Lặng

Chương 12




Nó chạy ra ngoài, mặt vẫn đỏ. Nó đứng lại một lúc rồi bắt đầu nghĩ ngợi " Hình như vừa rồi là mình vào phòng anh ta, nhưng sao trong phòng anh ta lại có đồ của con gái. Không lẽ...?" nó bất giác nghĩ rằng hắn có sở thích kì quái. Nó bắt đầu tránh mặt hắn, có gắng không để chạm mặt với hắn. Nhứng lại thất bại. Một lần nữa nó bị lôi kéo bởi đồ ăn ngon trong bữa tiệc. - Em có vẻ dễ ăn nhỉ! Không sợ béo à? - Anh tiến lại gần, nói

-...- Nó im lặng

- Anh...anh xin lỗi hình như anh không nên nói như thế! Em cứ tự nhiên đi nhé. - Anh bối rối

- Không sao đâu! Mọi người toàn hỏi em những câu như thế mà. - Nó đặt cái bánh ngọt xuống, lấy khăn lau một cách từ tốn rồi nhìn anh

- À, ừ! Thôi sắp đến giờ duyệt tiét mục rồi, em ra chuẩn bị đi. - Anh nói

Nó đi ra khu nhạc cụ, lấy đồ cho từng người. Hắn tiến lại gần nó.

- Em chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Hắn nói

- Anh nói gì tôi không hiểu. - Nó nói

- Có thật là em không hiểu không? - Hắn cầm cổ tay nó, nhìn thẳng vào mắt nó

- A...anh bị làm sao thế, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi đi ra trước đây.- Nó ngại ngùng

Bước ra sân khấu, mọi ảnh đèn đều đổ dồn về nhóm nhạc. Dù chỉ là diễn tập nhưng nó vẫn thấy lo lắng, sợ hãi. Tay nó tì chặt cái giá mic, mắt ánh lên vẻ lo sợ. Nó không dám nhìn vào mắt của mọi người. Người nó như bất động. Bỗng nhiên, hắn nắm lấy tay nó. Bàn tay hắn ấm áp, mềm mại, vững chắc.

- Chỉ tổng duyệt em đã run như vậy thì biểu diễn phải làm sao! Thành công của nhóm đều phụ thuộc vào em. - Hắn nói

Nó như được tiếp thêm sức mạnh. Tay nó không còn run, mặt nó tự tin hơn. Nó bắt đầu cất những tiếng hát đầu tiên. Giọng nó thanh và cao vút như là thiên thần. Ai có thể ngờ một cô gái lại có thể hát được như vậy.

- Thả hoa! - Người điều hành khu hiệu ứng

"Ào...". Không phải hoa mà là nước. Nó ngừng hát, người nó ướt nhẹp từ đầu đến chân. Hắn chạy ra lấy cái khăn, chùm vào người nó rồi dìu nó xuống.

- Em có sao không? - Hắn lo lắng

- Lau người nhanh đi, cảm bây giờ! - Mọi người trong nhóm

- Này uống chút nước ấm đi! - Anh nói

Bông nhiên, My chạy vào

- Tại sao, tại sao cô ta lại được quan tâm như vậy? Còn tôi thì sao! Tại sao cô ta lại được anh quan tâm như vậy. - My nhìn hắn, tay chỉ vào nó - Cô ta có gì hơn em chứ? Anh đã nói rằng anh rất cần em, nhóm rất cần em. Còn bây giờ, tôi không có mặt trong nhóm mọi người cũng không quan tâm là sao? - My nói

- Em là thành viên trong nhóm à? - Một anh lớp trên

- Hình như chị chưa bao giờ gặp em thì phải. - Chị cùng lớp với hắn

Một số người nhớ ra My, còn một số dường như coi cô chưa bao giờ tồn tại. My mất bình tĩnh, cô lao vào nó, đánh nó, cào mặt nó, giựt tóc nó. Nó hoàn toàn không tự vệ được gì. May thay hắn đã kịp thời đẩy My ra.

- Tôi chẳng có gì cả! Bạn bè, gia đình, xã hội,... tất cả đều từ bỏ tôi. - My khóc lóc

- Cậu có tất cả còn gì! Cậu có rất nhiều bạn, có.... - Nó đứng dậy, nói

- Bạn? Họ không phải là bạn tôi. Họ điều khiển tôi, sai bảo tôi,... khi tôi không còn hữu dụng họ ruồng rẫy tôi. Chính cậu, cậu đã lấy cắp mọi thứ của tôi. Sự xuất hiện của cậu đã thay đổi mọi thứ. Cậu đã phá hỏng cuộc đời tôi. Cậu cứ chờ xem sẽ có ngày, mọi thứ của cậu sẽ sụp đổ! - Mắt My chừng lên, lườm nó một cách thù hận

Nó không nói gì cả, mặt nó không thể nào vui lên nổi. Hắn đưa nó về nhà. Nó ngồi im trên xe, không nói gì cả.

- Em ổn chứ? - Hắn quay sang hỏi nó

- Ừm! - Nó nói

Một lần nữa, không khí trong xe trầm lại. Đến nhà nó:

- Anh ngủ ngon! - Nó nói rồi mở của xe, phóng vào nhà

- ... - Hắn nhìn nó, mặt lo lắng.

Đóng của xe lại, hắn nhận được cuộc gọi của anh

- Mày không phải lo quá đâu! My bị như vậy là do một phần là gia đình và bạn bè. Bố mẹ em ấy chia tay chưa được bao lâu, thì em lại bị bạn bè rũ bỏ. Quá ám ảnh tâm lí nên có phần xúc động. Nhưng tao nghĩ chuyện này đã có dàn dựng từ trước. - Anh nói

- Tao cũng nghĩ thế. Nhưng bây giờ tao rất... - Hắn nói

- Biết rồi, biết rồi! Thôi đi ngủ đi, mệt quá. - Anh nói

- Ừ - Hắn cúp máy

Đứng lúc đó, Phong gọi cho hắn

- Mày tính sao? - Phong hỏi

- Cứ tiếp tục như thế, nhưng tao chắc rằng đã loại bỏ được một mối nguy. - Hắn nói

- OK! Bye bye. - Phong nói rồi dập máy

Hắn cho xe vào gara. Đi lên phòng, hắn nhìn sang ban công nhà nó hồi lâu rồi lại đi vào.

Trong phòng nó. Sau khi gọi cho nhỏ, nghe lời chỉ bảo tận tình và sâu sắc của nhỏ nó ngẫm lại rồi cảm thấy có sức sống hơn. Bạn thân mà!

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương hơi ngắn ạ^^

Lần đầu tiên mình viết truyện, sau nhiều chap mình vẫn thấy không tự tin lắm về truyện nên mong các bạn góp ý cho mình nhé! Gạch đá nhưng có ích cũng được ạ! Cảm ơn nhiều!!!!

_Mira_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.