúng ta trở về đi, ta nghĩ Kỳ Hàn..."
Mềm không được, Phượng Trữ Lan cũng lười nhiều lời với nàng, trực tiếp kéo tay nàng ra —— trên làn da trắng nõn, rõ ràng hiện lên một vết thương nhỏ mà dài, từ ngón tay đến cổ tay, máu tươi đầm đìa.
"... Cái này, tài bếp núc của ta có chút không tốt, chỉ có một chút..." Long Y Hoàng làm sai nên cúi đầu, lời nói cũng đầy lo lắng.
"Chưa từng làm, lại muốn cậy mạnh." Phượng Trữ Lan thở dài một hơi, Long Y Hoàng phát hiện hôm nay số lần hắn thở dài thật đúng là nhiều, tiếp đó nghe thấy hắn nói: "Đi thôi, đi bôi thuốc trước, cũng may ta tới tìm nàng, nếu không sẽ không biết được... Lại bị nàng giấu diếm đi."
Long Y Hoàng chỉ có thể ngoan ngoãn tùy ý Phượng Trữ Lan kéo đi, dáng vẻ rất ngoan cũng rất chột dạ: "Tại sao đột nhiên chàng đến đây, Kỳ Hàn đâu?"
"Nhũ mẫu đang cho nó ăn, ta liền đến đây..." Phượng Trữ Lan rất dè dặt cầm tay nàng, giống như đang chạm vào trân bảo: "Có phải rất đau đúng không? Tại sao đột nhiên nàng lại muốn làm những thứ đó? Vừa nhìn là biết trước giờ nàng chưa từng cầm dao, nếu mình đã không biết, bị thương là chuyện thường, cho nên đừng chạm vào... Y Hoàng đần độn." Phượng Trữ Lan có chút đau lòng nói.
"Ta... Ta chỉ là muốn thử làm một lần mà thôi..." Long Y Hoàng không dám ngẩng đầu, càng không dám đối diện với ánh mắt Phượng Trữ Lan, chỉ là nói từng tiếng nhỏ: "Ta muốn học mẫu thân, nương cũng chắc là không biết nấu ăn, nhưng cũng vẫn vì cha mà xuống bếp... Ta, ta chỉ muốn thử một lần..."
Long Y Hoàng đứt quãng nói xong, cúi đầu đợi hồi lâu, đều không cảm giác được Phượng Trữ Lan có bất luận động tĩnh gì, nhịn không được muốn ngẩng đầu hỏi một chút, nhưng trong nháy mắt bị hắn ôm chặt...